Nguyên Hòa tộc nắm trong tay tháp tu luyện bản tâm, là một thánh địa tôi luyện tâm tríCó lẽ bởi vì tâm trí của bọn họ cứng cỏi, nên không mang khí thế hung ác, tâm tình lúc nào cũng có thể bình thản, nên mới có thể dễ gần như thế.
Hiện tại, sau khi ba chủng tộc lớn tập hợp, đã đến lúc lên đường rồi.
Lần này, người mà Băng Sơn tộc và Nguyên Hòa tộc cử tới đều là quân tinh nhuệ cực mạnh trong tộc. Thiên Khung tộc đã chuẩn bị xong từ lâu, ngoại trừ quân tinh nhuệ ra, còn có một số võ giả ngoại tộc sẵn lòng đi theo rèn luyện cùng.
Đến hừng đông ngày thứ hai, mọi người bắt đầu di chuyển về phía bắc của cấm địa Luyện Thần!
Mà lúc này, Hàm gia cũng phái thêm đội ngũ, tính cả đám người Hạ tả vệ nữa thì tổng cộng có hơn hai mươi Giới Chủ, dẫn theo Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt lên đường cùng với ba tộc …
Đối với ba chủng tộc lớn, đây là một chuyến hành trình thăm dò vô cùng quan trọng, cũng không biết Hàm gia sử dụng thủ đoạn gì mà có thể khiến bọn họ đồng ý cho Hàm gia đi cùng.
Thái độ của ba chúng tộc lớn đối với võ giả ngoại tộc cũng đặc biệt không giống nhau. Băng Sơn tộc khí phách nhất, chỉ thừa nhận địa vị của cường giả, cho nên võ giả ngoại tộc như Hàm Thương Yên cũng có thể đảm nhiệm vị trí thủ lĩnh. Nhưng cho dù Hàm Thương Yên đã từng đảm nhiệm làm thủ lĩnh của Băng Sơn tộc, thì bọn họ cũng sẽ không cho Hàm gia đãi ngộ đặc biệt, dù sao người lợi hại chỉ có mình Hàm Thương Yên mà thôi.
Nguyên Hòa tộc ở chung rất hòa hợp với ngoại tộc, gần như là không tỏ thái độ gì, cho dù là sinh linh thứ cấp hay là võ giả Thần Vực, đều đối xử bình đẳng như nhau.
Mà Thiên Khung tộc lại hết sức để ý đến việc trao đổi lợi ích, cho nên lần này Hàm gia có thể đi thăm dò cùng với ba tộc lớn, chính là quyết định của Thiên Khung tộc.
Từ lãnh thổ của Thiên Khung tộc tiến về phía bắc, là những tòa tháp cao san sát nhau, sau khi đi ra khoảng mười dặm, tháp cao chi chít mới bỗng nhiên biến mất. Đến vị trí này thì xem như đã rời khỏi lãnh địa của Băng Sơn tộc rồi.
Ở trước mặt mọi người, xuất hiện một đường ranh giới rõ ràng!
Một bên của đường ranh giới kia là mặt nước màu đen không một gợn sóng. Nhưng khi đến chỗ này, nước đen lại đột nhiên biến mất, giống như có người vô hình vạch một đao trên mặt đất. Bên ngoài đường ranh giới kia, là một vùng băng tuyết bao la.
Cả trời đất trắng phau màu tuyết, kéo dài thẳng đến tận đường chân trời.
“Dừng bước!”
Trên đường đến đây, đều là Thiên Khung tộc dẫn đường. Bộ tộc bọn họ đi tuốt ở đằng trước, giờ phút này thủ lĩnh Cung Vũ của Thiên Khung tộc đột nhiên phất tay, khiến mọi người lập tức dừng lại.
La Chinh cũng cảm thấy kỳ quái. Hắn đã từng được thấy những thứ kỳ lạ muôn màu muôn vẻ ở trong cấm địa Luyện Thần, tuy dải băng trước mặt này có đồ sộ, nhưng so ra vẫn rất bình thường, song vẻ mặt của Cung Vũ lại hết sức thận trọng.
Có điều, nói cho cùng thì đối phương cũng là dân bản xứ ở cấm địa Luyện Thần, bọn họ thận trọng như vậy nhất định là có lý do của nó. Thậm chí có khi những lý do đó còn được đổi lấy từ những kinh nghiệm xương máu.
Dưới sự phân phó của Cung Vũ, có võ giả của Thiên Khung tộc lấy một ít trái cây đỏ như máu ra, bắt đầu phân phát.
“Dải băng Hàn Diễm này là nơi lạnh vô cùng, đi vào trong đó sẽ gặp khảo nghiệm của độc Hàn Diễm. Những quả Kim Dương này có thể giúp các vị chống đỡ độc Hàn Diễm! Nhưng nơi này cũng có thể coi như một chỗ thử luyện, càng đi vào trong, uy lực của độc Hàn Diễm sẽ càng mạnh. Nếu các vị võ giả ngoại tộc cần lĩnh ngộ ý nghĩa sâu xa trong quy tắc hệ Băng thì nơi này chính là nơi thích hợp nhất!”
