Bên trên thân chính của Nhược Mộc này có diện tích quá lớnTừ đầu này nhìn về phía đầu kia, không nhìn thấy điểm cuối đâu, mọi người đạp phi kiếm bay vút đi, giống như bay trên bình nguyên vậy.
Điều khác biệt duy nhất chính là phía dưới mặt đất không phải thảo nguyên, cũng chẳng phải sa mạc, đầm lầy, mà là lớp vỏ màu nâu xám của Nhược Mộc.
Mặc dù, thần thành Hóa Kiếm là thần thành trung tâm của Kiếm tộc, nhưng vị trí của nó cũng không phải chính giữa của Nhược Mộc, mà hơi lệch về hướng bắc so với vị trí trung tâm.
Hiện tại, cả đám người đi một mạch về hướng nam, sau khoảng thời gian đốt hết ba đến năm nén hương, liền thấy một vết nứt.
Vết nứt này chỉ là một cái khe bên trên Nhược Mộc mà thôi, nhưng trước mặt mọi người, nó giống như một hẻm núi lớn vậy.
Trường kiếm của Kiếm Vô Ngân nhẹ nhàng thay đổi phương hướng, hơi chếch xuống phía dưới, bay xuôi theo vết nứt này.
Chúng chân thần theo sát phía sau…
Khi liên tục đi xuống phía dưới, vết nứt này càng lúc càng rộng, đồng thời một vết nứt còn to hơn lại hiện ra trước mặt mọi người.
Những vết nứt này giao nhau, cuối cùng hình thành một cái khe lớn, lúc này La Chinh mới hiểu ra.
Đây giống như một vết thương của Nhược Mộc. Chẳng lẽ do con côn trùng lớn kia tạo thành?
Lỗ thủng lớn chừng mấy trăm dặm, đứng trên phi kiếm nhìn về phía xa xa, không nhìn thấy đáy.
Chỉ một lát sau, Kiếm Vô Ngân liền đứng ở giữa khe, ông đã xác minh suy đoán của La Chinh.
“Đến nơi rồi, chư vị. Lão hủ cũng chỉ có thể đi cùng mọi người đến đây mà thôi. Từ đây xuống dưới là một cái hang lớn thẳng đứng, cao khoảng ba ngàn vạn trượng, trên đường đi có vô số nguy hiểm, bây giờ ai từ bỏ, có thể quay lại” Kiếm Vô Ngân thản nhiên nói.
Đám chân thần yên lặng đứng trên phi kiếm, trong không gian chỉ có tiếng gió thổi vù vù.
Đã đi tới bước này, chẳng có người nào là muốn từ bỏ.
La Yên đứng thẳng người, trên mặt là vẻ kích động và hưng phấn.
Đông Phương Quỷ và đám chân thần cấp cao của liên minh quyền thế Mục gia, Đường gia và Phương gia, dùng ánh mắt âm u nhìn về phía huynh muội La Chinh và La Yên, mỉm cười: “Chúc các ngươi may mắn”
“Vèo…”
“Vèo…”
Từng thanh phi kiếm xoay vòng, lao thẳng xuống dưới.
Kiếm Vô Ngân nhìn cái bóng của đám chân thần kia dần nhỏ đi, cuối cùng hóa thành từng chấm đen, biến mất trong hang động lớn.
Ông đứng ở phía trên hang động một lúc, thì ở một phương hướng khác, lại có mười hai thanh phi kiếm lao tới.
Những người này mặc đồ màu trắng, hiển nhiên là đệ tử của Kiếm tộc, hơn nữa còn đều là chân thần cấp cao.
“Tham kiếm Vô Ngân đại nhân”
Chân thần cấp cao cầm đầu quỳ một chân xuống phi kiếm, trường kiếm chẳng hề lắc lư chút nào, rõ ràng đây là người đã tu thuật ngự kiếm tới cực hạn.
“Tham kiếm Vô Ngân đại nhân…”
Mười một chân thần cấp cao khác cũng quỳ một chân xuống.
“Miễn lễ” Kiếm Vô Ngân nhẹ nhàng khoát tay áo, lập tức nói: “Các đệ tử quyền thế đã đi xuống, bây giờ tới phiên các ngươi. Các ngươi là những đệ tử ưu tú nhất của Kiếm tộc ta. Hy vọng các ngươi sẽ không làm ta thất vọng”
“Chúng ta sẽ dốc hết toàn lực” Gã chân thần cấp cao kia nghiêm túc đáp lời.
“Kiếm Ngao, nếu như các ngươi có thể giành được truyền thừa, nhất định phải cố gắng hết sức. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta” Kiếm Vô Ngân lại nói: “Nếu như các ngươi không lấy được, hãy toàn lực phụ tá hai huynh muội La Chinh và La Yên. Các ngươi nhất định phải cẩn thận đám liên minh quyền thế, nhất là Đông Phương gia”
“Chúng ta nhớ rồi” Chúng chân thần cùng đồng thanh trả lời.
Kiếm Vô Ngân đưa tay xuống dưới, từng sợi ánh sáng màu máu lấp lóe hiện ra.
Đó là một thanh huyết kiếm màu đỏ sậm, trên thân kiếm hiện ra hào quang yêu dị màu đỏ, nhìn một cái là biết, đó là tà kiếm.
