Thân xác là vật dẫn của linh hồn, vật dẫn của ý thức là linh hồn, sau khi thân xác tan vỡ, linh hồn yếu ớt sẽ dễ dàng bị xóa bỏ, ý thức cũng theo đó tan thành mây khóiCho dù tu thành Thánh Hồn cảnh, Bất Hủ cảnh, thậm chí biến thành sinh linh trên thế giới ngăn cao cũng đều như vậy cả.
Trên thế giới này chỉ có Tòng và Ác có thể thoát khỏi sự hạn chế kia, ý thức của bọn họ không bao giờ biến mất, bây giờ La Chinh và Tà Thần cũng trở thành một thành viên trong đó.
Bên trong nguyên điểm không gian không có khái niệm không gian, thời gian. Tất cả vật chất đều bị ép thành một nguyên điểm vô cùng nhỏ, áp lực vô cùng lớn, bất kỳ sinh linh nào cũng không thể sống sót dưới áp lực này, nhưng ý thức của Hàng Cách Giả vẫn không biến mất.
“Ha ha… Ta không chết! Ta mới là chúa tể cuối cùng!”
Hàng Cách Giả cho rằng mình đã thắng.
Gã đã hoàn thành mục đích cuối cùng của mình, hàng cách thế giới xuống thế giới Vô Niệm và vẫn còn sống ở trong đó.
Gã có được tất cả thế giới này, bao gồm hết thảy vật chất và năng lượng bên trong thế giới.
Nhưng mọi thứ trong không gian nhỏ vô hạn này đều chật chội như thế, bao gồm cả ý thức. Gã thử cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, mặc dù trong nguyên điểm không có khái niệm “xung quanh” kia, bởi vì tất cả đều đã hòa làm một thể.
Khi gã cảm nhận, trong nháy mắt đã nhận ra một khí tức quen thuộc.
“Tòng! Ngươi còn sống?” Hàng Cách Giả thật sự giật mình.
“Bất ngờ lắm à?” Tòng hỏi ngược lại.
“Ta…” Đương nhiên Hàng Cách Giả rất bất ngờ, bên trong nguyên điểm không gian chật hẹp này tồn tại một mình gã là đủ rồi, tại sao còn có thêm một tên “Tòng” nữa, hơn nữa “Tòng” cách mình gần như vậy, giống như đã hợp lại làm một với mình.
Mà lúc Hàng Cách Giả cảm nhận được khí tức của “Tòng”, hình như vẫn còn tồn tại những khí tức xa lạ khác. Gã cẩn thận cảm nhận lại, sau đó vô cùng kinh hãi.
“Sao mà… Các ngươi… cũng chưa chết?”
La Chinh và Tà Thần không trả lời.
Sau khi bị kéo vào nguyên điểm, bọn họ đã nhạy bén nhận ra sự tồn tại của nhau.
Hàng Cách Giả, Tòng, Tà Thần, La Chinh… Bốn người hoàn toàn hợp lại với nhau.
Đây là thời điểm cực kỳ nguy hiểm, ba người còn lại đều ý thức được, duy chỉ có tên ngu xuẩn là Hàng Cách Giả còn chưa hiểu, nhưng gã đã nhanh chóng kịp phản ứng lại.
Bởi vì “Tòng” bắt đầu dung hợp với Hàng Cách Giả, đúng ra mà nói là bắt đầu chiếm đoạt gã!
Bên trong thế giới ngăn bậc cao tồn tại nguyên quang, “TÒng” không cách nào thu “Ác” vào trong cơ thể, bây giờ sau khi nguyên quang trở về nguyên điểm thì đã tiêu tán, “Ác” đã mất đi lá bùa thần bảo vệ tính mạng kia rồi.
Trong nháy mắt khi “Tòng” ra tay, La Chinh và Tà Thần cũng ra tay.
Trong lòng hai người vốn dĩ có đề phòng, ở bên trong không gian nguyên điểm nhỏ vô hạn này, mọi người đều không có không gian để lùi lại, nhất định phải dung hợp và chiếm đoạt lẫn nhau, để xem ai có thể chiếm cứ quyền chủ đạo!
“Vèo!”
Khoảnh khắc khi La Chinh dung hợp ý thức của Tà Thần, trong mắt hắn bỗng hiện ra một thế giới ký ức vô cùng rộng lớn, tất cả ký ức mà Tà Thần đã trải qua đều hiển hiện ra trước mắt hắn.
Từ khi Tà Thần được sinh ra trên thế giới trong cơ thể đến khi tiến vào thế giới mẹ, kết giao với Thần Đồ, trở thành một thành viên của Hắc Thuyền, đến khi tiến vào Bỉ Ngạn không ngừng đi nuốt những người khác…
Sau khi Tà Thần dung hợp ý thức của La Chinh cũng như vậy, thế giới ký ức rộng lớn của La Chinh đều hiện hết ra trước mặt Tà Thần, từ Đông Vực đến thế giới mẹ, không giữ lại chút nào.
“Muốn dung hợp và giành lấy ý thức của La Chinh thì phải tiếp nhận toàn bộ ký ức này! La Chinh cũng đang tiếp nhận ký ức của ta! Nếu ta chậm thì sẽ bị đối phương giành lấy!”
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt lấp đầy ý thức của Tà Thần, hắn ta bắt đầu điên cuồng dung nạp những ký ức liên quan đến La Chinh.
Hiển nhiên La Chinh cũng ý thức được điều này, nếu hắn muốn thu Tà Thần vào thì nhất định phải chiếm ký ức của Tà Thần làm của mình, vì vậy hắn cũng không ngừng thu nạp ký ức của Tà Thần.
