Không cần Cực Ác lão nhân nhắc nhở, đương nhiên La Chinh cũng biết…Nhưng hắn không có bản lĩnh đối đầu với Hàm Diệu Chi. Hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào chi thứ Hàm gia!
Hắn cá rằng người Hàm gia sẽ ra tay, cá rằng người Hàm gia sẽ không trơ mắt nhìn hắn ra đi trên tay Hàm Diệu Chi.
Trong vũ trụ Đại Diễn, La Chinh rất ít khi đối diện với nguy hiểm cỡ này. Lúc đó La Chinh cũng không gửi gắm hy vọng của bản thân vào người khác. Bởi vì một khi tính toán không chu đáo, kết quả chính là ra đi!
Nhưng nơi này là Thần Vực, La Chinh thân là một sinh linh thứ cấp, không thân thuộc với người ở đây, có một số nguy hiểm hắn nhất định phải nhận.
Mắt thấy lực ngũ hành đang cuộn trào dữ dội khắp xung quanh, đột nhiên La Chinh nghe thấy tiếng va chạm dữ dội, sau đó là một tiếng rên khẽ truyền lại…
Ảo cảnh xung quanh đã hoàn toàn biến mất…
Trên mặt La Chinh lộ ra chút ý cười an tâm.
Cách đó không xa, tay Hàm Đạo Chi nắm thành quyền, trên mặt đầy vẻ tức giận. Còn Hàm Diệu Chi đang xoa ngực, cả người ngã nhào ở góc tường, ho không ngừng, đồng thời còn có một vệt máu chảy ra từ khóe miệng.
Không ai thấy Hàm Đạo Chi đã ra tay như thế nào, tốc độc của ông đã đạt đến mức cao nhất.
“Hàm Đạo Chi, ngươi dám ra tay với ta!” Hàm Diệu Chi bực bội nói.
Hàm Đạo Chi chỉ lạnh nhạt cười: “Có gì mà không dám? Mặc dù ta và ngươi cùng một thế hệ, nhưng dù sao ta vẫn là Chi trưởng. Lại nói… Hàm Diệu Chi ngươi chẳng qua chỉ là một người tiếp đón trên đảo nổi. Đừng nói đánh ngươi, cho dù ta giết ngươi thì dòng chính cũng không làm gì được ta!”
“Ngươi!” Hàm Diệu Chi vừa sợ hãi vừa tức giận.
Mặc dù Hàm Diệu Chi là người của dòng chính, cũng là thần cấp cao, nhưng vì tài năng bình thường nên sức mạnh cũng tầm thường hơn các vị thần cấp cao khác, trong dòng chính cũng không được trọng dụng.
Việc tiếp đón mà ông đảm nhiệm thực ra chỉ là một chức vụ nhàn hạ. Chẳng qua vì vai vế khá cao, hơn nữa còn có tu vi thần cấp cao nên bình thường mọi người cũng rất tôn trong ông ta. Trên thực tế, địa vị của ông ta còn kém xa Hàm Đạo Chi.
Ngược lại, dù tính khí kỳ quái, thậm chí còn thường xuyên nói cười toe toét với đám hậu bối, nhưng thân là Chi trưởng Hàm gia, trên thực tế Hàm Đạo Chi rất được dòng chính coi trọng. Mấy năm gần đây, thậm chí có lần dòng chính còn muốn điều Hàm Đạo Chi đến đảo nổi để đảm nhận chức vụ quan trọng hơn, nhưng đều bị Hàm Đạo Chi liên tiếp từ chối.
Cho dù Hàm Đạo Chi thực sự giết chết Hàm Diệu Chi thì chắc chắn dòng chính sẽ trị tội, nhưng cũng sẽ không phạt nặng. Huống hồ, Hàm Đạo Chi là người có lý trong chuyện này. Dù sao cũng là phủ Hàm Thiên tiến cử một thiên tài, nhưng bởi vì lĩnh ngộ được thần thông Huyễn Diệt Ngũ Hành của Hàm Diệu Chi mà ông ta định giết người diệt khẩu. Thật không thể tưởng tượng nổi.
La Chinh đứng giữa sảnh chính không nói gì. Lúc nãy ông già này suýt nữa đã giết chết hắn, đương nhiên hắn cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với ông ta.
Có lẽ các Chi chủ của chi Hàm gia bình thường vốn hay lục đục với nhau, tranh thủ lợi ích cho chi của mình, nhưng lúc này thấy Hàm Đạo Chi ra tay dạy dỗ Hàm Diệu Chi như vậy thì trong lòng bọn họ đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Người này… ta từ chối đưa lên đảo nổi!” Hàm Diệu Chi bực bội nói. “Sang năm, người dòng chính đến đây, ta nhất định sẽ đi cùng. Chỉ cần ta còn ở dòng chính một ngày, tên nhóc này đừng hòng bước chân vào đảo nổi!”
