Lúc trước chưa khai chiến, thân thể La Chinh đã biến dị, Nữ Oa bản tôn cũng biết. Bây giờ Nữ Oa bản tôn nhìn thấy quái vật khổng lồ này thì cũng hơi nghi ngờ. Nhưng con quái vật này và La Chinh khác biệt quá lớn. Hơn nữa, thân thể hoang thần của La Chinh cũng chỉ tới hơn bốn trăm nghìn trượng mà thôi. Hình thể của con quái vật này đã lên tới trên triệu trượng rồi, lớn gấp đôi hắn“Tiếc thật, không ngờ ngươi lại thoát được” La Chinh dùng lồng ngực phát ra giọng nói khó nghe.
Lực xuyên thấu của âm thanh rất lớn, hơn nữa trong giọng nói còn ẩn chứa một sức mạnh mê hoặc. Hầu như những sinh linh nghe được giọng nói này đều sinh ra cảm giác sợ hãi và chán ghét La Chinh, ngay cả những cường giả Bất Hủ cảnh này cũng không ngoại lệ.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Thông Thiên giáo chủ lại hỏi một lần nữa.
Y cảm thấy con quái vật này rất khó giải quyết. Nếu có thể không cần chiến đấu với con quái vật này thì Thông Thiên giáo chủ không muốn đánh nhau.
“Trong hỗn độn chưa từng có tồn tại cỡ này” Thuyền trưởng thấy quái vật này không trả lời thẳng nên đứng phía sau nói với Thông Thiên giáo chủ.
Tin tức về hỗn độn mà tộc Vô Không nhận được đều đến từ Hắc Thuyền, bỏ sót một kẻ mạnh như vậy là do thuyền trưởng thất trách. Thuyền trưởng vô cùng buồn bực, trong hỗn độn không thể nào đột nhiên xuất hiện một Bất Hủ cảnh như vậy được. Có khi nào quái vật này giáng lâm từ Bỉ Ngạn không?
“Thế…”
Thông Thiên giáo chủ còn đang nghĩ cách đàm phán thì quái vật kia quay đầu ra hiệu cho Đông Hoàng bản tôn. Kiếm màu vàng kim của Đông Hoàng bản tôn lại ngưng kết lần thứ hai chém xuống đầu Thông Thiên giáo chủ. Y vẫn chẳng đặt Đông Hoàng vào mắt, kiếm Thanh Bình giương lên đã đỡ được nhát kiếm này của Đông Hoàng bản tôn. Nhưng ngay khi hai người giao thủ, quái vật lông trắng kia đột nhiên biến mất. Chỉ một khắc sau, nó đã xuất hiện trong lồng giam Bất Pháp, xuất hiện ở bên cạnh Phục Hy và Nữ Oa bản tôn.
Lồng giam Bất Pháp của “Khư” nhìn thì có vẻ tầm thường nhưng thật ra nó rất lợi hại. Tịch, Trắc, thậm chí ngay cả Khư cũng vẫn bị lồng giam Bất Pháp áp chế, không phản kháng được…
Quái vật lông trắng này trông có vẻ có thể đánh bại được Thông Thiên giáo chủ. Phục Hy, Nữ Oa bản tôn, Tịch và Trắc còn đang cho rằng quái vật lông trắng xuất hiện có thể làm thế cục thay đổi. Ai mà ngờ chỉ một khắc sau, quái vật lông trắng lại chủ động chui vào lồng…
“Sao ngươi lại vào đây?”
Phục Hy trừng mắt nhìn quái vật lông trắng với vẻ mặt kích động. Hắn ta sắp mắng người tới nơi rồi, chưa thấy súc sinh nào ngu như vậy. Thông Thiên giáo chủ và thuyền trưởng thấy cảnh này thì vô cùng vui mừng. Bọn họ không nghĩ quái vật lông trắng sẽ tự chui đầu vào lưới!
Dù ai rơi vào lồng giam Bất Pháp thì thực lực cũng sẽ bị hạ thấp rất nhiều, chỉ có thể mặc cho Thông Thiên giáo chủ thích làm gì thì làm. Y vốn tưởng rằng quái vật lông trắng là một kẻ phiền toái, ai ngờ nó lại lỗ mãng như vậy. Thông Thiên giáo chủ vui mừng nên càng cố gắng làm lồng giam Bất Pháp áp chế quái vật mạnh hơn.
Về phần Đông Hoàng…
Ánh mắt sắc bén của Thông Thiên giáo chủ lóe lên một cái, ở chính giữa đồng tử có một số Phạn văn giống hình giọt nước mắt, chảy từ trên mặt xuống.
“Vù!”
Những giọt nước mắt Phạn văn kia lấp lánh hào quang, sức mạnh và tốc độ của y lập tức tăng vọt. Chiến đấu với Đông Hoàng thì cần tốc chiến tốc thắng. Đông Hoàng bản tôn cảm nhận được khí tức của Thông Thiên giáo chủ tăng vọt thì tỏ ra lo lắng. Sức mạnh huyết mạch được thúc giục liên tục, kiếm màu vàng kim lại tỏa sáng vạn trượng.
Trong lồng giam Bất Pháp, ngọn lửa màu đen trên người Nữ Oa bản tôn, Phục Hy, Tịch và Trắc cũng không tắt. Vừa rồi, lúc Thông Thiên giáo chủ đối phó với quái vật lông trắng, sức áp chế của lồng giam Bất Pháp sẽ yếu bớt, bọn họ có thể miễn cưỡng đối kháng được ngọn lửa màu đen, chí ít sẽ không bị nó thiêu đốt trên diện rộng. Bây giờ, sức áp chế của lồng giam Bất Pháp lại tăng mạnh, ngọn lửa màu đen lại bắt đầu cháy lan ra. Dựa theo tốc độ cháy lan của ngọn lửa màu đen, chẳng bao lâu nữa nó sẽ cắn nuốt bọn họ không còn gì.
