Ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lò sưởi bên hông đại điện liên tục thu nhỏ lại, nhanh chóng vụt tắt, ngay cả tro tàn cũng nhanh chóng trở nên lạnh băngMột vài sứ ma quay quanh ác ma cũng run lên cầm cập.
Sắc mặt Đồ Đặc, Tạp Linh, và đại ác ma còn lại cũng trở nên cực kỳ khó coi…
Giọng nói này không xa lạ gì với bọn chúng.
Đây chính là giọng nói trong biển minh tưởng, là giọng nói đã dạy tộc Ác Ma phương pháp tu luyện, giọng nói giúp tộc Ác Ma bọn chúng phát triển lớn mạnh.
Cũng chính nhờ sự chỉ đạo của giọng nói này mà tộc Ác Ma mới hiểu được phải làm sao để khống chế cảm xúc của mình, hoàn toàn loại bỏ bảy loại cảm xúc rồi biến chúng thành bảy con tiểu ác ma…
Có thể nói, bộ tộc Ác Ma đi được tới ngày hôm nay chính là thành quả của giọng nói này.
Đây cũng chính là lý do vì sao cường giả trong tộc Ác Ma lại nằm vùng trong biển minh tưởng để tu luyện.
“Ngươi, không phải ngươi ở trong biển minh tưởng sao? Sao ngươi có thể ra ngoài!” Đồ Đặc hoảng hốt hỏi.
Giọng nữ lạnh lẽo kia đáp: “Ta có nói là ta không thể rời khỏi biển minh tưởng sao?”
“Răng rắc răng rắc…”
Trên mặt bàn trơn nhẵn, băng sương càng lúc càng dày.
Những bông tuyết hội tụ vào chính giữa bàn giống như một cái cây không ngừng sinh trưởng, nhanh chóng mọc lên.
Thời điểm cao bằng thân người, những bông tuyết ngưng tụ thành một thân thể có lồi có lõm.
“Ù…”
Sau đó là một vầng sáng màu trắng sữa hiện lên, một thân thể hoàn mỹ xuất hiện. Thân thể hoàn mỹ này được bọc trong một lớp áo choàng màu xanh nhạt.
Các đại ác ma, kể cả Lục Gia, đều nhìn chằm chằm vào thân thể này…
Chúng vẫn luôn cho rằng nàng ta cũng giống như những vật không thể xác định khác, không có hình thể riêng của bản thân, chỉ là một thể tinh thần không thể chứng minh tồn tại mà thôi.
Nhưng hôm nay chúng được nhìn thấy bản tôn của nàng ta.
Ác ma vẫn luôn hướng tới văn minh của nhân tộc, chúng cũng có năng lực thưởng thức đối với nhân tộc, vì vậy cho nên mới giam cầm những nữ đệ tử của gia tộc quyền thế trên đảo nổi.
Những cô gái này là đệ tử các gia tộc quyền thế, vốn có dung mạo cực hạn và khí chất đặc biệt, thuộc hạng cực kỳ xuất sắc trong Thần vực.
Nhưng khi so sánh với thân thể ngưng tụ từ băng sương này thì lại chênh lệch như giữa người phàm và tiên nữ.
“Rắc…”
Cô gái nhẹ nhàng bước ra một bước trên mặt bàn, bàn chân nhỏ nhắn mịn màng chạm xuống bàn, một bông tuyết to lớn hình lục giác từ đầu ngón chân nàng ta lan tràn ra. Nàng ta giẫm lên bông tuyết rồi lơ lửng giữa không trung.
“Vừa rồi ai muốn đổi ý?”
Cô gái lơ lửng giữa không trung, quét mắt nhìn qua những đại ác ma bên dưới.
“Là bọn chúng! Là Đồ Đặc!”
Gia Lục lập tức nhảy ra tố cáo.
Nếu bọn chúng đã phản bội thì gã ta cũng không cần phải niệm tình đồng tộc.
“Ta, ta…”
Đồ Đặc nhìn cô gái trên bàn, càng thêm hoảng hốt. Trong lúc rối loạn, gã liền lặng lẽ ra hiệu cho đám tiểu ác ma.
Trước mặt Đồ Đặc, cô gái này chỉ như một con kiến nhỏ bé, nhưng khi đối mặt với cô gái này Đồ Đặc lại cảm thấy căng thẳng.
Nàng ta còn chưa lên tiếng, một tiểu ác ma bám trên vách tường đột nhiên giậm chân, nhoáng một cái nhào tới trên bàn tròn, sau đó lại đứng trên mép bàn nhảy một cái, vọt tới trước mặt nàng ta!
“Hây, đi chết đi…”
Tiểu ác ma vừa cười gian vừa nói.
Không ai có thể phản ứng kịp với tốc độ đánh lén của nó.
Nhưng tiểu ác ma chỉ mới tới gần nàng ta thì đột nhiên phát hiện tốc độ của mình càng lúc càng chậm.
