Ngựa Thiên Loan đã giúp tốc độ của La Chinh tăng đến cực hạnThời gian Ngải Hổ hẹn là nửa năm sau, trong khi La Chinh chỉ mất có một tháng, cho nên hắn cũng khá dư dả thời gian.
Hắn quen biết với Mộ Minh Tuyết một thời gian, nàng cũng đã giúp hắn thu thập không ít ngọc chân nguyên trong mạch khoáng.
Thế nhưng hắn không biết, nàng đang gặp phiền phức gì?
Khi rời khỏi lối đi giữa các giới, mấy vị giáp sĩ canh gác ở đó đánh giá con ngựa mà La Chinh đang cưỡi, gương mặt đầy vẻ cung kính.
Muốn băng qua lối đi giữa các giới thì phải hao phí không ít đá chân nguyên. La Chinh vốn định móc ra Lăng Yên Ngọc Lệnh, nhưng không ngờ mấy vị giáp sĩ này chẳng thèm nói nhiều thêm một câu, trực tiếp cho hắn qua.
Đám giáp sĩ không phải là không có đầu óc. Nhân vật có được thần thú làm vật cưỡi, tuyệt đối không phải là người bọn họ có thể trêu chọc nổi. Nếu tính tình người cưỡi ngựa Thiên Loan không tốt, bọn họ chắc chắn sẽ gặp phiền phức. Cho nên, không ai dám cản La Chinh.
Đợi đến khi La Chinh rời khỏi con đường Đại Giới, bước vào lối đi truyền tống, đám giáp sĩ mới dám thấp giọng bàn tán về hắn.
“Ngựa Thiên Loan. Ái chà, loại thần thú này rất hiếm có ở Đại Giới chúng ta”
“Ha ha, ngay cả Thánh chủ của Thánh địa Linh Vũ chúng ta cũng không có nổi một con, không biết người này có thân phận gì?”
“Không phải là con trai của một vị Giới chủ nào đó chứ? Chắc phân nửa là vậy rồi. Nhưng nhìn người này không hề kiêu ngạo, ngược lại vẻ mặt còn rất thân thiện…”
Bọn họ không biết, nửa năm trước La Chinh đã phi thăng đến đây. Khi đó, hắn chỉ là một võ giả phi thăng từ Hạ Giới lên, thậm chí còn bị giam cầm trong mỏ quặng ở thánh địa Linh Vũ, phải đào cho bằng được hơn trăm viên đá chân nguyên mới có được tự do…”
Sau khi rời khỏi lối đi truyền tống, La Chinh tiến vào bên trong thánh địa Linh Vũ.
Mặc dù thánh địa Linh Vũ chiếm cứ một đến hai phần mười Thông Linh giới, nhưng cũng rất khổng lồ rồi.
Bên ngoài con đường truyền tống là một tòa thành lớn. Sau khi nhảy xuống khỏi ngựa Thiên Loan, hắn đánh giá khung cảnh chung quanh một vòng. Muốn tìm người trong một thành ở Thượng Giới chẳng khác nào chuyện mò kim đáy biển.
Cũng may lúc đó hắn đã trao đổi phù truyền âm với Mộ Minh Tuyết, nhưng phù mà hắn đưa cho nàng chỉ có khoảng cách hai vạn dặm mà thôi.
Không suy nghĩ nhiều, hắn đốt phù truyền âm: “Ta nhận được tin tức của ngươi, Mộ Minh Tuyết, ngươi đang ở đâu?”
Sau khi đốt xong, bên kia cũng không đáp lại.
“Không đủ gần sao?”
Nghĩ đến đây, hắn một nhảy lên ngựa Thiên Loan, nhẹ nhàng vỗ cổ nó một cái rồi bay lên thẳng lên trời cao, chao liệng trên bầu trời thánh địa Linh Vũ.
Hắn vòng quanh mấy chục vạn dặm, không ngừng thay đổi phương hướng, đồng thời đốt phù truyền âm mấy lần.
Khi đốt đến lần thứ mười sáu, rốt cuộc La Chinh cũng đã nhận được câu trả lời.