Nhưng lúc này, quái vật lông trắng đột nhiên chụp vào cột trụ màu tím ở bên cạnh. Từ bên trong, cột trụ màu tím của lồng giam Bất Pháp gần như không thể phá hủy được. Hai vị cổ thần hỗn độn, Phục Hy, Nữ Oa đã từng thử. Thậm chí, bọn họ liên thủ với nhau cũng không phá hỏng được chút nào. Thấy động tác của quái vật lông trắng, trong lòng họ đều thấy đó là việc làm vô bổ, đặc biệt là “Khư”, nó lắc đầu ngao ngán.
Nhưng lúc quái vật lông trắng túm lấy một cái cột trụ, hào quang màu tím ở bên ngoài cột trụ lập tức ảm đạm hơn, thay vào đó là một quầng sáng xám. Quầng sáng xám này như có thể truyền nhiễm, nó nhanh chóng lan ra khắp cột trụ màu tím!
“Cái gì!”
“Đây là cái gì!”
“Ngươi có thể phá được lồng giam Bất Pháp?”
Con ngươi lớn tới sáu nghìn trượng của Phục Hy trừng lớn lần nữa, gần như sắp rơi từ trong hốc mắt ra ngoài. Mọi người liên thủ với nhau mà còn chẳng rung chuyển nổi lồng giam Bất Pháp, không ngờ nó lại dễ dàng bị phá hỏng như vậy…
Người kinh ngạc nhất là “Khư” – người am hiểu cấu trúc của lồng giam Bất Pháp nhất trong đám. Khi nó lĩnh ngộ được lồng giam Bất Pháp từ sức mạnh chân lý thì đã hiểu nhược điểm của lồng giam Bất Pháp ở bên ngoài. Nhát kiếm vừa rồi của Đông Hoàng đã khiến lồng giam Bất Pháp rung động không ngừng, có thể tưởng tượng muốn phá lồng giam Bất Pháp từ bên trong là chuyện không thể làm được. Nhưng kẻ trước mắt này lại làm được rồi…
Thông Thiên giáo chủ đang định dùng toàn lực ứng phó để nhanh chóng bắt Đông Hoàng, đột nhiên phát hiện tình huống không thích hợp, quay đầu lại nhìn thì lập tức biến sắc. Lồng giam Bất Pháp vốn tỏa ra hào quang màu tím, bây giờ lại biến thành màu than chì như bị năng lượng thuộc tính trái ngược nào đang ăn mòn!
“Ngươi”
Y thấy bản thân đang nắm toàn cục trong tay, sau khi giải quyết xong nhóm người này thì vấn đề trong hỗn độn đã được giải quyết rồi, chỉ còn nội chiến trong bỉ ngạn nữa thôi. Ai ngờ đột nhiên lại có một con quái vật chui từ đâu ra phá hỏng lồng giam Bất Pháp một cách đễ dàng như vậy.
Thông Thiên giáo chủ cũng không phải kẻ ngu dốt, trong đầu y đột nhiên hiện ra một luồng sáng và thốt ra: “Ngươi là La Chinh!”
Lúc trước, La Chinh đã từng dùng năng lực tương tự. Trong hỗn độn, chỉ có mình hắn mới có bản lĩnh như vậy.
Phục Hy vừa thoát khỏi lồng giam Bất Pháp lại trừng mắt lần thứ hai nhìn quái vật lông trắng: “Ngươi thật sự là La Chinh sao? Sao ngươi lại biến thành như thế này?”
Cách đó không xa, Nữ Oa bản tôn tỏ ra rất bình tĩnh, “Tịch” và “Trắc” thì có vẻ hơi nghi ngờ. Nhưng khi thấy quái vật lông trắng phá hỏng lồng giam Bất Pháp một cách dễ dàng thì họ đã có thể xác định thân phận của quái vật lông trắng rồi.
“Đúng là biến thành xấu xí một chút. Ha ha!” La Chinh cũng không che giấu thân phận của mình.
“Sở hữu sức mạnh như vậy thì có xấu cũng chẳng sao!” Phục Hy phản bác.
Hắn ta nhìn thân thể La Chinh chằm chằm với vẻ ngưỡng mộ, tuy thân thể của La Chinh trông có vẻ kỳ lạ nhưng mỗi lần cấu tạo đều có thể dùng được, có thể nói rất thích hợp để giết chóc và chiến đấu.
“Khư, ngươi có thấy gì không? Trong hàng nghìn tỷ sinh linh của hơn một nghìn vòng hỗn độn kiểu gì cũng sẽ sinh ra một người có năng lực. Bây giờ, ngươi còn muốn đứng về phía đám người kia nữa không?” Tịch nhân cơ hội khuyên Khư.
Tuy “Khư” chọn lập trường của Đạo Thủ Tự nhưng tính cách lại dễ bị lay động. Văn Minh Nguyên Linh vừa cổ xưa vừa mạnh khiến nó cảm thấy Đạo Thủ Tự dễ thành công hơn. Nhưng sau khi nhìn biểu hiện của La Chinh, trong lòng “Khư” cũng thả lỏng. Có lẽ, vòng hỗn độn này đã định trước là không bình thường.
Mặc dù “Khư” không trả lời “Tịch” vì dù sao lập trường của một cổ thần hỗn độn cũng không dễ thay đổi, nhưng nếu đã được thả ra ngoài thì đương nhiên kẻ địch chung trước mắt của họ đều là Thông Thiên giáo chủ.