Nhìn ấn ngọc kia, trong lòng La Chinh không ngừng rung động, nhưng hắn cũng không đi lấy ấn ngọc, mà thận trọng quan sátChiếc cột lớn ở giữa hang động này kéo dài xuống dưới, nối liền với bức tường đồng. Đây là cách duy nhất để lấy được ấn ngọc.
Trong những đường nét được chiếu trên bức tường đồng còn khắc hình những con sâu.
“Những đường nét này chính là lối đi thời không giữa khoảng trống xung quanh hang động…”
La Chinh quét mắt qua từng nét vẽ, nhanh chóng phát hiện ra một nét vẽ trong đó không có một con sâu nào.
Hắn quay đầu quan sát khoảng trống xung quanh hang, tìm thấy nét vẽ màu xanh tương ứng!
“Thì ra là như vậy… Chắc hẳn những nét vẽ này là đường tắt duy nhất để tiến vào hang động” Trong lòng La Chinh thầm nghĩ.
Như vậy suy ra, chắc hẳn trong thế giới này có một số gợi ý để những người cố gắng lấy ấn ngọc tìm được con đường tắt kia, lợi dụng đường tắt này mà tiến vào đáy hang động mới đúng!
Nhưng cho dù là những đại viên mãn kia hay là La Chinh thì đều không có kiên nhẫn đi tìm, mà trực tiếp xông vào thần điện Thiên Luân.
Mà La Chinh sử dụng nhẫn Kích Không, nhanh chóng mở ra một lối tắt!
“Có vẻ như đám Mục Huyết Dung muốn thông qua cây cột lớn này để xuống đến đáy hang cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy” La Chinh liếc nhìn cây cột.
Giống như La Chinh đoán…
Một nhóm thần đại viên mãn cố định Vương xà Thiên Luân trên cây cột, giẫm lên cơ thể dài khoảng năm nghìn mét của con rắn khổng lồ này để tiến lên phía trước.
Khi đến phần đuôi của con rắn, một vị thần đại viên mãn không cẩn thận rơi xuống, bị đuôi của nó trực tiếp quét từ trên cây cột xuống, rơi vào trong ánh sáng, bị những con sâu đen ăn tươi nuốt sống.
Bọn họ tiếp tục đi xuống phía dưới cây cột, nhưng lại bị đánh lén hết lần này đến lần khác. Mặc dù bọn họ là thần đại viên mãn, nhưng khi đối mặt với những thứ đang đánh lén kia thì không cẩn thận cũng sẽ rơi xuống, cho nên tốc độ đi về phía trước của bọn họ cực kỳ chậm…
Sau khi La Chinh đưa ra suy đoán, hắn cũng xác định đường đi. Đó chắc hẳn là mắt xích cần thiết để đi lấy ấn ngọc. Đến bước này rồi, hẳn là không còn gì nguy hiểm nữa.
Sau đó, hắn thận trọng đến gần ấn ngọc kia, đưa tay về phía nó.
Mục Ngưng ngồi sau lưng La Chinh, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn.
Theo lập trường của Mục Ngưng và tính tình trong quá khứ của nàng thì khi đối mặt với ấn ngọc có ảnh hưởng lớn kia, nàng ắt phải ra tay cướp đoạt.
Nhưng trải qua những chuyện này đã khiến nàng nảy sinh nghi ngờ mãnh liệt đối với giá trị của bản thân.
Đặc biệt là hành động vừa rồi của tỷ tỷ…
Mục Huyết Dung sinh ra đã là thiên tài của Mục gia. Mọi cử chỉ và cố gắng của nàng ta đều vì bán mạng cho Mục gia. Chỉ cần đạt được mục đích, nàng ta có thể bất chấp tất cả.
Cho dù bản thân là muội muội ruột thịt thì tỷ tỷ cũng có thể hy sinh!
Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bản thân Mục Ngưng cũng sẽ đi lên con đường giống tỷ tỷ.
Trong điện Chân Sát của đảo nổi Mục gia, những đứa trẻ có tài năng của Mục gia được các vị thần giảng đạo ưu tú nhất Mục gia truyền thụ. Mỗi một lời nói, mỗi một hành động đều có những yêu cầu nghiêm khắc.