Giọng nói của Mộ Minh Tuyết vang lên bên tai La Chinh.
“La Chinh? Ngươi đã rời mỏ quặng rồi sao?” Giọng nói của Mộ Minh Tuyết mang theo sự kinh ngạc.
Thật ra, Mộ Minh Tuyết trao đổi phù truyền âm với La Chinh cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Lúc đó, khi La Chinh thu thập một trăm viên ngọc chân nguyên, cũng không lựa chọn rời đi mà tiếp tục ở lại mỏ quặng. Mộ Minh Tuyết một lòng muốn tìm thúc thúc để nương tựa, tất nhiên không định lưu lại mỏ quặng để tích lũy ngọc chân nguyên.
Nhưng khoảng cách từ mỏ quặng đến chỗ Mộ Minh Tuyết không chỉ sáu vạn dặm. Nàng cũng không mong La Chinh có thể nhận được tin tức của nàng.
Nàng không biết, lần này La Chinh rời đi, đã vượt qua hơn một nghìn Đại Giới. Đó là khoảng cách mà nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Rất nhiều võ giả Thần Hải Cảnh cả đời cũng không vượt qua được khoảng cách xa xôi như thế.
Lần này chỉ là trùng hợp. Mục đích của La Chinh là đến Âm La giới, hắn chỉ thuận đường ghé qua mà thôi. Bất ngờ nhận được tin truyền âm của nàng ở con đường Đại Giới.
Nhận được lời đáp lại của Mộ Minh Tuyết, chứng tỏ Mộ Minh Tuyết đang ở cách hắn hai vạn dặm. Trong phạm vi hai vạn dặm có một tòa thành lớn tên là thành Hoa Thiên. La Chinh liền chuyển hướng, thẳng đến thành Hoa Thiên.
Trong mắt La Chinh, tòa thành lớn như vậy, chẳng qua cũng chỉ bằng Trung Vực mà thôi.
Trên thực tế, những thành giống như thành Hoa Thiên ở thánh địa Linh Vũ có đến ba vạn sáu nghìn thành. Thân điện chủ và Hà điện chủ từng đưa La Chinh rời khỏi mỏ quặng lúc trước, mỗi người đều quản hơn một nghìn tòa thành có quy mô như thế này.
Sau khi đến thành Hoa Thiên, La Chinh khống chế ngựa Thiên Loan chậm rãi bay xuống. Trong thành Hoa Thiên có cấm chế cấm bay. Hắn cũng không tiện cưỡi ngựa Thiên Loan xông vào.
Đáp xuống mặt đất, La Chinh móc túi linh thú ra, chuẩn bị nhốt ngựa Thiên Loan vào trong.
Không gian trong túi linh thú không nhỏ, nhưng La Chinh không ngờ dường như ngựa Thiên Loan lại chống cự lại túi linh thú. Nó giơ móng ngựa không ngừng lui lại, không muốn La Chinh ném nó vào túi linh thú.
“Ồ?”
Gương mặt La Chinh hiện lên vẻ kỳ quái. Trên đường đi, ngựa Thiên Loan rất nghe lời, tại sao bây giờ lại kháng cự túi linh thú?
“Bởi vì rồng tổ?” Giọng nói của Huân nhẹ nhàng vang lên.
Dù sao rồng tổ cũng là một con vật khá đặc biệt. Nó rất thân thiết với La Chinh, nhưng khí thế của nó không thể lờ đi được. Cho dù ngựa Thiên Loan cũng là thần thú, nhưng bản thân nó vẫn rất e ngại rồng tổ. Đã hiểu ra nên La Chinh cũng đành bỏ cuộc. Hắn không thể ép ngựa Thiên Loan vào túi linh thú được, đành phải dắt nó tiến vào thành.
Trên đường đi, giọng nói Mộ Minh Tuyết không ngừng truyền đến bên tai.
Mặc dù Mộ Minh Tuyết nói La Chinh sẽ gặp phiền phức, nhưng lại do dự, không chịu nói rõ ràng.
