Ngay khoảnh khắc khi hai người lùi về phía đuôi thuyền, một điểm sáng màu vàng óng chợt lan tỏa ra từ trong cơ thể con chim ba chân. Năng lượng nóng bỏng nổ tung, nuốt trọn hết mọi thứ xung quanh nóNhững người cách con chim này gần nhất đều bị nổ tan thành từng mảnh, đầu thân tách rời, ngay cả chiếc phi thuyền khổng lồ cũng bị gãy làm đôi!
“Lao ra!”
La Chinh nói với Tô Khoan đang bị ngẩn ra vì kinh sợ.
Sau khi phi thuyền bị gãy, kết giới ở bên ngoài cũng tiêu tan. Hai người lập tức nhảy lên, lao vọt ra bên ngoài.
Không chỉ hai người họ mà tất cả mọi người trên phi thuyền đều tự lo lấy thân, chạy trốn khắp nơi.
Kẻ dám đến Quan Sơn Châu ít nhất phải là Bỉ Ngạn cảnh, lúc đối diện với nguy cơ đều phản ứng rất nhanh.
“Vụt vụt…”
Phi thuyền bị gãy đôi rơi nhanh xuống dưới. Hơn nghìn người lơ lửng giữa không trung, ngẩn người nhìn phi thuyền.
Mặc dù được thị vệ ở truyền tống trận cảnh báo nên bọn họ đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng vừa mới ló đầu vào Quan Sơn Châu đã gặp phải chuyện như thế đương nhiên vẫn khiến họ trở tay không kịp.
“Quác!”
Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng vang lên tiếng kêu của quái điểu.
La Chinh ngẩng đầu nhìn, đôi đồng tử lập tức co rụt lại.
Trong không trung cao cao trên đầu họ, một tảng mây đen kịt to lớn đang trôi qua, song khi nhìn kỹ lại thì đây nào có phải mây đen? Đó chính là hằng hà vô số quái điểu màu đen tập hợp lại cùng nhau!
Nếu mỗi một con chim này cũng có uy lực nổ tung giống con chim vừa rồi thì e là sẽ rắc rối lớn.
“Mau trốn thôi!”
“Sơn Hà thành lũy của Quan Sơn Châu cách nơi này không xa!”
“Bị đám chim chết tiệt này đuổi tới thì chết là cái chắc!”
Từng gợn sóng không gian hiện lên. Trong tình huống cần phải chạy thoát thật nhanh thì dùng dịch chuyển không gian hiển nhiên là cách nhanh nhất.
Tuy nhiên, ngay khi họ vừa mới thi triền dịch chuyển không gian, trong vùng không gian bỗng có vài sợi tơ vàng hiện lên, giăng kín khắp nơi tựa như một tấm lưới khổng lồ bao phủ toàn bộ Quan Sơn Châu vào trong!
Những người vừa chui vào đường hầm không gian lại lảo đảo ngã ra khỏi đó.
Có người trông thấy những sợi tơ vàng giăng ở phía xa, trên mặt liền tràn đầy tuyệt vọng.
“Lồng Giam Thiên Địa…”
“Quan Sơn Châu bị Lồng Giam Thiên Địa bao phủ!”
“Tiêu rồi, tiêu rồi!”
Trong mắt Bỉ Ngạn cảnh bình thường, Lồng Giam Thiên Địa là một thủ đoạn cực kỳ uy lực. Một khi lồng giam này được tung ra sẽ trực tiếp phong tỏa không gian trong cả một châu, không ai có thể dịch chuyển không gian trong châu đó.
Thông thường, khi hai chủng tộc giao chiến với nhau cũng rất ít khi phóng ra Lồng Giam Thiên Địa, bởi lồng giam này không chỉ nhốt đối phương mà cũng giữ chân cả người bên phe mình.
