Từ đoạn thứ nhất đến đoạn thứ sáu, La Chinh không gặp được quá nhiều thuyền chân ý. Nhưng sau khi qua đoạn thứ sáu, thuyền chân ý trôi trên biển Chân Ý càng nhiều hơn. Đến đoạn thứ chín, trong tầm mắt ra toàn là thuyền chân ý đứng chen nhau chi chít“Sao lại có nhiều người như vậy…” Thấy những chiếc thuyền nhỏ trên biển, La Chinh hơi giật mình.
Lăng Sương cười ha ha, nói: “So với đoạn thứ chín thì độ khó của tám đoạn trước chỉ là trò trẻ con thôi. Đại đa số người vọt tới đoạn thứ chín đều dừng lại rất lâu. Ngươi nhìn xem bọn họ đang làm gì?”
La Chinh nhìn chăm chú một lúc mới phát hiện những chiếc thuyền nhỏ kia đang trôi lênh đênh trên biển, đám dương hồn kia đều đang ngồi thiền. Hiển nhiên bọn họ đang làm chuyện giống La Chinh, ở lại đoạn thứ chín để biển Chân Ý gột rửa, giúp dương hồn trở nên mạnh hơn.
“Bỉ Ngạn là một khu đất lớn thể hiện cấp độ của linh hồn. Một số người đã ở lại đoạn thứ chín tu luyện đến mấy năm đấy” Lăng Sương cười nói.
Tuy kết tinh của nước biển sẽ ăn mòn thuyền chân ý, nhưng trước khi thuyền chân ý bị tan hết, họ rời khỏi biển Chân Ý là được rồi. Lúc trở về lại ngưng tụ thuyền chân ý một lần nữa, đương nhiên là thuyền mới tinh.
Vì thế, trong mắt La Chinh, thuyền chân ý cứ liên tục biến mất, đồng thời có rất nhiều thuyền nhỏ chân ý dần dần ngưng kết lại.
Nơi này chính là nơi tu luyện linh hồn cực lớn.
“Chúng ta cũng bắt đầu đi” Lăng Sương cười nói.
La Chinh gật đầu, học theo những người khác. Hắn điều chỉnh phương hướng của thuyền chân ý, chịu đựng sự ăn mòn của nước biển.
Ở phương diện này, người dưới cờ của Long thành có ưu thế trời cho.
Trong quá trình rèn luyện linh hồn, có người liên tục mua hồn đan.
Ban đầu, La Chinh cảm thấy rất tò mò, dù sao Thần Tinh cũng không thể đưa được vào trong này, bọn họ tiến hành giao dịch như thế nào? Sau khi nghe Lăng Sương nói, La Chinh mới hiểu được, bọn họ cam kết thông qua Thử Minh.
Trong đó, một bên giao Thần Tinh cho Thử Minh để tiến hành cam kết, sau đó giao dịch hồn đan ở trong biển Chân Ý, Thử Minh sẽ là bên thứ ba thanh toán cho đối phương. Trong toàn bộ quá trình này, Thử Minh sẽ rút một phần Thần Tinh trong đó để làm tiền phí.
Loại giao dịch này không giới hạn trong biển Chân Ý. Ngay cả trong Bỉ Ngạn cũng có giao dịch, cũng cam kết thông qua Thử Minh.
Mỗi ngày không biết có bao nhiêu lần giao dịch như vậy!
Thử Minh là bên trung gian cũng kiếm được rất nhiều lợi nhuận.
Nghe Lăng Sương nói, La Chinh cũng phải tấm tắc khen. Đám Nhĩ Thử trong thế giới mẹ đúng là thông minh…
…
Thu đi đông lại, toàn bộ Long thành đều bị một lớp tuyết mỏng bao trùm. Đa số người đều chỉ ở lại trong đoạn thứ chín khoảng ba đến bốn canh giờ mà thôi, nhưng La Chinh lại mất gấp đôi thời gian ở trong đó.
Những lúc khác, hắn sẽ về tháp luyện kiếm để củng cố “Dung Thần Kiếm Điển” và “Cửu Thiểm Phân Quang Kiếm Điển”, đồng thời còn trích ra một ít thời gian để dung hợp thần đạo.
La Chinh biết tất cả mọi chuyện xảy ra tại thế giới trong cơ thế, hắn chỉ cần làm theo phương pháp và tỉ lệ dung hợp thần đạo mà Tà Thần đã từng làm là được, độ khó của chuyện này cũng không lớn.
Điểm rắc rối duy nhất là lúc đó Tà Thần không phải chân thần, nên lúc dung hợp thần đạo đại viên mãn một lần nữa thì phải chú ý nhiều điểm.
Trong nháy mắt, ba tháng lại trôi qua. Đột nhiên một chiếc thuyền chân ý trong đoạn thứ chín chuyển động, sau đó hàng trăm, hàng nghìn chiếc thuyền chân ý cũng thấy và làm theo, cùng vội vã tiến về phía trước.
“Ồ?” Thấy cảnh này, La Chinh hơi sững sờ.
“Những người này định xông vào Bỉ Ngạn” Lăng Sương ở bên cạnh vừa cười vừa nói.
“Chúng ta cũng đi chứ?” La Chinh hỏi.
“Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ đi cùng ngươi” Lăng Sương đáp lại.
Nếu Lăng Sương dùng dây chuyền Vu Hồn của mình để đột phá Bỉ Ngạn thì không phải việc khó, nhưng nàng cũng cho rằng bản thân và La Chinh đều cần rèn luyện dương hồn. Nếu xung kích Bỉ Ngạn quá sớm, dù thành công cũng không phải chuyện tốt gì.