Bề mặt của trái cây đỏ như máu kia được bao phủ bởi những đường vân chi chít. Những đường vân này tỏa ra ánh sáng màu đỏ, giống như có nham thạch nóng chảy đang chảy ở trong đó. Một trong những người thuộc Thiên Khung tộc bay đến bên cạnh La Chinh, ném cho hắn một quả. Quả này nhìn qua trong veo như nước, cầm trong tay còn thấy có chút nóng bỏng.
Mà ngay cả La Chinh còn thấy có chút nóng bỏng, thì hầu như những võ giả khác khi vừa nhận lấy đều không ngừng ném đi ném lại ở trong tay. Cuối cùng phải dùng chân nguyên bọc lại rồi mới nhét quả Kim Dương này vào trong nhẫn tu di!
Khi mọi người nghe về độc Hàn Diễm này thì cũng không để trong lòng.
Dù sao phần lớn võ giả ở đây đều có tu vi Thần Biến Cảnh cấp cao, bọn họ căn bản không coi nơi cực lạnh giống như vậy là một vấn đề nghiêm trọng.
“Muội muội, muội mặc cái này vào trước” Hàm Lưu Tô dẫn đầu lấy một cái áo khoác thêu mây lửa ra đưa cho Hàm Sơ Nguyệt. Hàm gia bọn họ đã hoạt động ở cấm địa Luyện Thần nhiều năm, nên hiểu biết rất rõ về các địa điểm trong cấm địa Luyện Thần. Đương nhiên là bọn họ biết chỗ đáng sợ của dải băng Hàn Diễm này.
Có thể nói, chủ nhân của cấm địa Luyện Thần đã ghi lại tất cả lĩnh ngộ của ông về quy tắc hệ Băng ở trên dải băng này.
Mặc dù thánh nhân tinh thông tất cả quy tắc, vì để xây dựng nên một vũ trụ thì không thể để sót các quy tắc được, nhưng chủ nhân của cấm địa Luyện Thần này lại chủ tu quy tắc hệ Băng, nên ông có lĩnh ngộ của riêng mình về quy tắc này. Vì thế cho nên không thể coi thường dải băng Hàn Diễm này được…
Hàm Lưu Tô đưa áo khoác cho Hàm Sơ Nguyệt mặc vào, ngay sau đó lại đi đến bên cạnh La Chinh, nhỏ giọng dặn dò: “Nếu bọn họ phải đi ngang qua dải băng Hàn Diễm, vậy chắc đích đến của bọn họ là thế giới bên trong của cấm địa Luyện Thần. Ta không biết bọn họ muốn nhờ ngươi mang thứ gì ra khỏi đó, nhưng vẫn muốn nhắc nhở ngươi cẩn thận là trên hết, không nên cố quá, tất cả phải lấy tính mạng của mình làm trọng”
La Chinh khẽ gật đầu, hắn đã nhận được ân huệ của Băng Sơn tộc, đồng thời cũng đồng ý với yêu cầu của Băng Sơn tộc, thì đương nhiên hắn sẽ đi làm.
Nhưng điều kiện tiên quyết là dưới tình huống tương đối an toàn. Nếu bị dồn vào bước đường cùng, La Chinh sẽ không đi liều mạng vì bọn họ. Nếu hai bên đều là lợi dụng lẫn nhau, thì chỉ có thể dùng trao đổi đồng giá để cân nhắc.
Đây không phải là nói La Chinh thực dụng, chẳng qua là hiện giờ áp lực mà hắn đang gánh vác đã vô cùng nặng nề rồi. Chỉ riêng số mệnh trong vũ trụ Đại Diễn cũng đã đủ khiến La Chinh đau đầu, hơn nữa tương lai hắn còn cần tiến vào Thần Vực.
Nói cách khác, mạng của La Chinh quý giá hơn so với tất cả mọi người trước mặt. Hắn không thể chôn vùi chính mình ở nơi này, đó mới là biểu hiện của việc không có trách nhiệm.
“Thế giới bên trong, đó là cái gì?” Vừa nãy La Chinh lại nghe được một danh từ xa lạ.
Hàm Lưu Tô tiếp tục dùng chân nguyên truyền âm: “Cấm địa Luyện Thần được chia thành thế giới bên ngoài và thế giới bên trong, Những gì người thấy, bao gồm cả cái hang động to lớn này, chỉ là thế giới bên ngoài thôi, thế giới bên trong mới là trung tâm của cấm địa Luyện Thần…”
Hàn gia phái không ít thuộc hạ tiến vào cấm địa Luyện Thần, cắm rễ ở trong đó nhiều năm như vậy, nên hiểu biết về cấm địa Luyện Thần nhiều hơn rất nhiều so với võ giả bình thường, mà Hàm Lưu Tô thân là Trưởng công chúa của Hàm gia nên đương nhiên có ưu thế này.
Ngoại trừ võ giả hiểu được quy tắc hệ Băng ra, có rất ít người sẽ đi đến dải băng Hàn Diễm.
Chẳng qua đối với võ giả ngoại tộc bình thường, dải băng Hàn Diễm này chính là vùng đất chết chóc. Nếu không có quả Kim Dương của Thiên Khung tộc, thì khi đi vào nơi này chẳng mấy chốc sẽ bị thương nặng bởi hàn độc…
Về phần các võ giả Thần Vực, bọn họ có thể trực tiếp lĩnh ngộ quy tắc hệ Băng hoàn chỉnh trong Thần Vực, mà không phải là quy tắc được thánh nhân tạo ra.
Có lẽ lĩnh ngộ của thánh nhân đối với các loại quy tắc đều ở vào trạng thái hoàn mỹ, nhưng sự hiểu biết của mỗi một vị thánh nhân lại khác nhau, cách sắp xếp quy tắc cũng không giống nhau, nó luôn tồn tại độ lệch rất nhỏ. Bọn họ hoàn toàn có thể đi Thần Vực lĩnh ngộ lực quy tắc, không cần phải chạy tới cấm địa Luyện Thần.
Cho nên lý do của việc băng qua dải băng Hàn Diễm này chỉ có một, đó chính là vì tiến vào thế giới bên trong…
Thẳng thắn mà nói, việc ba chủng tộc lớn liên hợp với nhau để hành động lại làm thỏa mãn nguyện vọng của Hàm Lưu Tô. Bởi vì nàng vẫn luôn muốn đi Trấn Hồn Nhai, mà nó lại ở ngay trong thế giới bên trong!
Muốn tiến vào thế giới bên trong một chuyến, cho dù là đối với Hàm gia cũng không hề dễ dàng.
Năm đó ca ca Hàm Thương Yên của nàng đã từng tổ chức liên hợp Hàn gia, Tần gia và các thế lực Thần Vực trong cấm địa Luyện Thần để xông vào thế giới bên trong.
Cũng vì thế mà phải trả giá đắt, khiến hơn hai mười Giới Chủ của Hàm gia ngã xuống, ngay cả Hàm Thương Yên cũng bị thương nặng.
Quan trọng nhất là, hành trình dẫn theo nhiều người như vậy, nhưng không có người nào có thể đi vào Trấn Hồn Nhai. Mà vùng đất Quỳ Thủy Tổ Địa và Bỉ Ngạn Sa bên kia thì lại càng không vào được, khiến cho Hàm Thương Yên phải chịu thất bại trở về, sa sút tinh thần trong một thời gian dài…
Lúc trước Hàm Thương Yên được đưa vào cấm địa Luyện Thần, là trông cậy vào hắn có thể mở ra Trấn Hồn Nhai. Đáng tiếc cuối cùng Hàm Thương Yên tu luyện thành công, nhưng mãi đến tận lúc rời khỏi cấm địa Luyện Thần, hắn vẫn không nghĩ ra được cách tiến vào Trấn Hồn Nhai.
Lần này, lại đến lượt Hàm Lưu Tô.
Ở trong mắt mọi người, thiên phú của Hàm Lưu Tô còn kém xa so với Hàm Thương Yên, điều duy nhất khiến Hàm Lưu Tô trở nên nổi bật chính là thiên phú dị hỏa mà chính bản thân nàng cũng không thể khống chế kia.
Cho nên khi Hàm Lưu Tô ồn ào muốn đi vào Trấn Hồn Nhai, người ngoài chỉ cho đó là một chuyện cười thôi.
Cho dù ngoài miệng đám người Hạ tả vệ tỏ ra ủng hộ ý tưởng của Hàm Lưu Tô, nhưng trong lòng lại căn bản chưa từng tin tưởng nàng có tư cách này.
Sau khi chuẩn bị xong, người Thiên Khung tộc dẫn đầu vượt qua cái ranh giới rõ ràng kia, tiếp đó mọi người cũng đi vào theo.
Trong nháy mắt khi tiến vào dải băng Hàn Diễm này, cho dù là ai thì trên tóc tai, quần áo, hay thậm chí là lông mày và lông mi cũng đều tỏa ra từng luồng Hàn Diễm màu xanh thẳm!
Mặc dù những luồng Hàn Diễm này được ngưng tụ thành, nhưng lại không phải là thể rắn, chúng chỉ giống như những ngọn lửa băng màu lam chập chờn bình thường.
Nhưng lửa Hàn Diễm này không hề mang lại chút cảm giác ấm áp nào, mà là một cảm giác lạnh buốt thấu xương!
La Chinh không ăn quả Kim Dương kia. Sau khi tiến vào ranh giới của vùng băng tuyết, toàn thân hắn gần như đóng băng. Nhìn thấy lửa Hàn Diễm khắp người, La Chinh cũng có chút kinh ngạc, lửa Hàn Diễm ở đây thật sự bá đạo.
Thân thể hắn bỗng nhiên rung lên, những Hàn Diễm kia cũng theo đó mà bị dập tắt hết.
Nhưng không lâu sau, chúng nó lại quay trở lại. Độc Hàn Diễm ẩn chứa trong những luồng Hàn Diễm này gần như có thể đi vào mọi chỗ, nó chui vào trong cơ thể La Chinh, thậm chí còn lan dọc theo kinh mạch để đi đến thế giới trong cơ thể!