Hắc Thuyền thong thả tới gần bên cạnh Tà ThầnThần Đồ ngồi bên mạn thuyền, vẻ khiếp sợ trong mắt vẫn chưa tan đi.
Lão thuyền trưởng không nói nên lời, trong lòng vẫn đang trầm tư.
Ông ta vì nghe lệnh Thông Thiên giáo chủ nên mới giúp Tà Thần cắn nuốt Quỷ Thanh. Nhưng bản thân Tà Thần chính là một chiếc hộp bí ẩn đầy biến số, không biết hắn ta sẽ có ảnh hưởng sâu xa như thế nào đối với tương lai.
“Đây là sức mạnh của thế giới mẹ?” Thần Đồ hỏi.
“Sức mạnh của ta” Tà Thần nhếch miệng.
Tà Thần đã xem mình là chúa tể của cả thế giới.
“Thực lực mà ngươi thể hiện đã có thể sánh ngang với Cổ Thần Hỗn Độn…” Thần Đồ lại nói.
Bất Hủ cảnh trong thế giới này đều có năng lực đủ để hủy diệt cả một châu, nhưng lại khá rườm rà và tốn thời gian. Nhưng Tà Thần vừa mới ra tay thì Hồ Minh Châu đã bị càn quét sạch sẽ chỉ trong khoảng thời gian chưa tới nửa canh giờ, thủ đoạn như vậy chỉ có Cổ Thần Hỗn Độn mới sánh bằng.
“Cổ Thần Hỗn Độn à…”Trong giọng nói của Tà Thần mang theo vẻ khinh thường.
Có lẽ những Cổ Thần Hỗn Độn đó nắm giữ trong tay chân lý cao nhất. Nhưng có một vài chân lý chưa chắc đã có thể sử dụng trong địa bàn của hắn ta!
Độ dung hợp của Tà Thần với thế giới mẹ càng cao thì sức mạnh càng lớn.
Đúng lúc này, một cảm giác không thoải mái đột nhiên xông lên tâm trí, đó là một chút nhớ mong sâu trong lòng hắn ta.
Hắn ta đột nhiên nghĩ tới một người, bèn nhắm hai mắt lại.
Thần thức của Tà Thần ào ạt chảy ra như làn nước, bắt đầu bao trùm toàn bộ Hồ Minh Châu.
Thần Đồ cảm nhận được thần thức của Tà Thần, tò mò hỏi: “Ngươi đang tìm ai?”
“Tìm người” Tà Thần nói.
“Ai?” Thần Đồ lại hỏi.
“Ta cũng không biết” Tà Thần nhắm mắt lắc đầu.
Sau khi dung hợp với thế giới mẹ, hắn ta trở nên cực kỳ mẫn cảm với tất cả mọi thứ trong thế giới mẹ.
Chút nhớ mong mơ hồ vô định đó khiến thế giới mẹ đáp trả lại hắn ta.
Vấn đề là Tà Thần không thể nhớ mong bất cứ ai trong thế giới mẹ, cảm giác này quá mức khó hiểu và vô cớ.
Tại trung tâm mỗi một đại châu trong thế giới mẹ đều xuất hiện thần thức của Tà Thần, rồi nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng, bao phủ khắp toàn bộ các đại châu.
Đây có lẽ là thần thức có độ che phủ lớn nhất từ trước tới nay!
Sau khi toàn bộ thần thức được khuếch tán, tất cả mọi thứ trong thế giới mẹ đều bị Tà Thần cảm giác được. Hắn ta nhanh chóng nhìn thấy một người phụ nữ.
“Tú Châu!”
Tà Thần khẽ nhíu mày.
Sự nhớ mong đó đến từ thê tử của hắn ta.
Hắn ta không ngờ La Chinh lại thả Tú Châu.
La Chinh cố ý để Tú Châu rời khỏi thế giới trong cơ thể, để nàng ta tự sinh tự diệt?
Không… La Chinh không phải người hẹp hòi như vậy. Nhất định là Tú Châu chủ động rời khỏi thế giới trong cơ thể, sau đó được La Chinh đồng ý.
Chỉ trong chớp mắt, Tà Thần đã đưa ra được kết luận chính xác.