Thế là, La Chinh chỉ có thể đi theo phương hướng mà Mộ Minh Tuyết đã chỉ. Không lâu sau, hắn nhìn thấy một ngôi nhà có hoàn cảnh không tệ, nhưng xung quanh còn có bốn võ giả Thần Hải Cảnh canh giữ. La Chinh có thể cảm nhận được xung quanh thậm chí còn bố trí mấy thần văn ẩn chứa uy thế bên trong.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, La Chinh lập tức hiểu ra, Mộ Minh Tuyết đang bị giam ở chỗ này.
“Ngươi muốn làm gì?” Một võ giả nhìn thấy La Chinh tiến đến gần, liền lớn tiếng quát.
Tầm mắt của những võ giả này kém xa các giáp sĩ trong con đường Đại Giới, mặc dù bọn họ có nhận ra ngựa Thiên Loan sau lưng La Chinh không phải vật phàm. Đám giáp sĩ suốt cả ngày ở trong con đường Đại Giới, ngày nào cũng nhìn thấy võ giả xuyên qua xuyên lại, bọn họ có một sự nhận biết về phương tiện giao thông rất rõ ràng, cho nên mới nhận ra lai lịch ngựa Thiên Loan.
Đám võ giả nhận lệnh Thành chủ, ở đây trông coi, thế nên dù là ai đến gần thì họ cũng sẽ quát tháo.
Nghe xong, La Chinh hơi nhíu mày: “Ta tìm Mộ Minh Tuyết”
Mấy tên võ giả liếc nhìn nhau. Mộ Minh Tuyết chẳng qua chỉ là một võ giả phi thăng từ Hạ Giới, mà cũng phi thăng chưa được bao lâu, tại sao tên nhóc này lại biết?
“Ở đây không có người này, ngươi mau rời khỏi đây ngay” Võ giả kia lên tiếng.
La Chinh chỉ vào ngôi nhà, nói: “Nàng ấy đang ở bên trong. Nàng ấy vừa mới truyền âm với ta”
Sau khi bị La Chinh vạch mặt là nói dối, sắc mặt đám võ giả càng lạnh hơn: “Này nhóc, có một số chuyện đừng có thấy rảnh quá mà nhúng tay vào. Nếu không, sẽ tự rước họa sát thân”
Nghe xong, khóe miệng La Chinh nhếch lên: “Nhưng ta thật sự không biết tự rước họa là như thế nào?”
“Cô gái bên trong đã được Thành chủ thành Hoa Thiên chọn trúng, sẽ được tặng cho nhân vật lớn của thánh địa Linh Vũ. Nhưng dường như cô gái này không chịu nghe lời, cho nên mới bị giam ở đây. Nhóc con, ngươi có nghe thấy không? Thành chủ là người mà ngươi chọc nổi sao?” Một võ giả khác trừng mắt, kiêu căng nói.
Cũng có thể vì La Chinh đang giữ con ngựa Thiên Loan, lại chỉ vừa mới bước vào Thần Hải Cảnh, nhưng khí thế trên người lại bất phàm. Đám võ giả có thể không nhận ra ngựa Thiên Loan, nhưng cũng không phải là người không có mắt, vì thế mới giải thích cho La Chinh nghe.
Nếu không, đổi lại là võ giả khác thì chỉ sợ bốn người đã sớm ra tay rồi.
“Thì ra là thế…”
La Chinh khẽ gật đầu. Khó trách Mộ Minh Tuyết lại tìm hắn nhờ giúp đỡ, nhưng từ đầu đến cuối lại che che giấu giấu, dường như không tiện lên tiếng.
Thành chủ thành Hoa Thiên không phải thúc thúc của nàng sao? Tại sao sau khi cháu gái của mình phi thăng lên thì lại muốn dâng tặng nàng cho người khác?
“Nhóc, biết rồi thì mau rời khỏi chỗ này đi. Nếu còn chậm trễ nữa, ta sợ ngươi muốn đi cũng đi không nổi” Thấy vẻ mặt trầm tư của La Chinh, võ giả kia cho rằng lời nói của mình có tác dụng liền đắc ý ra mặt.
