Các thánh nhân nhìn chằm chằm vào gương mặt cô gái này, muốn xác nhận những lời nàng ta nói là thật hay giả qua gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kiaNhưng hành động này cũng chỉ phí công, bất kể nhìn từ góc độ nào, nhìn vào thời điểm nào cũng chỉ có thể cảm nhận được một sự oán hận trên gương mặt nàng ta mà thôi…
“Bây giờ chúng ta có xuống không?”
“Nếu là một cái bẫy thì làm sao bây giờ?”
“Đã đi đến nước này rồi, cho dù là bẫy thì ta cũng chịu!”
Các thánh nhân và á thánh bàn luận, tuy chân thần đại viên mãn cũng có tham gia trò chuyện nhưng ý kiến của bọn họ đều bị xem nhẹ.
“Chúng ta xuống thôi!”
Trong lúc các thánh nhân bàn luận, Đông Phương Thuần Quân chợt lên tiếng.
Từ đầu đến cuối, ông ta chưa bao giờ muốn tham gia vào những trận chiến vô cớ. Ác ma cũng vậy, cô gái lai lịch thần bí này cũng vậy, ông ta đều không muốn trở mặt.
Nếu đã tìm được “chí bảo tín ngưỡng” có thể giúp ông ta nắm giữ vực sâu Ma Vực, đương nhiên ông ta sẽ không bỏ qua.
Qua những hành động của cô gái này, Đông Phương Thuần Quân cũng đã đoán ra một ít manh mối.
Bao nhiêu năm rồi mà nàng ta vẫn không lấy được món chí bảo tín ngưỡng này, chứng tỏ thứ bảo bối này quả thực rất khó lấy…
Nàng ta hao tổn tâm trí dẫn đoàn thánh nhân bọn họ đi vào cung điện băng, mục đích lớn nhất chính là sao chép nhóm thánh nhân bọn họ…
Nàng ta dùng thủ đoạn động trời nào để sao chép thực chất chẳng hề quan trọng, mục đích lớn nhất trên bàn tính của nàng ta chắc chắn là hy vọng bản sao của các thánh nhân có thể giúp nàng ta một tay, mà có lẽ mục tiêu của nàng ta chính là “thân thể Chân Ma” này?
Đông Phương Thuần Quân đưa ra quyết định, những thánh nhân khác cũng không nói được gì.
Ông ta nhìn cô gái kia vài lần, ánh mắt chứa đầy ẩn ý sâu xa, sau đó nhảy xuống…
Những thánh nhân, á thánh và chân thần đại viên mãn khác cũng nhảy theo.
Cô gái kia đã tản sương đen đi đáng kể, suốt đoạn đường đi xuống phía dưới bọn họ không gặp chút trở ngại nào.
Cô gái ngồi sát mép lớp băng, nhìn xuống bóng dáng những người vừa rời đi. Nàng ta bĩu môi, đưa tay ấn nhẹ lên lớp băng, toàn thân lặng lẽ hòa tan vào bóng tối, những thánh nhân bản sao phía sau lưng nàng ta cũng lặng lẽ bay theo hộ tống nàng ta.
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Sương đen ngập tràn cung điện băng có thể ngăn cản làn sóng năng lượng, nhưng chấn động do các thánh nhân ra tay tạo thành sẽ lan tràn theo tường băng, cột trụ, mặt đất, lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Lúc truyền đến bên người La Chinh thì chấn động này đã rất nhỏ, nhưng hắn dán chặt vào lớp băng nên đã phát hiện được…
“Có người đang giao thủ…” La Chinh thì thầm trong bóng tối.
“Ta cũng có thể nhận thấy được” Ảnh ảo La Chinh ở đối diện đáp.
Bởi vì là bản sao hoàn toàn cho nên ảnh ảo La Chinh cũng có năng lực nhận biết hoàn chỉnh, hắn ta và La Chinh đều nhạy cảm như nhau.
Nghe vậy, La Chinh đáp: “Nếu ngươi đã sao chép tất cả của ta, vậy chắc cũng có hết thảy mọi ký ức của ta…”
“Đương nhiên có” Ảnh ảo La Chinh cười trong bóng tối.
“Vậy vì sao ngươi vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của cô gái kia” La Chinh nhìn chăm chú vào bóng tối, mặc dù ở đây tối tăm đến mức hắn không thể nhìn thấy đối phương.
“Bởi vì dù sao ta cũng không phải là ngươi, ta là do nàng ấy tạo nên…” Ảnh ảo nói với giọng đương nhiên.
La Chinh lắc đầu trong bóng tối, chắc chắn không phải nguyên nhân này…
Không biết cô gái này sao chép mình bằng cách nào, năng lực này có thể tùy ý thi triển được hay không? Có liên quan gì với biển Minh Tưởng không? Sương đen đột nhiên bao phủ khắp cung điện băng là thế nào?
Ngay khi La Chinh đang suy nghĩ ngổn ngang thì bên trên bỗng truyền đến một tiếng động rất nhỏ!
“Soạt!”
Ảnh ảo La Chinh ngồi ở phía đối diện đột nhiên đứng dậy, nhảy lên trước một bước, đồng thời rút kiếm chém về phía trước!
“Vù!”