Ai ngờ Hàm Đạo Chi chỉ nhún vai nói: “Tùy ngươi!” Sau đó ông lập tức quay đầu nhìn La Thiên Hành nói: “Một tên nhóc như này không thiếu chốn dung thân. Đừng nói Hàm gia chúng ta, Khương gia, Hàm gia, Lý gia… thử hỏi có nhà nào trên đảo nổi nào mà không muốn có? Nếu ngươi hy vọng dòng chính bỏ lỡ vận mệnh của mình thì tùy ngươi thôi! Đến khi La Thiên Hành nổi bật nhất, tự nhiên ta sẽ đến dòng chính khiến ngươi nhục nhã chơi!”
Nghe những lời Hàm Đạo Chi nói, La Chinh khẽ mỉm cười.
Những người khác trong sảnh chính cũng bị thuyết phục. Theo bọn họ thấy, nếu dùng từ kinh người tuyệt thế để miêu tả biểu hiện của La Chinh thì vẫn chưa đủ để hình dung. Chưa đầy một nén nhang đã hiểu rõ, thậm chí còn lĩnh ngộ được sáng tạo độc đáo trong thần thông của thần đạo. Tài năng này, quá đáng sợ.
Nhân vật thế này, cho dù không nói rõ lai lịch thì làm gì có nhà nào lại không muốn có?
Những lời này của Hàm Đạo Chi thực ra cũng có ý lôi kéo La Chinh. Ông biết La Chinh không phải thiên tài bình thường. Một nhân vật như vậy thì một là phải giết chết từ khi mới lọt lòng, nếu không thì phải xây dựng mối quan hệ thân thiết với hắn mới được. Mà thân là Chi trưởng của Hàm gia, tất nhiên Hàm Đạo Chi có giác ngộ và nghĩa vụ này.
Hàm Diệu Chi sững sờ một lúc lâu, nhìn chằm chằm Hàm Đạo Chi rồi lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy ngươi cứ đợi xem!”
Nói xong, thân hình ông bay lên, rời khỏi Phủ Hàm Thiên.
Nhưng ông ta còn chưa rời khỏi thì một bóng dáng màu tím đã từ xa bay tới. Đó là một bảo hoa màu tím lớn.
Bảo hoa đó tỏa ra ánh sáng lung linh tuyệt đẹp, thật sự quá đẹp mắt.
Bảo hoa màu tím lơ lửng trên vùng trời của phủ Hàm Thiên, sau đó ổn định lại. Một cánh hoa trong đó nhẹ nhàng nở ra, một người phụ nữ bắt đầu bồng bềnh hạ xuống.
Người phụ nữ này mặc một bộ quần áo sa tanh màu đỏ tía, ống tay áo lay động theo gió, đẹp tới mức động lòng người.
Không lâu sau, người phụ nữ đó vững vàng đứng trong sảnh chính, khóe mắt chứa một chút ý cười thùy mị. Sau khi nhìn về phía Hàm Diệu Chi trong không trung, mắt lại dán trên người Hàm Đạo Chi: “Đều là người một nhà, sao lại ra tay như thế?”
“Hôm nay Hàm Mộng cũng đến à?” Hàm Đạo Chi không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ dùng vẻ mặt bình thường chắp tay nói.
Hàm Mộng cười nhạt: “Sao vậy? Không hoan nghênh?”
“Hàm Mộng tiên tử hạ cố đến đây chính là vinh hạnh của chi ta. Làm gì có chuyện không hoan nghênh chứ” Hàm Đạo Chi cười nói.
Nhưng trên thực tế, Hàm Đạo Chi không hoan nghênh Hàm Mộng đến đây, bởi vì Hàm Mộng là đồ đệ của á thánh Hàm Cửu Di.
Sau kỳ thi của phủ Hàm Thiên, tài năng mà La Chinh thể hiện ra đã khiến người ta phải kinh ngạc, đồng thời còn được bia của thần đạo Tử Khí thừa nhận. Người của chi sáu Hàm gia lặng lẽ phái người tới đảo nổi báo tin cho Hàm Cửu Di.
Thế nên Hàm Đạo Chi vội vàng đi trước, muốn tiến cử La Chinh lên đảo nổi, sau đó sẽ mời Hàm Diệu Chi đến đây.