Tuy Tà Thần vẫn luôn xem La Chinh là đối thủ mà mình phải chiến thắng, nhưng sâu trong nội tâm hắn ta thật sự khâm phục La Chinh. La Chinh biết rõ hắn ta không phải một nhân tố ổn định nhưng vẫn thả hắn ta ra đi tìm tự do, một đối thủ như vậy rất đáng để hắn ta khâm phục.
Tình hình của Tú Châu rất tệ. Lúc vừa được La Chinh thả ra, trong lòng nàng ta vô cùng nhẹ nhõm. Để đi tìm tung tích của Tà Thần, nàng ta không ở lại Trung Thần Châu mà tiến thẳng về phía Tây, liên tiếp xuyên qua hai đại châu. Hai đại châu này là địa bàn thuộc Thái Nhất Thiên Cung, là một lộ trình tương đối an toàn.
Không lâu sau, tộc Thần Nông Thị và tộc Hữu Hùng tấn công Thái Nhất Thiên Cung bằng chính con đường này, Tú Châu đã đạt cảnh giới Đại Viên Mãn cho nên không được đối xử như dân thường, cuối cùng bị bắt làm tù binh. Hiện giờ nàng ta đang ở trong thành Nguyệt Thuẫn thuộc Huyết Hải Châu.
Thành Nguyệt Thuẫn là cứ điểm quân sự quan trọng của tộc Hữu Hùng, ở đây giam giữ một lượng lớn tù binh thuộc Thái Nhất Thiên Cung.
Hiện tại Tú Chân đang bị giam trong một địa lao hôi thối cùng với những tù binh thuộc Thái Nhất Thiên Cung khác.
Tú Châu dựa vào tường, hai tay ôm lấy chân, trong mắt tràn ngập sầu khổ.
Tại thế giới trong cơ thể La Chinh, nàng ta vừa sinh ra đã có dung nhan tuyệt thế, sau khi kết đôi với Tà Thần thì trở thành mẫu nghi thiên hạ. Mặc dù Tà Thần bị thua, nhưng nàng ta cũng chưa bao giờ phải chịu cực khổ.
Những chuyện xảy ra trong thời gian này đã vượt xa sức chịu đựng của Tú Châu.
“A a a!”
Sâu trong địa lao truyền tới tiếng la hét thê thảm.
Lúc tiếng la hét này truyền tới, cơ mặt tất cả các tù nhân ở đây đều run rẩy một chút.
Một lời đồn đáng sợ đang lưu truyền giữa các tù binh.
Nghe nói giám ngục trưởng của nhà tù này là cường giả Bỉ Ngạn Thập Tam Trọng Thiên, gã có một món tín vật Bỉ Ngạn loại thần bí, tín vật Bỉ Ngạn này cần hấp thu sinh mệnh lực mới có thể phát huy sức mạnh.
Cá thể có sinh mệnh càng mạnh mẽ càng tốt.
Số lượng Bỉ Ngạn cảnh tại thế giới mẹ tương đối thưa thớt, chân thần Đại Viên Mãn nghiễm nhiên trở thành đối tượng được giám ngục trưởng ưu ái.
Trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều tù binh cảnh giới Đại Viên Mãn bị liên tục đưa đi, sau đó sẽ truyền tới những tiếng kêu thê thảm kia. Có thể tưởng tượng tình trạng thê thảm của những tù binh đó.
Trên mặt Tú Châu cũng tràn đầy vẻ sợ hãi, nỗi sợ của nàng ta đến từ sự không cam tâm. Vất vả lắm mới có thể rời khỏi La Chinh, còn chưa tìm được phu quân của mình đã phải chết…
Quá bi thảm.
“Cạch!”
Cửa ngục giam mở ra, một gã cai ngục tộc Hữu Hùng đi tới.
Gã lạnh lùng nhìn khắp chung quanh, vươn tay chỉ vào một người trong góc: “Ngươi, cả ngươi, ngươi nữa, đứng lên cho ta!”
Ba người bị gã chỉ điểm lập tức tái mặt, điều này có nghĩa rằng sinh mệnh của bọn họ sắp sửa kết thúc.
