Đằng Xà kiếm trong tay La Chinh giống như mất kiểm soát, không ngừng run rẩy như muốn tuột khỏi tay bay đi!La Chinh vận sức, tay phải như kìm sắt, nắm chắc Đằng Xà kiếm trong tay.
“Ù ù…”
Thanh kiếm không ngừng run rẩy, từng sợi tơ nhỏ màu vàng sậm ào ào phóng ra! Cùng lúc đó, trên thân kiếm hiện lên một bóng rắn nho nhỏ, mắt rắn chỉ lắng lặng liếc nhìn một cái sau đó liền biến mất…
Nhưng ngay khi bóng rắn biến mất, những sợi tơ nhỏ màu vàng sậm hiện hình thành từng chiếc đầu rắn nho nhỏ!
Tất cả sợi tơ màu vàng như sống lại, biến thành từng con rắn nhỏ thật dài!
“Đây là cái gì…”
Gã tộc Hắc Nhung thoáng sửng sốt, vội vàng lấy ra tín vật Bỉ Ngạn của mình như một phản xạ có điều kiện,.
Tuy thanh kiếm của La Chinh truyền tới khí tức hùng mạnh một cách quỷ dị, nhưng trong mắt gã, hắn vẫn chỉ là một chân thần đại viên mãn không có tiếng tăm. Dù có lợi hại hơn nữa thì sao chứ? Lẽ nào còn có thể phá hỏng “Vô Hình Thuẫn” của gã hay sao?
Tấm lá chắn ảo ảnh ấy gần như bao phủ toàn bộ thân thể gã.
Ngàn vạn con rắn nhỏ lao tới với tốc độ cực nhanh, dọc đường vang lên từng tiếng “sàn sạt”.
Khi những con rắn nhỏ này lao tới, từ cổ thụ ngàn năm cho đến nham thạch, tất cả đều bị cắt đứt, vết cắt nhẵn mịn như gương.
Ngay khi gã tộc Hắc Nhung còn cảm thấy may mắn thì bỗng nhiên cảm giác được thân thể mát lạnh. Trước mắt gã, trong lá chắn ảo ảnh đã hiện đầy vết nứt, mà những vết nứt này đang nhanh chóng lan tới người mình.
Tất cả những con rắn nhỏ đã cách gã rất xa, máu đen chảy ra từ những vết nứt trên người gã. Ý thức của gã cũng dần dần trở nên mơ hồ, toàn thân ngã rầm trên mặt đất…
“Soạt soạt soạt soạt…”
Những con rắn này tiến tới không ngừng, cắt đứt hầu hết mọi thứ dọc đường thành vô số mảnh vụn, cuối cùng lao ra khỏi vùng đất trống trải do bị gã tộc Hắc Nhung đập phá!
Mỗi một con rắn dài nhỏ đều giống như một gã tử thần, hơn trăm con rắn nhỏ tập trung lại một chỗ tạo thành một làn sóng tử thần!
“Đây, đây là cái gì!”
“Đừng qua đó!”
Mấy đệ tử học cung như Nguyệt Bạch Thành thấy những con rắn dài nhỏ này, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ. Bọn họ gần như không dám nhúc nhích, chỉ mở mắt trừng trừng nhìn đám rắn nhỏ này lướt qua khoảng đất trống trải, tràn sang khu rừng bên kia, tiến thẳng một mạch, cắt đứt hết thảy.
Nếu nhìn từ trên cao xuống, cảnh tượng ấy không khác gì một người khổng lồ vô hình dùng một chiếc kéo vô hình cắt ra một con đường dài nhỏ mà bằng phẳng ở giữa rừng rậm. Toàn bộ mọi thứ dọc đường đều hóa thành từng mảnh vỡ lớn bằng nắm đấm…
“Trong rừng rậm… Có cường giả tuyệt đỉnh ẩn nấp? Là đứng về phía Đạo Kiếm Cung, hay là đứng về phía tộc Hắc Nhung?” Nguyệt Bạch Thành dùng bộ não của mình nhanh chóng đưa ra suy đoán. Nếu đứng về phía Đạo Kiếm Cung, La Chinh còn có thể được cứu, nếu như về phe tộc Hắc Nhung thì kết cục của La Chinh xác định rồi.
…
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Trong rừng rậm, mặt mày La Chinh tràn đầy kinh ngạc.
Thu Âm Hà từng bảo rằng sẽ tặng hắn một cơ duyên rất lớn, lúc đó hắn còn không coi trọng cho lắm.
Dù sao uy lực do Thanh Phong kiếm phát ra cũng chỉ có như vậy, có lẽ người khác sẽ xem như nhặt được chí bảo, nhưng trong mắt La Chinh, nó căn bản không bằng Dung Đạo Kiếm.
Nhưng giờ khắc này, cuối cùng La Chinh cũng hiểu được ý của Thu Âm Hà.
Bảo kiếm trong tay hắn có phẩm cấp càng cao thì uy lực lại càng lớn…
La Chinh chậm rãi tiến lên, quan sát thi thể của gã tộc Hắc Nhung.