Nhưng lồng giam này lại có thể rút ngắn quá trình chiến đấu đi rất nhiều lần. Lực lượng chiến đấu của đôi bên không thể dùng dịch chuyển không gian để bay tới bay lui nên trận chiến sẽ vô cùng thảm khốc.
Bây giờ tộc Kim Ô lại sử dụng Lồng Giam Thiên Địa, chứng tỏ chúng dám chắc sẽ chiếm được Quan Sơn Châu này.
“Vèo vèo vèo vèo…”
Dù mọi người đều hoảng sợ không thôi, nhưng bản năng mong được sống vẫn thôi thúc họ chạy bán sống bán chết.
“Vậy phải làm sao đây?”
Tô Khoan nhìn mây đen trên đầu mình mỗi lúc một ép xuống thấp, miệng đắng chát khó tả. Chỉ mới đến Quan Sơn Châu thôi mà đã phải quẳng mạng mình ở lại đây à?
“Xông ra ngoài!”
Đối mặt với tình huống này, La Chinh cũng không đưa ra được đáp án nào khác.
Hơn nghìn tia sáng chói lóa dùng tốc độ cực nhanh lao như điên về hướng Bắc, mà tốc độ của mây đen khổng lồ trên bầu trời cũng gia tăng.
Chỉ sau một nén nhang, đám quái điểu màu đen đã giáng xuống đỉnh đầu bọn họ.
“Quác quác quác quác…”
Vô vàn con chim phát ra tiếng kêu quái dị, khiến lòng người càng thêm phiền loạn.
“Quác!”
Một con quái điểu màu đen bỗng vọt về phía đám người, đồng thời năng lượng trong cơ thể nó bắt đầu tích tụ lại, khi đến gần những cường giả Bỉ Ngạn cảnh liền đột ngột nổ tung!
“Ầm!”
Dù những người này đã chia nhau tản ra tứ phía, nhưng dòng năng lượng kinh khủng ấy vẫn quấn sáu, bảy người vào trong!
“Đám quái điểu này…”
Thấy tình trạng thê thảm của mấy người kia, khóe mắt La Chinh khẽ giật nhẹ.
Đúng lúc này, một đám quái điểu màu đen trên đỉnh đầu bỗng lướt thẳng về phía La Chinh. Thấy quái điểu cách hắn càng lúc càng gần, Tô Khoan cũng kêu to: “Kỳ chủ, cẩn thận!”
Hai mắt La Chinh sáng như đuốc, hắn xoay người một cái, trường kiếm trong tay đã phóng ra một đường sáng trắng!
“Phân Quang Cửu Thiểm!”
“Cửu Thiểm Phân Quang Kiếm Điển” tự tạo thành một phái trong vô vàn kiếm pháp, mục tiêu theo đuổi cuối cùng chính là tốc độ cực hạn.
Chín đường kiếm không hề khuếch tán ra theo hình quạt mà tựa như chín ngôi sao băng, bung ra từng điểm lấm tấm trên đỉnh đầu của hắn, thoắt cái đã lướt qua.
“Bụp bụp bụp…”
Đám quái điểu màu đen nhào về phía La Chinh bỗng chốc bị chém thành hai nửa!
Trong lúc chém giết chúng, cơ thể La Chinh cũng đột nhiên rơi thẳng xuống dưới.
Sức nổ phát ra từ một con quái điểu màu đen e là phải đến trên trăm thần quân lực! Vậy từng ấy con quái điểu nổ tung chẳng phải đủ để hủy thiên diệt địa sao? Đây mới là điều La Chinh lo lắng.
Nhưng thật không ngờ, đám chim bị chém làm đôi kia chỉ rơi xuống dưới chứ không nổ tung như trong tưởng tượng của La Chinh!
“Thì ra là thế…” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, hắn dùng chân nguyên để cao giọng nói ra: “Mọi người đừng chạy trốn lung tung nữa! Đám quái điểu màu đen này bị chém giết sẽ không nổ đâu, cứ chém chúng trước khi chúng tới gần là được! Cứ vừa đánh vừa lui, như vậy còn có một đường sống!”