Chỉ là ông không ngờ lại gây ra những chuyện khiến Hàm Diệu Chi khó chịu, cũng không ngờ hành động của Hàm Cửu Di lại nhanh như vậy. Bên này Hàm Diệu Chi còn chưa đi, Hàm Mộng đã vội vã đến rồi…
Trước đây, ông không hy vọng La Chinh bị Hàm Cửu Di đưa đi. Bởi như vậy, công tiến cử người sẽ không thuộc về chi của ông nữa.
Nhưng hiện tại đã có mâu thuẫn lớn với Hàm Diệu Chi, dường như cũng không còn khả năng đưa La Chinh vào đảo nổi theo cách thông thường. Chi bằng thuận nước đẩy thuyền, cho Hàm Cửu Di một món nợ nhân tình.
Các suy nghĩ cứ thế đan xen trong đầu ông, ý cười trên mặt Hàm Đạo Chi càng sâu hơn.
“Lần này ta đến là vì một tên nhóc tên là La Thiên Hành. Cửu Di vừa nghe nói xong đã muốn đưa hắn vào đảo nổi ngay” Hàm Mộng vừa mở miệng đã đưa ra yêu cầu. Đôi mắt phượng hoàng đã lặng lẽ rơi trên người La Chinh.
Đứng trong sảnh chính, toàn bộ đều là Chi chủ của chi Hàm gia, hầu như đều có tu vi thần cấp trung, chỉ có La Chinh là võ giả chứng thần. Có Hàm Đạo Chi ở đây, nàng đã đoán ra người thanh niên này chính là La Thiên Hành.
Hàm Diệu Chi vừa rồi đã chính miệng cắt đứt ý muốn vào đảo nổi của La Chinh. Hiện tại Hàm Cửu Di lại phái người đến nhận La Chinh vào đảo nổi, khó tránh có chút châm biếm.
Vì không muốn chịu thua kém nên Hàm Đạo Chi cũng cười mỉm nói: “Ánh mắt của Hàm Cửu Di không tồi. Người này thực sự là kỳ tài khó có được, cho dù là trong đám con cháu của dòng chính trên đảo nổi chúng ta cũng khó tìm được người như vậy!”
Nghe Hàm Đạo Chi nói vậy, ngược lại Hàm Mộng thấy hơi khó chịu.
Phủ Hàm Thiên vốn rất cảnh giác với Hàm Cửu Di, vậy mà sao hôm nay Hàm Đạo Chi lại cứ như uống nhầm thuốc, phối hợp thế?
Hàm Mạnh cũng cúi đầu, khẽ thở dài. Vì kế hoạch nên giờ cũng chỉ có thể chắp tay dâng La Thiên Hành lên cho Hàm Cửu Di thôi.
Hàm Diệu Chi vốn định ôm lòng không cam mà rời khỏi, nhưng đột nhiên nói: “Từ trước đến nay Hàm Cửu Di chỉ có thể cho các đệ tử tu luyện thần đạo Tử Khí. Tên nhóc này không có Âm Thể Tử Cực, sao có thể lọt vào mắt Hàm Cửu Di. Hài thật!”
Mặc dù Hàm Diệu Chi biết La Chinh được hàng trăm bia đạo thừa nhận, nhưng ông ta không ngờ trong những bia đạo này lại có cả bia của thần đạo Tử Khí… không có Âm Thể Tử Cực mà cũng có thể tu luyện thần đạo Tử Khí ư? Chuyện kỳ lạ này, ông ta mới nghe lần đầu.
Hàm Đạo Chi ha ha cười: “La Thiên Hành, ngươi thi triển tạm một phen cho con ếch ngồi đáy giếng nào đó biết đi!”
La Chinh cũng khá phối hợp. Hàm Đạo Chi vừa nói xong, hắn đã nhẹ nhàng khua tay. Một tia khí màu tím bay vút lên trời.
Khí màu tím đó biến hóa thành một con phượng hoàng, bay lượn vòng quanh trên bầu trời Phủ Hàm Thiên. Sau đó ngoan ngoãn đáp xuống trên vai La Chinh.
“Tử khí hóa vật! Đã có thể khống chế thành thạo như vậy, thế mà vẫn chưa ngưng kết được thần cách, đúng là một tên nhóc đặc biệt” Ánh mắt Hàm Mộng khi nhìn La Chinh đã có chút thay đổi. La Chinh vốn không có Âm Thể Tử Cực mà vẫn có thể tu luyện thần đạo Tử Khí đã là quá đáng lắm rồi.
Vậy mà còn có thể khống chế tử khí hóa vật thành thạo như vậy, nhưng vẫn chưa thể ngưng kết thần cách. Điều này càng khiến nàng thấy thật khó hiểu…