Chỗ bị cắt đứt trên thân thể gã cũng nhẵn mịn như mặt gương, điều này chứng tỏ khi đối mặt những tơ kiếm do đám rắn kia biến thành, thân thể của gã cũng chẳng khác gì cây cối và nham thạch xung quanh.
Không chỉ có như vậy!
Thân thể của gã tộc Hắc Nhung vững chắc hơn thân thể Nhân tộc rất nhiều, nhưng vẫn không thể sánh ngang với La Chinh. Tuy nhiên, đứng trước tơ kiếm, lá chắn ảo ảnh do tín vật Bỉ Ngạn tạo thành cũng không chịu nổi một đòn mà lập tức bị cắt đứt, không khác gì cây cối ngoài kia.
Điều này chứng tỏ mức độ sắc bén của tơ kiếm vượt xa tưởng tượng của La Chinh, ít nhất gặp phải đối thủ như vậy vẫn chưa đủ để thể hiện độ sắc bén của những tơ kiếm này!
“Tiếc là kiếm này không thể lộ ra trước mặt người ngoài, chỉ có thể dùng khi nguy hiểm đến tính mạng…”
La Chinh lẩm bẩm vài câu, bàn tay phẩy nhẹ, thu thân thể nát bấy của gã tộc Hắc Nhung vào nhẫn tu di. Dù sao kẻ này cũng là một cường giả Bỉ Ngạn cảnh, sau này rảnh rỗi hắn có thể tìm xem trên người gã còn bảo vật gì hay không.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng La Chinh xuất hiện sát rìa khu rừng.
Lúc thấy đám người Nguyệt Bạch Thành đang đứng như trời trồng, hắn lấy làm lạ bèn hỏi: “Các huynh vẫn chưa chạy trốn à?”
Đám đệ tử học cung này rất thiếu kinh nghiệm chiến đấu. Đạo Kiếm Cung sụp đổ, hy vọng duy nhất của bọn họ là Thu học cung nhưng không ngờ Thu học cung cũng bị Thu Quân Sơn kìm chân, hiện tại bọn họ đều hoang mang lo sợ, càng không biết đi đâu.
Nếu đổi lại là La Chinh thì đã sớm cao chạy xa bay rồi…
Nguyệt Bạch Thành và đông đảo đệ tử học cung thấy La Chinh xuất hiện, ai nấy đều kinh ngạc.
“La Chinh, huynh còn sống!”
“Người vừa ra tay là vị cao nhân nào? Đã tiêu diệt gã tộc Hắc Nhung kia hay chưa?”
“…”
Trước lúc chạy vào rừng rậm, La Chinh còn mải nghĩ xem nên giải thích về những tơ kiếm này thế nào, không ngờ các đệ tử học cung đã suy đoán là do một vị cao nhân nào đó ra tay.
Như vậy cũng tốt…
Dù sao, với tu vi hiện giờ của La Chinh thì phóng ra thần thông có uy lực như vậy quả thực không hợp lẽ thường.
Hắn vờ như không hiểu: “Ban nãy ta chỉ thấy được một bóng người máu trắng, ngoài ra không phát hiện được gì khác, còn gã tộc Hắc Nhung đã bị cắt thành mảnh nhỏ…”
“Thật mạnh!”
“Cường giả bực này, sợ là có thể đánh một trận với Thu Quân Sơn!”
“Không biết người nọ có ra tay với Thu Quân Sơn hay không!”
Trong lòng đám đệ tử học cung lại dấy lên một tia hy vọng khó hiểu. Bọn họ hy vọng có một vị cường giả tuyệt thế ngang trời hiện thân, dẹp yên đám yêu đạo tà môn này và cứu vớt Đạo Kiếm Cung trong nước sôi lửa bỏng.
Nhưng La Chinh biết, đây chẳng qua chỉ là tưởng tượng đến từ một phía của bọn họ mà thôi.
“Rầm!”
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền tới một tiếng vang trầm thấp. Một bóng kiếm khổng lồ phá vỡ chân trời, sau đó có hai bóng người từ trên cao rơi xuống, vừa vặn rơi ngay trước mặt đám đệ tử học cung.
Hai người họ chính là Thu Hàn Yên và Thu Thắng Thủy.
Lúc này toàn thân Thu Thắng Thủy chằng chịt vết thương, hai chân bị chặt đứt, máu chảy ồ ạt.
Thu Hàn Yên cũng áo quần rách rưới, trên da thịt tái nhợt toàn là vết kiếm.
Thấy cảnh này, các đệ tử học cung đều ùa tới…
Sau khi hai người rơi xuống, giữa không trung hiện lên một làn sóng dao động không gian. Thu Quân Sơn đứng giữa không trung, tay cầm một thanh Thanh Phong kiếm, lạnh nhạt nói: “Giãy giụa vô ích, ngươi đi tìm áo mộ của phụ thân ngươi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm ra. Bây giờ ngươi nên đi tới thế giới kia cùng phụ thân ngươi đi, ha ha ha…”
Trên mặt Thu Hàn Yên là vẻ quật cường thấy chết không sờn. Nàng ấn vào giữa trán mình một cái, sau đó có một quả cầu bay ra. Đó là một bí giả thần thông.