Uy lực khi đám chim này nổ tung thật sự quá kinh khủng, không một ai có thể ngăn lại nổi. Trong lúc e ngại, tất cả mọi người chỉ biết cắm đầu chạy trốn, thế nhưng tốc độ lại không sánh bằng quái điểu. Đến khi đám quái điểu này nổ từng con một, tất cả bọn họ e là sẽ chết hết tại đây.
La Chinh thông báo cho mọi người biết về phát hiện của mình khiến lòng người cũng phấn chấn hơn. Có lẽ họ còn có thể liều mình tìm một đường sống!
“Vụt…”
Trong lúc lao nhanh về phía trước, cả nhóm hơn nghìn người cũng thi triển thần thông của riêng mình.
Mặc dù quái điểu màu đen có sức nổ rất khủng khiếp, nhưng lực phòng ngự thì lại kém vô cùng. Những người có thể vào Bỉ Ngạn cảnh và tùy tiện dung hợp một tín vật Bỉ Ngạn đều có sức mạnh hơn một thần quân lực, có thể tùy tiện chém giết đám quái điểu màu đen.
“Phong Vũ Kiếm!”
“Hoài Thiên Kiếm Thứ!”
“…”
Những người phụ thuộc vào Thiên Cung đa số cũng là kiếm tu. Vô số ánh kiếm dâng trào thẳng lên trời, bất cứ con quái điểu nào chạm phải đều bị chém giết. Lông vũ màu đen bay tán loạn, chân cẳng bắn tứ tung, rơi xuống ào ào như cơn mưa.
Cũng giống như lúc tấn công La Chinh, đám quái điểu này cần khá nhiều thời gian để tích tụ năng lượng, mà sau khi bị giết thì không thể nào nổ được, cho nên độ uy hiếp cũng bị giảm đi nhiều.
Dù vậy, số lượng quái điểu thực sự là quá đông.
Một lượng lớn quái điểu bay vụt lên phía trước nhóm người rồi chụp xuống như nắp nồi, hình thành thế vây kín!
“Ầm!”
Mấy chục quái điểu màu đen hạ xuống từ trước đó nổ tung, dòng năng lượng khuếch tán ra ngoài cuốn mười mấy người xung quanh vào.
Mỗi một quái điểu nổ tung có thể sinh ra dòng năng lượng cao tới trên trăm thần quân lực, ước chừng mạnh hơn gấp đôi so với đòn tấn công dùng toàn lực của Tư Đồ Tu, bất cứ cường giả Bỉ Ngạn cảnh nào bị cuốn vào trong đó đều chết sạch.
Ngay đến La Chinh cảm nhận được sức nổ này cũng bị chấn động mạnh!
“Hạ thấp xuống!”
La Chinh vừa ra lệnh liền cùng Tô Khoan giảm độ cao xuống một khoảng ba trăm mét. Những người khác nghe vậy cũng hiểu ý ngay, đồng loạt hạ xuống thấp giống như hắn.
Nhờ đột ngột hạ độ cao mà mọi người tranh thủ được chút thời gian, nhưng chỉ vài hơi thở sau, “mây đen” trên đỉnh đầu cũng hạ xuống giống họ!
“Hạ xuống tiếp!”
La Chinh cắn răng, bất đắc dĩ nói.
Hắn dẫn dắt mọi người hạ thấp đến một độ cao nhất định, vô số quái điểu cũng hạ theo.
Mặc dù làm vậy có thể đổi lấy chút thời gian để chạy tiếp một đoạn, nhưng hiện giờ họ đang duy trì ở độ cao hơn ba nghìn mét giữa không trung, cùng lắm cũng chỉ xuống được thêm mười lần nữa là không còn đường nào để hạ tiếp.