Người của Kiếm tộc dùng kiếm vô cùng thận trọng, bọn họ khinh thường tà môn Ma đạo, rất ít khi sử dụng tà kiếm như thế này.
Đám chân thần kia vừa nhìn thấy huyết kiếm, sắc mặt liền biến đổi.
“Ta ban mười hai thanh kiếm Tai Kiếp này cho các ngươi, ở thời điểm quan trọng có thể dùng. Hậu quả sử dụng thanh kiếm này thì các ngươi cũng biết rồi đó” Kiếm Vô Ngân nói đến đây, trên mặt toát ra một chút không đành lòng.
Kiếm Tai Kiếp là loại kiếm được một vị thiên tài đại viên mãn của Kiếm tộc phát minh ra vào ba mươi kỷ nguyên thần trước. Tên đại viên mãn kia đã bị Kiếm tộc trục xuất, tất cả kiếm Tai Kiếp đều bị niêm phong, cấm sử dụng.
Thanh kiếm này quá âm tà, sử dụng chắc chắn phải chết, hơn nữa còn là bị các tai kiếp khốn khổ dằn vặt cho đến chết, thực sự không có chút nhân đạo nào.
Nhưng sử dụng kiếm Tai Kiếp có thể tăng thực lực bản thân lên cực nhanh trong khoảng thời gian ngắn.
Kiếm Vô Ngân hiểu lần Đạo Tranh này là cơ hội cuối cùng, không thể không ban kiếm Tai Kiếp đã được giải phong ấn cho đám chân thần cấp cao này.
Mỗi một gã chân thần cấp cao đi lên nhận một thanh kiếm Tai Kiếp. Bọn họ hiểu rằng sau khi cầm kiếm, bản thân mình đã biến thành tử sĩ của Kiếm tộc, trên mặt hoặc ít hoặc nhiều cũng đều có một chút vẻ bi thương.
“Đi đi” Kiếm Vô Ngân quay đầu đi, không nhìn bọn họ nữa.
“Vèo vèo vèo…”
Mười hai vị chân thần cấp cao của Kiếm tộc cũng tiến vào trong khe sâu.
“Người tu kiếm đạo, vì muôn dân thiên hạ, chính trực không theo tà giáo, là vì…”
Giọng nói của Kiếm Vô Ngân theo gió vang rất xa, truyền tới tai của những đệ tử Kiếm tộc kia.
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Sau khi La Chinh tiến vào trong hang động, cảnh sắc chung quanh liền dần tối đi.
Đi dọc theo hang động xuống khoảng ngàn trượng, chân ý thiện niệm ở bên ngoài Nhược Mộc đã không thể truyền tới được nữa, thay vào đó là chân ý ác niệm.
“Đã tiến vào vùng đất tuyệt sát”
La Chinh bỗng cảm giác máu trong cơ thể đang sôi trào, ý chí chiến đấu mãnh liệt dần dần hiện lên.
“Ừm” La Yên khẽ gật đầu.
Đôi mắt nàng hơi nhắm lại, sau đó mở ra.
Trong đáy mắt tản ra hào quang màu tím nhạt.
Do tia hào quang màu tím nhạt này, trên khuôn mặt xinh đẹp kia của nàng lập tức lộ ra một chút quỷ dị.
Sau khi tiến vào vùng đất tuyệt sát, những chân thần khác cũng cảnh giác hơn, phi kiếm mà họ đang giẫm lên xoay ba trăm sáu mươi độ từ từ hạ xuống, đồng thời bản thân họ cũng tản thần thức ra, quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh xung quanh.
Trong vùng đất tuyệt sát tầng ngoài của Nhược Mộc cũng đã ẩn giấu nguy hiểm không nhỏ rồi, huống chi nơi này lại là trung tâm của thân chủ Nhược Mộc.
Bốn phía yên lặng như tờ…
Thậm chí trong vùng không gian này, chẳng có cả khí lưu.
“Nhìn đi, côn trùng lớn”
Một gã chân thần cấp cao chỉ vào vách hang động.
Trong tầm mắt của mọi người xuất hiện một con côn trùng khổng lồ.
Chẳng ai nhìn thấy điểm cuối của cơ thể nó đâu, hình thể cũng vô cùng to lớn.
Cái hang động thẳng đứng này vô cùng rộng, nhưng thân thể của con côn trùng mập mạp, cồng kềnh này lại chiếm đến một nửa diện tích.
“Con côn trùng này đang ngủ say…” Có chân thần hạ giọng nói.
“Đừng sợ, những con côn trùng khổng lồ này chưa bao giờ tỉnh lại, chúng lớn lên trong lúc ngủ say, cũng sẽ tan biến trong giấc ngủ” Một chân thần khác nói.
Sau khi bọn họ xuống tiếp, con côn trùng khổng lồ thứ hai trên vách động cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Càng đi xuống, côn trùng khổng lồ càng nhiều.
Ba ngàn trượng…
Một vạn trượng…
Năm vạn trượng…
Từng dãy côn trùng khổng lồ đều đang ngủ say, không biết trong hốc cây sâu thẳm này có bao nhiêu côn trùng khổng lồ đang ngủ nữa.
Khi bọn họ hạ xuống độ sâu bảy vạn trượng…
Trong không khí bỗng nhiên tản ra một mùi thối rữa. Tuy mọi người không biết nơi tản ra mùi này nhưng vẫn cảm giác được có gì đó không ổn.