Biến động của lối đi năng lượng không chỉ thể hiện ở bên trong, mà phản ứng ở bên ngoài cũng vô cùng dữ dộiSầu Tuẫn là người cuối cùng rời khỏi vòng xoáy năng lượng và tiến vào Thập Tứ Trọng Thiên. Lúc hắn ta ra khỏi lối đi, toàn bộ vòng xoáy năng lượng vẫn còn gió êm sóng lặng, nhưng hắn ta vừa đặt chân lên tới Dục Giới thì vòng xoáy năng lượng kia bỗng sinh ra động tĩnh khác thường. Dải năng lượng hình thành vòng xoáy không ngừng cuộn lên, chắn kín lối ra của toàn bộ vòng xoáy.
“Đây là…” Sầu Tuẫn hít một hơi.
Sau khi Phượng Ca trở thành Thuần Khiết Giả, Sầu Tuẫn cũng biết được chút ít tin tức liên quan.
Thuần Khiết Giả là Thiên Chủ của một trọng thiên, theo lý thì không thể nào rời khỏi trọng thiên đó.
Trong lòng hắn ta cũng hơi nghi ngờ, không biết Phượng Ca có vượt qua và đến Dục Giới được hay không, trên đường đi có gặp phải rắc rối gì không…
Nhưng Sầu Tuẫn không ngờ rằng rắc rối này lại lớn đến như vậy, vòng xoáy năng lượng bị đóng kín đồng nghĩa với việc hai người kia không có khả năng băng qua.
“Có chuyện gì vậy? Lối đi bị bít rồi?”
“Đệ tử Thiên Cung chúng ta chắc đều đã đến đủ rồi chứ?”
“Cũng đủ rồi. Nguy hiểm thật, may mà mọi người đến trước một bước đấy…”
Đại đa số đệ tử Thiên Cung đều không nghĩ tới thân phận “Thuần Khiết Giả” của Phượng Ca, chỉ cho rằng vòng xoáy năng lượng biến động bất thường mà thôi.
“Hình như vẫn còn thiếu…” Bỗng nhiên ai đó lên tiếng.
“Đúng rồi, là Phượng Ca điện hạ! Phượng Ca điện hạ chắc là người cuối cùng vượt qua, nhưng nàng khác với chúng ta!”
“Chẳng lẽ vì nàng có được hình thái thân thể?”
Không ít đệ tử Thiên Cung sực nhớ ra, lập tức xì xào bàn tán.
“Phượng Ca, La Chinh…”
Tim Lăng Sương đập thật nhanh. Nàng gần như không do dự chút nào, thoáng chốc đã làm tan biến dương hồn của mình.
Một giây sau, Lăng Sương đột nhiên mở mắt ra trong mật thất tu luyện của mình, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng. Nàng không quan tâm đến sự sống chết của Phượng Ca, người nàng lo lắng đương nhiên là La Chinh.
“Két…”
Lăng Sương mở cửa phòng mình rồi phóng thẳng đến mật thất tu luyện số 1 của La Chinh nằm ở ngoài cùng bên phải, trên mặt nàng toàn là vẻ sót ruột âu lo.
“Lăng Sương điện hạ, không biết có chuyện gì mà lo lắng như thế?”
Vài người cũ trong vùng đất Kiếm Đỗng thấy Lăng Sương vội vàng chạy đi thì lập tức sấn tới, mỉm cười ân cần hỏi han.
Lăng Sương nhìn cửa mật thất tu luyện, lo lắng nói: “Có thể mở cửa mật thất tu luyện không?”
Trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, nàng sợ sau khi mở cửa ra, thứ mà nàng trông thấy chính là thi thể của La Chinh.
“Chuyện này..”
Mấy người kia liếc nhìn nhau, cuối cùng một người trong đó nói: “Mật thất tu luyện là nơi riêng tư, bình thường không nên quấy nhiễu. Nếu người trong kia không muốn mở thì bên ngoài…”
Lăng Sương nào có tâm tình nghe họ nói nhảm? Nàng vội hỏi: “Có phá được không?”
“Phá thì được, có điều…” Một người trong đó thoáng do dự.
Trong ngày đầu tiên, kẻ tên La Chinh này đã vang danh ở vùng đất Kiếm Đỗng rồi, hầu hết mọi người đều không dám đến trêu chọc. Cưỡng ép phá cửa mật thất tu luyện của hắn chẳng phải hành động sáng suốt gì.
“Mọi hậu quả đều do ta gánh” Lăng Sương nói.
“Được” Người kia mỉm cười. Lăng Sương điện hạ đã bằng lòng gánh chịu hậu quả thì y cũng không ngại phá hỏng cửa của mật thất tu luyện số 1.
Người nọ vươn tay ra, sức mạnh Bỉ Ngạn lập tức hội tụ trong lòng bàn tay y.
Hơn một nghìn thần quân lực được phát động, y chỉ cần đẩy nhẹ, cửa mật thất tu luyện đã đổ sụp vào trong.
“Vụt!”
Lăng Sương xông thẳng vào mật thất tu luyện, đồng thời nói: “Các ngươi không được vào!”
Mấy người đứng ngoài tỏ vẻ khó hiểu, trong lòng đều âm thầm suy đoán.
“Có phải tên La Chinh kia chết trong Bỉ Ngạn rồi không?”