Có điều lúc La Chinh vừa mới bắt đầu thu nạp ký ức của Tà Thần đã hơi sửng sốt một lát.
Toàn bộ ký ức nửa đoạn trước của Tà Thần, hắn cũng đều có cả.
Thậm chí hắn còn có một phần ký ức của Tà Thần sau khi hắn ta tiến vào thế giới mẹ, bởi vì hắn cũng đã từng bắt giữ Tà Thần.
Dù gì Tà Thần cũng là người được sinh ra ở thế giới trong cơ thể La Chinh, mà La Chinh biết hết tất cả mọi thứ trên thế giới trong cơ thể.
Vì đối phó với Tà Thần, La Chinh đã từng xem qua ký ức cả đời của Tà Thần, hắn hiểu rõ ký ức hơn nửa cuộc đời của Tà Thần hơn ai hết, tiếp nhận phần ký ức này của Tà Thần đối với La Chinh mà nói chính là chuyện xuôi chèo mát mái.
Mặc dù Tà Thần dùng tư thái vô cùng điên cuồng tiếp nhận ký ức của La Chinh, nhưng hắn ta chưa bao giờ xem ký ức đầy đủ của La Chinh, cho dù sau đó La Chinh và hắn ta cùng hưởng Vùng Đất Sơ Khai ở thế giới mẹ vụn vỡ thì cũng không có cách nào sử dụng lực toàn tri với nhau.
Một kẻ lội ngược dòng, một kẻ xuôi chèo mát mái, tốc độ bắt đầu xuất hiện chênh lệch.
Lúc Tà Thần tiếp nhận một nửa ký ức của La Chinh, La Chinh đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của Tà Thần.
Một cảm giác mất phương hướng từ sâu trong ý thức của Tà Thần dâng lên, ký ức của hắn ta bắt đầu thiếu sót, hắn ta từ từ không nhớ nổi những gì mình đã trải qua, người mình yêu, thậm chí cả sức mạnh của mình, cho đến cả bản thân mình…
“Không! Ta không thể thua, tuyệt đối không…”
Khi Tà Thần hoàn toàn mất phương hướng, bản năng đã khiến hắn ta phóng ra ý thức gần như là “gầm thét”.
Ý thức cuối cùng cũng bị chôn vùi.
La Chinh thay vào đó.
Bắt đầu từ bây giờ, hắn vừa là Tà Thần, Tà Thần cũng là hắn. Dưới ảnh hưởng của ký ức của Tà Thần, khí tức của La Chinh cũng bị thay đổi, dính thêm một chút tà ý, có điều người chủ đạo cuối cùng vẫn là bản thân La Chinh chứ không phải Tà Thần.
“Ngươi xong chưa?” La Chinh liên hệ nói.
“Tòng” và “Ác” cũng đang chiếm đoạt lẫn nhau, vốn La Chinh còn hơi lo lắng về thắng bại giữa bọn họ, nhưng khi nghĩ tới quá trình mình chiếm đoạt Tà Thần thì ngược lại không cần phải lo cho “Tòng”.
“Tòng” một mình trải qua năm tháng dài đằng đẵng bên trong Vùng Đất Hoàn Mỹ, thời gian “Tòng” tồn tại dài hơn “Ác” rất nhiều lần, chiều dài ký ức của hai người căn bản không chỉ chênh một vài cấp bậc thôi đâu. “Ác” muốn chiếm đoạt “Tòng” là căn bản không có khả năng.
Chỉ chốc lát sau Tòng đã đáp lại: “Ác… đã trở về với ta, hắn và ta đã trở thành một chỉnh thể”
“Chúc mừng” La Chinh nói.
“Ngươi cũng thắng” Tòng nói.
“Vậy… Chúng ta còn cần phải dung hợp không?” La Chinh hơi chần chờ hỏi.
Nếu như Tòng và La Chinh chiếm đoạt lẫn nhau, La Chinh chắc chắn sẽ thua, chiều dài ký ức của La Chinh so sánh với Tòng giống như bóng câu qua khe cửa, chỉ ngang bằng một khoảnh khắc mà thôi.
“Nếu như ta muốn dung hợp ngươi thì cần gì phải biến Vùng Đất Hoàn Mỹ thành như bây giờ?” Tòng cười nói.
Nó coi La Chinh là người giải thích nghi hoặc cho mình, chiếm đoạt La Chinh căn bản không có chút ý nghĩa nào.
“Vậy bước tiếp theo phải làm sao?” La Chinh hỏi.
“Chờ, chờ là được” Tòng trả lời.
Trong nguyên điểm không gian không có ánh sáng, không có không gian, không có khoảng cách, hai ý thức cứ thế im lặng.
Thời gian chưa từng trôi qua… bởi vì thời gian vốn không tồn tại ở nơi này.
Giống như một chớp mắt, lại như cả nghìn tỷ năm.
La Chinh cảm giác phía trước mình xuất hiện một kẽ hở.
Hắn biết đây là ảo giác, bởi vì hắn không chỉ không có thân thể mà ngay cả thể linh hồn cũng không tồn tại, chỉ còn lại một ý thức không cách nào xóa nhòa, nhưng ý thức sao có thể nhận ra được khe hở kia?
Thần kỳ thật!
“Ngươi cảm nhận được nó?” Sau đó giọng Tòng vang lên.
“Ừ” La Chinh đáp lời: “Đây là cái gì?”
“Nguyên điểm… đang phân tách” Tòng trả lời.