Thằng bé này có dáng dấp giống mình tới tám phần, hai phần giống Ninh Vũ Điệp, quả thực chính là con trai của mình, không còn nghi ngờ gì nữaNhìn nó điều khiển thần văn thuần thục như vậy, có vẻ rất có thiên phú về thần văn. Song, hẳn là những thần văn này không phải do nó tạo ra, chắc có người giúp.
“Còn nhỏ mà đã không học hành cho tử tế rồi…”
“Vù!”
La Chinh giơ tay bóp một cái, hai lệnh bài thần văn trong tay thằng bé liền vỡ vụn.
Thằng bé thấy lệnh bài thần văn bị nát vụn ra như vậy thì cái miệng bé xinh liền hé ra, khóc lớn.
Nó sinh ra và lớn lên trong Vân Điện này từ nhỏ, lại được Ninh Vũ Điệp hết lòng che chở, Ngọc bà bà cũng suốt ngày ở bên nên tính tình mới ngang ngược như vậy.
Mọi người trong Vân Điện đều biết trò đùa của nó, nhưng có ai dám động vào nó bao giờ? Bây giờ nó nghiễm nhiên trở thành một tiểu bá vương trong Vân Điện rồi, người bên ngoài vừa nhìn thấy thì thì né ra xa…
“Ai dám bắt nạt Niệm Nhi của ta?”
Một giọng nói già nua truyền tới, Ngọc bà bà chống gậy xuất hiện.
Thực ra La Chinh vừa mới đến Vân Điện thì đã có người đi thông báo cho Ngọc bà bà. Lúc này Ngọc bà bà đang vội vàng chạy tới, liền thấy La Niệm khóc lóc vô cùng thảm thiết.
Ngọc bà bà lập tức sầm mặt.
La Chinh trở về Vân Điện một chuyến, dĩ nhiên là việc vui. Nhưng trong mắt Ngọc bà bà thì tâm trạng của đứa bé này càng quan trọng hơn.
Trong Trung Vực, Ngọc bà bà được xem là người sống rất thọ. Nhóm những người thân xung quanh cứ lần lượt ra đi theo năm tháng, người thân nhất bên bà cũng chