Thấy hình thể của đám Doanh Ngư đột nhiên tăng lên, trên mặt các đệ tử Thiên Cung đều toát lên vẻ tuyệt vọngBọn họ chưa từng chứng kiến thủ đoạn này bao giờ, căn bản không biết ứng phó thế nào!
“Ta đi giết hắn!”
Mạc Nhất Kiếm im lặng hồi lâu bỗng lên tiếng.
Tuy mọi người biết tình thế hôm nay là tộc Hữu Hùng và Thần Nông Thị bắt tay nhau bố trí nên, nhưng nguồn gốc của tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ hắn ta.
Từ khi bắt đầu, Mạc Nhất Kiếm đã rất im lặng, chỉ chém giết Doanh Ngư không nói một lời. Trong lòng hắn ta gánh áp lực không nhỏ.
Mắt thấy Cơ Trường Kim càng ngày càng phách lối, cuối cùng Mạc Nhất Kiếm không nhịn được nữa.
Tất cả ngọn nguồn đều ở trên người Cơ Trường Kim, hiển nhiên những tế đàn và Doanh Ngư này đều chịu sự thao túng của gã. Ngoài việc phá hủy tế đàn hoặc là vượt qua vách tường bao vây, đánh chết Cơ Trường Kim đúng là một con đường khác, nhưng Cơ Trường Kim được tầng tầng Doanh Ngư vây quanh, nào dễ bị đánh chết như vậy?
“Nhất Kiếm sư đệ đừng kích động!”
“Cơ Trường Kim nhất định đã đề phòng chúng ta!”
“…”
Đám người Cao Khải Chính vội vàng khuyên can.
Nhưng bây giờ Mạc Nhất Kiếm căn bản không nghe lời khuyên của người khác, bên ngoài dương hồn của hắn ta phát ra khí tức lạnh lùng.
Tâm tính hắn ta vẫn rất trẻ con, dù hơi cao ngạo nhưng từ khi lên núi lại chưa tức giận bao giờ, lần này hắn ta thật sự đã nổi giận.
“Vụt!”
Thân hình Mạc Nhất Kiếm bay lên, không hề băn khoăn chạy thẳng về phía Cơ Trường Kim.
“Nhất Kiếm sư đệ!”
“Hắn như vậy là đi chịu chết!”
“Ai ngăn hắn lại đi!”
Đám đệ tử Thiên Cung bên này kêu lên ầm ĩ.
Sức mạnh linh hồn của Mạc Nhất Kiếm có lợi hại hơn nữa thì khi đối mặt với sự tấn công của vô số Doanh Ngư, hắn ta sao có thể giữ được mạng?
“Vèo!”
Trong đám người lại có một người xông ra ngoài.
Người nọ lao tới, sau lưng kéo theo một ngọn lửa màu tím!
“Diệp Thương?”
“Diệp sư huynh, huynh làm gì vậy?”
Nhìn tư thế của Diệp Thương có vẻ như không phải định lôi Mạc Nhất Kiếm về mà là muốn đi ám sát Cơ Trường Kim cùng Mạc Nhất Kiếm!
“Ở lại chỗ này cũng là chờ chết, ngồi ở đây chờ chết chẳng bằng liều chết đánh một trận!” Diệp Thương chỉ để lại câu này.
Những người được coi là đứng đầu trong Thiên Cung tuyệt đối không phải người sợ chết. Cho dù là Diệp Thương hay Mạc Nhất Kiếm thì đều đã từng trải qua sinh tử, trong tình cảnh khốn khó thường sẽ đưa ra quyết định theo bản năng như vậy!
“Ta cũng đi!”
Thân hình La Chinh lóe lên, đã bước ra một bước thật xa.
“La Chinh!”
Lăng Sương gọi một tiếng.
“Cái gì?” La Chinh hơi dừng lại.
“Cẩn thận…”
Lăng Sương cũng không định ngăn cản hắn. Nếu Mạc Nhất Kiếm, Diệp Thương đều chết hết, tất cả mọi người cũng không thể may mắn tránh khỏi. Nếu quả thật muốn chặt đầu Cơ Trường Kim, vậy chỉ có thể nắm lấy cơ hội duy nhất và trổ ra hết mọi vốn liếng của mình!
“Vèo!”
“Vèo!”
Ngoài La Chinh, Diệp Thương và Mạc Nhất Kiếm, trong đám người lại có hai người nữa lao lên. Họ đều là cường giả cấp điện hồn, đến từ núi Thái Tú và núi Thái Minh, là người xuất sắc trong hai tộc trên núi.
Cơ Trường Kim nhìn năm người bay tới, trên mặt nở nụ cười đắc ý. Gã lạnh lùng nói: “Thỏ bị bức đến đường cùng? Đáng tiếc…”
Hai tay gã nhẹ nhàng vung lên, chỉ về phía Mạc Nhất Kiếm.
Doanh Ngư đông nghìn nghịt lao về phía Mạc Nhất Kiếm như một cơn gió.
Mỗi con Doanh Ngư này đều vô cùng cứng rắn, thủ đoạn bình thường căn bản không thể phá vỡ vảy của chúng chứ đừng nói chi ở đây có đến cả hàng ngàn hàng vạn con. Bọn chúng gần như tạo thành một vách tường kín kẽ gió thổi không lọt, bao phủ trên đầu Mạc Nhất Kiếm.