Mỗi một bước tới gần cô gái này, tốc độ của nó sẽ không tự chủ được mà giảm xuống phân nửa, lúc nó chỉ còn cách nàng ta hai mươi mét thì lại bị lơ lửng trên không trung như một chuyển động chậm.
Nhìn con tiểu ác ma xấu xí này, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên vẻ chán ghét và khinh miệt, nàng ta thản nhiên nói: “Nếu nhiệt độ xuống đến mức tận cùng, tất cả các chuyển động đều phải chậm lại… Nếu ngươi đã không cam tâm ở bên ngoài thì hãy trở về đi!”
Dứt lời, nàng ta vươn một ngón tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng chạm một cái vào tiểu ác ma.
Tiểu ác ma lập tức dừng lại giữa không trung, thân thể tí hon bắt đầu phình lên, nhanh chóng lớn ra gấp mười lần.
“Bùm!”
Sau một tiếng nổ tung, tiểu ác ma tức khắc hóa thành một tia sáng màu nâu, đánh thẳng vào cơ thể của các ác ma có mặt ở đây.
Càng ngày càng có nhiều ánh sáng màu nâu phóng ra khỏi đại điện ác ma, đánh vào trong cơ thể những ác ma khác…
Sau khi làm xong những chuyện này, nàng ta lạnh nhạt liếc mắt nhìn sáu tiểu ác ma còn lại, đám tiểu ác ma này đã hoàn toàn kìm nén tính tình của mình, tụ lại một chỗ run rẩy.
Đám tiểu ác ma này đều hiểu con tiểu ác ma tên “Kiêu Ngạo” ban nãy chết chắc rồi, nó đã bị trả lại cho bộ tộc Ác Ma!
“Năm đó ta giúp các ngươi tách những cảm xúc này ra là để tộc Ác Ma các ngươi phát triển lớn mạnh, kết thúc sự hỗn loạn ở vực sâu Ma Vực” Cô gái lạnh nhạt nói: “Xem ra ta đã làm đúng, các ngươi thống lĩnh vực sâu Ma Vực, cuộc sống cũng rất tốt…”
Nàng ta nhìn chằm chằm vào Đồ Đặc, tiếp tục nói: “Đáng tiếc các ngươi lại quên mất, về bản chất các ngươi cũng chỉ là thể kết hợp của sức mạnh tín ngưỡng mà thôi, không phải tồn tại chân thật, chẳng qua chỉ là một lũ sinh vật huyễn tưởng!”
Tuy đám ác ma này rất mạnh, nhưng chưa bao giờ thực sự có mặt tại thế giới này. Dấu vết chúng nó để lại, sức mạnh của chúng, hết thảy của chúng đều là được “tưởng tượng” ra mà thôi.
“Đúng, sao chúng ta có thể cam tâm sống chui lủi trong vực sâu Ma Vực!” Gia Lục ở bên cạnh phụ họa.
Đồ Đặc nhìn nàng ta, nói với vẻ mặt phức tạp: “Nếu chúng ta bằng lòng làm sinh vật huyễn tưởng thì sao?”
Trên gương mặt lạnh như băng của nàng ta hiện lên một nụ cười khinh miệt, tiếp tục mở miệng nói: “Toàn bộ hung vật trong vực sâu Ma Vực đều đã xông vào tầng thứ sáu, chúng đều sẽ sống lại, đồng thời loại bỏ chút ít sức mạnh tín ngưỡng dư thừa trong cơ thể mình, ngươi cảm thấy ngươi còn có lựa chọn nào khác sao?”
Đám ác ma Đồ Đặc, Tạp Linh đều khiếp sợ ra mặt…
Chúng vẫn luôn được cô gái này dẫn dắt, nhưng từ đầu đến cuối đều cho rằng nàng ta chỉ có thể thu mình trong biển minh tưởng, không ngờ cô gái này lại có khả năng lớn như vậy.
Điều khiển toàn bộ hung vật của vực sâu Ma Vực? Ngay cả tộc Ác Ma cũng không làm được, chúng chỉ có thể hàng phục những tộc quần hung vật có trí tuệ mà thôi.
“Ta sẽ thực hiện lời hứa của ta, nếu thành công thì có thể giúp các ngươi thoát khỏi trói buộc của vực sâu Ma Vực” Cô gái thản nhiên nói: “Như vậy… bây giờ ta giết các ngươi, hay các ngươi đi tìm đám thánh nhân kia chịu chết?”
Nghe nói như thế, trên mặt đại ác ma Đồ Đặc lập tức hiện lên vẻ đau khổ.
Ba đại ác ma bọn chúng không phải không có thực lực để liều mạng với cô gái này…
Nhưng ở trước mặt cô ta, chúng lại không có dũng khí để đối kháng chính diện!
“Đi đi, Đồ Đặc, đây vốn là kế hoạch của chúng ta, không phải sao?” Lúc nói lời này, trên mặt Gia Lục mang theo nụ cười hả hê.