Mục Huyết Dung tu thành thần, tu thành viên mãn, sau đó lại phấn đấu giành lượng điểm tích lũy lớn vì Mục gia, đưa gia tộc lên một bậc cao mới…
Tỷ tỷ đã đi qua con đường này, vậy nàng còn phải đi nữa sao?
Đột nhiên Mục Ngưng cảm thấy tất cả những điều này thật nhàm chán. Sau khi đã thấy rõ mục tiêu theo đuổi lặp đi lặp lại một cách cứng nhắc như vậy, những mục tiêu này đã không còn giá trị đối với nàng. Những giá trị từng vững chắc như một ngọn núi lớn đang không ngừng sụp đổ ầm ầm, thay vào đó là sự thoải mái khi được làm theo ý mình.
Lúc này, lòng nàng vô cùng thoải mái. Thấy La Chinh chậm rãi đến gần ấn ngọc, nàng dặn dò: “Cẩn thận một chút…”
Nghe thấy Mục Ngưng dặn dò như vậy, La Chinh gật đầu.
Khi ngón tay của La Chinh chạm vào ấn ngọc kia, cứ như chạm vào điện, khiến hắn rụt trở lại!
“Sao vậy?” Mục Ngưng căng thẳng hỏi.
La Chinh sững sờ nhìn chằm chằm ấn ngọc kia, sắc mặt trắng bệch, căng thẳng càng nhiều hơn, không nhịn được mà thở hổn hển. Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: “Thật kỳ lạ, ấn ngọc đó…”
Vừa nãy chạm vào ấn ngọc, La Chinh nhìn thấy vô số con sâu lớn!
Sở dĩ dùng vô số để hình dung là vì số lượng của những con sâu kia nhiều đến mức khiến La Chinh sợ hãi!
La Chinh từng cưỡi chim ưng bay qua vùng trời biển sâu hai lần trong thế giới này. Những con sâu lớn ấy để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn và Mục Ngưng. Bọn họ vẫn luôn không nghĩ ra được, rốt cuộc thì làm thế nào mà có thể tồn tại nhiều sâu tới như vậy? Bọn chúng ăn cái gì…
Số lượng sâu lớn ở biển sâu nhiều đến mức khó mà tưởng tượng được. Chúng chen chúc dày đặc cùng một chỗ. Mỗi con đều có chiều dài hơn trăm dặm, tư thế mà chúng quấn vào nhau không theo quy luật nào, nhìn một cái thôi cũng khiến da đầu tê dại.
Nhưng ngay khi La Chinh chạm vào ấn ngọc, hắn cảm thấy mình đã tiến vào tâm trí của một con sâu lớn.
Hơn nữa, hắn phát hiện số lượng những con sâu lớn ấy còn vượt xa phán đoán của hắn.
Ở giữa biển sâu còn có một vực sâu hình tròn. Ở phía khác của vực sâu là một không gian rộng lớn hơn.
Không gian đó nở ra những nét vẽ với nhiều màu sắc khác nhau trong đầu La Chinh. Mà phạm vi được hình thành bởi những nét vẽ này lớn đến mức La Chinh khó có thể tưởng tượng, sợ là toàn bộ Thần Vực cũng không bằng…
Mà vô số con sâu to lớn đang bò lổm ngổm trên những nét vẽ đầy màu sắc đó.
Bề ngoài của con sâu to màu đen dài hơn trăm dặm…
Con sâu to màu tím đen thì dài hàng nghìn dặm…
Mà cũng có con sâu to màu tím dài hàng chục nghìn dặm, thậm chí là hàng triệu dặm.
Đáng sợ hơn là phải có tới hàng trăm triệu con sâu lớn màu tím kia, và dường như những con sâu này đều trải rộng trên tất cả các tia sáng!
Cũng do nhìn thấy cảnh này nên La Chinh bị dọa sợ, hắn quả quyết buông lỏng tay khỏi ấn ngọc.
“Ầm… ầm… ầm!”