“Được!” La Chinh gật đầu.
Hai chiếc thuyền chân ý cũng bắt đầu di chuyển trên mặt biển.
Đoạn thứ chín là ngưỡng cửa cuối cùng, độ khó không cần nói cũng biết. Mỗi lần xung kích Bỉ Ngạn, thường thường sẽ có khoảng mười mấy nghìn chiếc thuyền chân ý tập trung lại một chỗ, cảnh tượng vô cùng hùng tráng!
Đã có người dẫn đầu, đương nhiên La Chinh cũng vui vẻ thanh nhàn.
Toàn bộ đội ngũ chia làm ba hướng, thuyền chân ý của La Chinh và Lăng Sương theo đuôi ở phía sau.
“Rào, rào…”
Mấy con thuyền bám sát nhau không ngừng tiến lên, từng đợt sóng cả cũng cuốn tới khiến thuyền chập chờn theo sóng.
“Mọi người cẩn thận!”
“Trước đoạn thứ chín, gợn sóng sẽ càng lúc càng lớn!”
“Nếu không giữ vững được thuyền của mình thì mời trở về cho!”
Trong quá trình tiến lên phía trước, có người lớn tiếng đưa ra lời cảnh báo liên tục, cứ thế truyền qua truyền lại cho nhau.
Trong quá trình xung kích Bỉ Ngạn có người chết là chuyện thường tình, đây cũng là một trong những truyền thống của đoạn thứ chín.
Sau khi những lời cảnh báo này được truyền ra, có một số ít người đã rời khỏi đội ngũ, đổi hướng thuyền quay về. Những người này tự hiểu bản thân, đương nhiên không dám miễn cưỡng vượt qua Bỉ Ngạn.
“Không biết năm xưa có phải Đông Phương Thuần Quân ở lại đây trong thời gian dài không…” La Chinh nhớ lại, Đông Phương thuần Quân cũng là nhân vật thuộc đoạn thứ chín, hơn nữa còn ở đoạn thứ chín một thời gian khá lâu.
Điều này cũng chẳng thể trách Đông Phương Thuần Quân được. Ông ta ở Thần vực nên chẳng thể lấy được hồn đan, cũng chẳng có tài nguyên như Long thành, hoàn toàn chỉ dựa vào bản thân để độ Bỉ Ngạn, đúng là có chút gian nan.
La Chinh nuốt một viên hồn đan, cảm thấy hơi lạnh đã được loại bỏ, tâm trạng cũng trở nên bình tĩnh trở lại.
Lăng Sương cũng điều chỉnh lại nhịp tim, đứng vững ở mũi thuyền.
Mỗi khi gợn sóng của biển Chân Ý vọt tới, hai người đều cố gắng duy trì sự ổn định của thuyền chân ý. Trong đội thuyền lên tới hàng chục nghìn người, e rằng cũng chỉ có hơn trăm người có thể làm được như La Chinh và Lăng Sương.
Đội thuyền tiếp tục đi được khoảng mười dặm, con sóng đột nhiên lớn hơn, gió lạnh thổi vù vù như muốn làm linh hồn bị đóng băng lại, lời cảnh báo càng dày đặc và liên tiếp hơn!
“Ta, ta không được rồi!”
Một người ở phía trước bên trái của La Chinh la lên. Dưới tình thế cấp bách, người này trực tiếp rút khỏi biển Chân Ý.
Thế vẫn còn coi là may mắn. Cách đó không xa, hai chiếc thuyền chân ý bị sóng đánh vào làm thuyền xoay vòng rồi úp ngược vào trong biển. Dương hồn trên thuyền bị rơi vào biển, tan thành mây khói.
Thấy cảnh này, lông mày La Chinh khẽ nhướng lên. Hắn quay lại phía sau hỏi Lăng Sương: “Mỗi lần xung kích Bỉ Ngạn đều có rất nhiều người chết à?”
“Cũng gần như thế. Bây giờ là đỡ nhiều rồi đó. Ta nghe bà ngoại nói, rất lâu trước kia, số lượng hồn đan cực kỳ ít, dương hồn chết trong đoạn thứ chín không thể đếm xuể. Khí đó, đoạn thứ chín được gọi là Quỷ Môn Quan. Người có thể vào Bỉ Ngạn đều là vạn người mới được một người, còn hơn chín nghìn người khác đều chết…” Lăng Sương đáp.
Sau khi đội ngũ có người chết, rất nhiều người sinh ra tâm lý hoảng sợ và bắt đầu lui lại. Đội ngũ ban đầu có hơn chục nghìn người, giờ đây đã có hai phần ba số đó lùi về…
Ba nghìn người còn lại đã sẵn sàng liều mạng, dù đối mặt với hoàn cảnh ác liệt như vậy nhưng họ cũng không có ý lui lại!
Mọi người tiếp tục tiến lên mười dặm nữa, sóng biển cuộn lên cao gấp đôi. Một con sóng cuốn tới làm thuyền chân ý của La Chinh dâng lên cao tới ba, bốn chục mét.
“La Chinh! Cẩn thận!” Lăng Sương lên tiếng nhắc nhở.
Nàng rất tin tưởng khả năng ứng biến của La Chinh, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng.
La Chinh đứng ở đầu thuyền, chuyển động thuận theo sóng, khéo léo hóa giải con sóng lớn này.
Nhưng lúc đứng ở đầu sóng, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi. Cách đó khoảng mười dặm, có một con sóng lớn xoay tròn cao hơn trăm mét đang tới!
Thuyền chân ý của hắn có chiều dài bằng hai người, cao cỡ một người, vốn chẳng đủ khả năng để vượt con sóng lớn như vậy.