“Tha cho ta, cầu xin ngươi! Tà là người của Bạch gia Minh Hồ, ta chưa bao giờ gia nhập Thái Nhất Thiên Cung, ta có thể trở thành một thành viên của tộc Hữu Hùng, bảo cả gia tộc ta…”
“Phập!”
Không đợi người nọ nói xong, cai ngục tộc Hữu Hùng đã đâm một thanh trường thương vào cơ thể hắn ta, ném ra khỏi ngục giam giống như ném một con chó.
Thế giới trong cơ thể những người này đều đã bị phong bế, không có sức lực để phản kháng, cho dù không phong bế thế giới trong cơ thể thì bọn họ cũng không phải đối thủ của tên cai ngục này.
Cai ngục vốn định dẫn đi ba người, nhưng một người trong đó đã bị gã đâm chết, nên giờ phải mang thêm một người nữa.
“Ngươi! Ra đây”
Lần này cai ngục chỉ tay về phía Tú Châu.
Thân thể Tú Châu run lên, nhưng bản tính kiêu ngạo đã chống đỡ nàng ta.
Nàng ta đứng lên, theo hai người kia đi ra ngoài mà không chút phản kháng.
“Thật sự phải vĩnh biệt rồi?”
Tú Châu ngẩng đầu nhìn.
Nơi đó không có không trung, chỉ có vách hang dưới lòng đất giăng kín mạng nhện.
Đi dọc theo hành lang nhà tù dài hun hút, hai chân Tú Châu như bị đổ chì, nhấc không nổi.
Đi tới cuối hành lang, cai ngục lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi vào phòng tra tấn!”
Hai người kia tuyệt vọng bước vào.
Sau đó ánh mắt tràn đầy ý xấu của cai ngục dừng lại trên người Tú Châu. Các thần dân thế giới mẹ có thể chỉnh sửa dung mạo một cách dễ dàng, cho nên hầu hết các thiếu nữ đều là mỹ nhân. Nhưng vẻ đẹp của Tú Châu lại mang theo khí chất không nói thành lời, điều này khiến cai ngục thấy động lòng.
“Ngươi muốn làm gì?” Tú Châu cảnh giác hỏi.
“Dù sao cũng sắp chết, sao không chết cho sung sướng một chút?” Cai ngục cười nói.
“Ngươi dám!” Tú Châu hoảng loạn.
Cai ngục mặc kệ Tú Châu, túm lấy tóc nàng ta, kéo vào một căn phòng trống khác.
Đúng lúc này, một luồng thần thức khổng lồ chợt khuếch tán khắp Huyết Hải Châu, ngay cả ngục giam dưới lòng đất cũng không thoát khỏi sự bao trùm của luồng thần thức này.
Cai ngục là cường giả Bỉ Ngạn cảnh, đương nhiên lập tức nhận ra luồng thần thức cường đại này, gã khó hiểu ngẩng đầu: “Đây là đại năng nào mà huênh hoang như vậy, dám tùy tiện phóng thần thức trong thành Nguyệt Thuẫn?
Đương nhiên gã không thể nào ngờ được luồng thần thức này đã bao phủ cả Huyết Hải Châu.
Tú Châu há hốc miệng, ngơ ngác nhìn lên trên. Trong thần thức nàng ta cảm nhận được một cảm giác vô cùng quen thuộc, luồng thần thức cường đại này đến từ Tà Thần!
“Phu, phu quân… Chàng tới cứu ta sao? Đừng tới, nơi này là địa bàn của tộc Hữu Hùng, chàng sẽ chết mất!”
Giờ khắc này mà Tú Châu vẫn lo cho an nguy của Tà Thần, không muốn Tà Thần cứu mình.
Ở Hồ Minh Châu xa xôi, Tà Thần thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt, đồng thời cũng cảm giác được tiếng kêu la của Tú Châu. Sau đó một luồng sát ý ngập trời bắt đầu dâng lên từ trong cơ thể Tà Thần. Đây cũng là luồng sát ý mạnh mẽ nhất trong lịch sử, bao phủ khắp mọi ngóc ngách trong thế giới mẹ, đây là sự căm hận đến từ cả thế giới mẹ.