“Có thể lắm, hôm nay họ phải vượt qua Sắc Giới và tiến vào Dục Giới”
“Sao thế được? Tên nhóc kia lợi hại như vậy, lẽ nào chỉ mỗi Dục Giới cũng không thể vượt qua?”
Hiển nhiên vòng xoáy năng lượng rất nguy hiểm, nhưng hầu hết mọi người đều có thể vượt qua thành công, độ khó không phải quá cao.
Sau khi xông vào trong mật thất tu luyện, Lăng Sương thấy La Chinh ngồi xếp bằng, bên ngoài cơ thể còn lóe lên ánh vàng nhàn nhạt. Nàng vội vàng đến gần, vươn tay chạm nhẹ lên giữa trán La Chinh, khi cảm nhận được dao động tản ra từ khí tức linh hồn của La Chinh mới thở phào một hơi.
***
Trong vòng xoáy, La Chinh cùng Phượng Ca đang tiến lên bằng một cách thức vô cùng quái dị.
La Chinh đã dần dần tìm ra quy tắc của những dải năng lượng này.
Toàn bộ vòng xoáy đều do những dải năng lượng này tạo thành, mà dải năng lượng thì được chia làm hai tầng. Những dải năng lượng ở tầng ngoài cùng có trạng thái rất rời rạc và dễ bị nhiễu loạn, sau đó chúng sẽ cuồn cuộn phóng ra, tấn công về một hướng bất kỳ.
Trong khi đó, dải năng lượng tầng trong lại hết sức ổn định, chính những dải năng lượng ổn định ấy đã hình thành vách trong của lối đi này.
Khi Phượng Ca tới gần dải năng lượng ở tầng ngoài, những dải năng lượng bất ổn ấy như nhận được một mệnh lệnh nào đó, liên tục tấn công về phía nàng như phát điên, nhất quyết muốn đưa nàng vào chỗ chết.
Đó là vì Phượng Ca đã làm trái với quy tắc của Thuần Khiết Giả nên mới bị chúng cắn trả lại.
Dải năng lượng tầng trong thì lại khá ổn định, dù Phượng Ca đến gần, chúng cũng chỉ không ngừng cuộn lên chứ không tấn công gì cả. Chỉ khi La Chinh dùng đạo uẩn thần đạo đánh về phía chúng, chúng mới phản kích lại.
Sau khi nắm được quy luật vận hành của những dải năng lượng này, La Chinh hành động cũng dễ hơn. Hắn nhắm thẳng vào một nơi và tấn công liên tục, khiến những dải năng lượng kia phản kích lại mình. Đợi đến khi từng dải năng lượng cuộn lên, cái lỗ to này cứ thế không ngừng đẩy về phía trước.
Phượng Ca thấy cách mình chừng mười mét ở bên trên, bên dưới và đằng sau đều là những dải năng lượng này thì chợt sinh ra một cảm giác quái dị.
Trong điều kiện như này, hai người không những sống sót mà vẫn có thể tiến lên từng bước một…
Trong lòng nàng lúc này đã câm nín rồi, mà đi kèm với đó còn là cảm giác mừng rỡ khôn xiết.
“Không biết cứ đào tiếp thế này thì có đào đến Dục Giới được không nhỉ” Phượng Ca nhỏ giọng nói.
La Chinh vừa tập trung phóng sấm sét ra vừa nói: “Phương hướng thì chắc đúng rồi đấy, nhưng có đào được đến nơi không thì chưa biết được. Cúi xuống!”
La Chinh bỗng nhiên cảnh báo.
Phượng Ca vội vàng rụt đầu xuống, cơ thể La Chinh khẽ nghiêng sang một bên, một dải năng lượng lướt thẳng qua cánh tay phải của hắn.
“Roẹt…”
Trên tay hắn xuất hiện một vệt máu đỏ tươi, đồng thời toàn bộ điểm sáng do Hồn Nguyên Chi Linh hóa thành ở trong cơ thể hắn đều vụt tắt, thoáng chốc đã rơi vào trạng thái kiệt quệ.
Dung dịch Phong Thạch không thể đưa vào Bỉ Ngạn được, nhưng Hồn Nguyên Chi Linh vốn đã được sinh ra tại đây. Vì La Chinh đưa thân thể tiến vào Bỉ Ngạn nên đương nhiên Hồn Nguyên Chi Linh sẽ phát huy được năng lực.
“Năng lượng này mạnh quá…” La Chinh cũng giật mình.
Hắn vốn đang nghĩ là nhờ Hồn Nguyên Chi Linh, hắn có thể cản lại một dải năng lượng phóng ra, nhưng dải năng lượng mới chỉ lướt qua cánh tay hắn và chạm khẽ vào thôi mà Hồn Nguyên Chi Linh đã bị quá tải rồi!
Trên đoạn đường sau, La Chinh lại càng cẩn thận hơn. Mỗi lần hắn tấn công sẽ cố gắng để chỉ có một dải năng lượng phóng ra, tựa như đang kéo tơ bóc kén, kéo từng dải năng lượng một ra đằng sau. Thế nên tốc độ tiến lên của hai người cũng chậm đi rất nhiều.
Khoảng một canh giờ sau, La Chinh vừa rút một dải năng lượng ra liền phát hiện trước mặt họ có một tấm sắt kim loại chắn ngang.