Khuôn mặt Mạc Nhất Kiếm đầy vẻ lạnh lùng, khí tức dương hồn càng ngày càng rét lạnh, dù cách một khoảng cũng có thể cảm nhận được khí tức này.
“Ngươi cho rằng… Những thứ này thật sự có thể cản được ta?”
Chỉ thấy Mạc Nhất Kiếm xoay người, Tâm Niệm Kiếm như những cánh quạt gió điên cuồng xoay quanh hắn.
“Keng keng keng keng keng keng…”
Phàm là Doanh Ngư đến gần Mạc Nhất Kiếm đều bị Tâm Niệm Kiếm cắt nát. Hắn ta phá vỡ và chui qua vách tường được tạo thành từ Doanh Ngư, một lần nữa xông về phía Cơ Trường Kim.
“A…”
Cơ Trường Kim đối mặt với cảnh đó lại vẫn chẳng động đậy.
Những Doanh Ngư này là Doanh Ngư nhỏ lúc đầu chui ra từ trong tế đàn, gã vốn chưa từng nghĩ dựa vào chúng là có thể giết đám tinh nhuệ của Thiên Cung. Lúc này, từng con từng con Doanh Ngư thân hình khổng lồ chui từ trong tế đàn ra và từ từ tụ lại sau lưng Cơ Trường Kim, chúng tuyệt đối không dễ ứng phó.
Nhưng có lẽ Cơ Trường Kim đã quên một điều, đó chính là tốc độ của Mạc Nhất Kiếm!
Giờ phút này Mạc Nhất Kiếm đã chìm trong trạng thái điên cuồng, liều mạng thúc giục sức mạnh linh hồn. Cả người hắn ta chính là một mũi tên, dùng tốc độ không thể tin được lao về phía Cơ Trường Kim.
“Keng keng…”
Diệp Thương, La Chinh và hai người khác cũng xông qua vách tường tạp thành từ Doanh Ngư. Khi thấy tốc độ của Mạc Nhất Kiếm, bốn người đều ngơ ngẩn.
“Tốc độ của Mạc Nhất Kiếm… nhanh thật?”
“Sao hắn làm được?”
“Hình như hắn hơi khác thường!”
Thật ra những người ở Bỉ Ngạn không dùng mắt để nhìn nữa mà là dùng linh hồn cảm nhận. Linh hồn của Mạc Nhất Kiếm càng ngày càng lạnh, hơi thở toàn thân hắn ta tỏa ra hơi lạnh thấu xương giống như biển Chân Ý vậy!
“Vèo!”
Tốc độ này không chỉ vượt quá dự liệu của đám người La Chinh và Diệp Thương, mà ngay cả Cơ Trường Kim cũng phải ngẩn người. Đến khi gã lấy lại tinh thần thì Mạc Nhất Kiếm chỉ còn cách gã trăm mét!
Giờ phút này Cơ Trường Kim cũng phải trợn tròn mắt, cuối cùng trong lòng cũng sợ hãi.
Gã không phải là không đủ khả năng đánh một trận chính diện với Mạc Nhất Kiếm, nhưng thằng nhóc này hiện giờ có khác gì một con sói đói liều mạng đâu, sao gã sẵn lòng liều mạng với Mạc Nhất Kiếm được chứ?
Trong lòng Cơ Trường Kim chỉ còn một suy nghĩ, đó chính là rút lui!
“Vụt!”
Nhưng tốc độ gã lùi về phía sau không nhanh bằng Mạc Nhất Kiếm, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị kéo gần.
Đám người La Chinh, Diệp Thương vừa di chuyển vừa chú ý đến tình hình phía trước, trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng thoáng qua một tia hy vọng, tên nhóc kia sẽ không thật sự giết được Cơ Trường Kim đấy chứ?
“Tâm Niệm Kiếm!”
Khí tức của Mạc Nhất Kiếm càng lúc càng lạnh, một thanh Tâm Niệm Kiếm vô hình lại bắt đầu hội tụ.
Khi kiếm này sắp đâm thẳng về phía Cơ Trường Kim, mặt đất dưới chân Mạc Nhất Kiếm bỗng nứt ra.
“Oành!”
Trên mặt đất bỗng mọc lên một bụi dây leo, bề ngoài dây leo mọc đầy răng nhọn, trong nháy mắt đã quấn chặt lấy Mạc Nhất Kiếm!
Trong khi đó, Cơ Trường Kim đang không ngừng lùi về phía sau cũng bỗng nhiên dừng lại, đồng thời cười to và nói: “Bất ngờ chưa? Đừng quên ta không chỉ có một mình!”
Khốn trận này là kết quả của sự hợp tác giữa các đệ tử tinh nhuệ tộc Hữu Hùng và Thần Nông Thị, Cơ Trường Kim chỉ điều khiển đám Doanh Ngư kia mà thôi.
“Nể ngươi dũng mãnh như vậy, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút” Cơ Trường Kim nhẹ nhàng vẫy tay.
Những con Doanh Ngư với hình thể to lớn ấy tụ lại từ bốn phương tám hướng, chạy thẳng về phía Mạc Nhất Kiếm, trong nháy mắt đã bao vây kín hắn ta.
“Nhất Kiếm sư đệ!”
“Mạc Nhất Kiếm!”
“Đi cứu hắn!”
Sắc mặt đám người La Chinh và Diệp Thương đều thay đổi. Nếu rơi vào miệng đám Doanh Ngư này, dương hồn sẽ bị ăn sạch trong nháy mắt, sợ rằng Mạc Nhất Kiếm khó mà sống nổi.