Một ánh kiếm sắc bén bay vụt đi.
“Vù!”
Cùng lúc đó, phía trên truyền đến một luồng đạo uẩn nồng nặc, đồng thời cùng có ánh kiếm lao xuống.
“Choang!”
Hai đường ánh kiếm đụng vào nhau, ánh mắt La Chinh lóe lên. Hắn cũng tung người nhảy lên một cái, lớn tiếng quát: “Dừng tay!”
Sau đó hắn đứng chắn giữa ảnh ảo của mình và Trần Hoàng Dịch Kiếm…
Lúc này, người cảm thấy khó hiểu nhất chính là Trần Hoàng Dịch Kiếm!
Hắn ta ẩn nấp trong biển Minh Tưởng vô số năm, chưa bao giờ gặp cô gái kia, đương nhiên cũng không biết trong cung điện băng có cái gì.
Hắn ta thông qua thanh kiếm La Chinh cắm ở biển Minh Tưởng tìm được tới đây, sau đó đột nhiên nhìn thấy hai La Chinh, vẻ mặt hắn ta trở nên rất kỳ quái!
“Chuyện gì thế này?”
Trần Hoàng Dịch Kiếm hoàn toàn không có cách nào phân biệt thật giả giữa hai La Chinh.
Hắn ta thử dùng thần thức tra xét nhưng từ khí thế cho đến dung mạo đều giống nhau như đúc!
Điểm khác nhau duy nhất là hình như La Chinh vừa ra tay với hắn ta đang bị thương, khí tức hơi yếu một chút.
“Hắn chỉ là ảnh ảo mà thôi” La Chinh chỉ ảnh ảo La Chinh sau lưng mình rồi nói.
“Ảnh ảo?”
Con ngươi Trần Hoàng Dịch Kiếm co rụt lại.
Ảnh ảo của một vài cường giả có thể đạt đến trình độ giả mà như thật, nhưng cường giả chân chính chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, ít nhất thì Trần Hoàng Dịch Kiếm có sự tự tin này.
Nhưng hắn ta không thể nhìn thấu ảnh ảo trước mắt mình…
Đúng lúc này…
Xa xa có một loạt khí thế hùng mạnh chợt bộc phát!
Sau đó sương đen xung quanh bọn họ cuồn cuộn tiêu tán, một ánh lửa hủy diệt chiếu sáng khắp không gian.
Người đầu tiên bước ra từ trong ngọn lửa là Đường Lôn, sau đó là Đông Phương Thuần Quân và các thánh nhân khác.
La Chinh và Trần Hoàng Dịch Kiếm lập tức biến sắc.
Nếu gặp phải thánh nhân ở đây, bọn họ căn bản không có đường chạy.
Ngay khi sắc mặt hai người đã trở nên cực kỳ khó coi, một tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc bỗng nhiên truyền tới.
“Bị dọa rồi à?”
Cô gái kia chậm rãi bước ra từ phía sau các thánh nhân, nhìn chằm chằm La Chinh rồi hỏi.
Trần Hoàng Dịch Kiếm vẫn không biết rõ tình hình, chỉ là dáng vẻ trầm tư không nói của đám thánh nhân này khiến hắn ta càng cảm thấy quái dị.
La Chinh nhíu mày nhìn chằm chằm những thánh nhân này một lúc lâu, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Những thánh nhân này cũng là do ngươi sao chép?”
“Ừ!”
Cô gái nhón chân một cái, bay về phía bọn họ.
Trần Hoàng Dịch Kiếm vẫn duy trì cảnh giác, chĩa trường kiếm về phía cô gái này…
Chẳng hiểu vì sao hắn ta thoáng cảm giác được khí tức của cô gái này rất giống khí tức trong biển Minh Tưởng!
Ai ngờ cô gái này lại không hề sợ hãi trường kiếm của Trần Hoàng Dịch Kiếm, nàng ta vươn ngón tay chắp thành hình hoa lan lướt nhẹ một cái trên trường kiếm của hắn ta. Mượn ánh lửa chiếu rọi, Trần Hoàng Dịch Kiếm lập tức phát hiện trên trường kiếm có một luồng năng lượng màu đen đang bay lượn điên cuồng!
“Sức mạnh sợ hãi nguyên thủy thật nồng nặc!”
Trần Hoàng Dịch Kiếm nhìn chằm chằm trường kiếm của mình, vẻ mặt không thể tin nổi.
Hắn ta cẩn thận bố trí một trăm hai mươi tám thanh kiếm dưới đáy biển Minh Tưởng, mượn năng lực của sức mạnh sự hãi nguyên thủy để nâng cao thực lực của bản thân.
Chỉ với tu vi á thánh của hắn ta cũng đủ để chống lại đám cường giả như Hàm Thanh Đế!
Hiện tại cô gái này chỉ vuốt nhẹ một cái trên trường kiếm của hắn ta mà sức mạnh sợ hãi nguyên thủy trên thân kiếm đã nhiều hơn gấp mười lần so với những gì ngày thường hắn hấp thụ được!
Rốt cuộc cô gái này có lai lịch gì?
Lời La Chinh vừa nói có ý gì? Lẽ nào những thánh nhân này cũng là bản sao?