Đúng lúc này, Mộ Minh Tuyết xuất hiện bên trong. Trong khoảng thời gian sau khi phi thăng, tu vi của Mộ Minh Tuyết hình như không có tiến bộ, gương mặt còn hiện vẻ mệt mỏi.
“La Chinh… ngươi đã đột phá Thần Hải Cảnh rồi sao?” Sau khi Mộ Minh Tuyết nhìn thấy La Chinh, ánh mắt hiện lên nét khổ sở.
Thật ra, Mộ Minh Tuyết không hề ôm hy vọng với La Chinh.
Mặc dù biểu hiện của La Chinh ở mỏ quặng rất bất phàm, nhưng thực lực của hắn ở Thượng Giới lại không tính là gì.
Lần này, nàng vượt qua vô số khoảng cách, phi thăng Thượng Giới tìm thúc thúc của mình để tìm nơi nương tựa, cuối cùng lại bị thúc thúc lợi dụng, trở thành lô đỉnh cho một nhân vật lớn. Nàng vất vả lắm mới phi thăng được, nào có chuyện cam tâm trở thành lô đỉnh cho kẻ khác?
* Lô đỉnh: là nữ tu bị nam tu dùng để thải âm bổ dương, chuyên dụng để cung cấp nam tu sửa, hấp thụ âm nguyên, đề cao công lực.
Nhưng với tu vi Thần Hải Cảnh sơ kỳ của nàng, hoàn toàn không có đủ khả năng làm trái ý thúc thúc.
Cuối cùng, nàng bị giam cầm ở đây, không cách nào ra ngoài được.
Ghê tởm hơn chính là, bên trong còn bố trí thần văn ngăn cản nguyên khí trời đất từ bên ngoài vào, ngay cả việc tu luyện nàng cũng không làm được.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Minh Tuyết hối hận vô cùng. Sớm biết thế này, nàng đã ở lại mỏ quặng, tiếp tục đào đá chân nguyên với La Chinh. Sau khi tích lũy được hai trăm viên, tốt xấu gì cũng đổi được thân phận võ giả độc lập. Mặc dù không có thúc thúc ruột thịt để dựa vào, nhưng ít ra nàng còn có thể tự do bay nhảy trong Đại Giới này, chứ không phải bị giam cầm, biến thành lô đỉnh cho người khác…
Cho nên, khi nàng nhìn thấy La Chinh, trong lòng lại càng cảm thấy đau khổ hơn.
Nàng hoàn toàn không ngờ được, cảnh ngộ hai người lại khác biệt như thế.
Khi nàng dùng phù truyền âm để cầu cứu La Chinh, đó chẳng qua chỉ là hành động bất đắc dĩ. Nàng biết, dựa vào thực lực của La Chinh, hoàn toàn không thể đưa nàng đi.
Thúc thúc của nàng là Thành chủ thành Hoa Thiên, thực lực Thần Cực Cảnh hậu kỳ. Huống chi, đây là địa bàn của thánh địa Linh Vũ, La Chinh chẳng qua chỉ là một võ giả phi thăng nho nhỏ mà thôi.
Nhìn thấy Mộ Minh Tuyết, La Chinh chỉ mỉm cười: “Khó trách ngươi lại cầu cứu ta. Ta thật sự không ngờ ngươi lại bị thúc thúc ruột thịt của mình nhốt lại…”
“Đừng nói nữa. Ta vận dụng phù truyền âm cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, ngươi nên đi đi” Mộ Minh Tuyết lắc đầu. Sau khi gặp La Chinh, trong lòng nàng đã bình tĩnh hơn, có cảm giác chấp nhận số mệnh. Đường là do nàng chọn, La Chinh cũng chẳng thân thiết với nàng. Trong mỏ quặng, hai người đơn giản chỉ là hợp tác với nhau mà thôi.
Cho dù La Chinh có muốn cứu nàng thì chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực.
Nhưng nàng thật sự không ngờ, La Chinh đưa tay với nàng, nói: “Đi theo ta, không sao đâu”
Nghe xong, sắc mặt của đám võ giả bên cạnh liền đen lại.