Ngay lúc này, vài tiếng nổ vang dữ dội lại truyền tới. Chấn động mãnh liệt truyền từ cây cột tới dưới chân La Chinh và Mục Ngưng.
Mục Ngưng lộ vẻ hốt hoảng: “Đám người tỷ tỷ… sắp xông đến rồi”
La Chinh nhìn ra xa, một vài bóng đen đang ác chiến với những đại viên mãn ở phía xa. La Chinh mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy trong tay những bóng đen đó dường như có những thanh đao dài đầy màu sắc, hình như là sử dụng mảnh thời gian ngưng tụ lại thành đao…
La Chinh gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ kiên nghị. Hiện tại hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhanh chóng dung hợp với ấn ngọc này.
La Chinh cắn chặt răng, lại đưa tay ra chạm vào ấn ngọc. Sau đó, hắn khoanh chân, nhắm mắt ngồi xuống.
“Ầm!”
Đột nhiên, La Chinh cảm thấy ý thức của mình bị hút vào trong đó.
Giờ khắc này, hắn có thể cảm nhận được ý thức của những con sâu to lớn kia.
Vô số con sâu to truyền cho La Chinh chỉ duy nhất một ý niệm, đó chính là “đói bụng”…
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi ý thức của những con sâu lớn này nên La Chinh cũng có cảm giác đói bụng. Trên thực tế thì hiện giờ La Chinh không cần ăn.
Ý thức của La Chinh không ngừng di chuyển giữa ý thức của những con sâu lớn này. Hắn nhanh chóng chú ý tới thế giới ánh sáng rộng lớn khiến hắn sợ hãi kia. Ở giữa thế giới ánh sáng, La Chinh phát hiện ra một con sâu nhỏ hơn một chút.
Con sâu này chỉ có kích thước vài chục dặm. Trên bề mặt cơ thể màu nâu khảm nạm từng mảng vảy màu vàng nhạt, mà tại chỗ nó ở, những tia sáng đó không ngừng đan nhau, tạo thành một bánh xe ánh sáng hình tròn, còn nó nằm ngay giữa bánh xe ánh sáng này.
Sau khi nhận ra sự khác biệt của con sâu lớn màu vàng này, ý thức của La Chinh cũng bị hút vào đó ngay lập tức.
Thông qua ấn ngọc kia, ý thức của La Chinh gần như không hề gặp chút trở ngại nào. Con sâu lớn có vảy vàng tiếp nhận La Chinh. Ngay lập tức, La Chinh cũng hiểu được thông điệp của con sâu này.
Trừ đói bụng ra, cuối cùng La Chinh cũng thu được những tin tức khác. Trong nháy mắt, hắn cũng đã hiểu rốt cuộc những con sâu lớn này ăn gì để sống…
***
“Ầm, ầm…”
“Điểm yếu của những cái bóng này là con ngươi ở giữa cơ thể của chúng!”
Trên bắp đùi trắng như tuyết của Mục Huyết Dung đã có thêm mấy vết thương. Những cây đao trong tay những cái bóng kia được ngưng tụ từ các mảnh thời gian. Các vết nứt thời gian chứa trong những mảnh vỡ đó gần như có mặt ở khắp nơi. Những vị đại viên mãn này bị chém một đao, máu cũng chảy đầm đìa.
Không chỉ nàng ta mà ngay cả Đường Vãn, Phương Hận Thiếu cũng hết sức chật vật. Trên đoạn đường xông tới đây, có không ít người bị thương.
“Gần đến chân cột rồi, mọi người kiên trì một chút!” Mục Huyết Dung lớn tiếng nói. Nói xong, ngón tay nhỏ dài của nàng ta nhẹ nhàng phất một cái, một con chim nhỏ màu máu ngưng kết ra từ tay nàng ta. Ngay sau đó, nó hóa thành một dòng máu mỏng, lao về phía một cái bóng khác.
Dọc theo con đường này, các vị đại viên mãn cũng sử dụng không ít pháp bảo mới có thể đến được đây.
Thấy sắp đi tới cuối con đường, những vị đại viên mãn này càng ngày càng vội vã.
*Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!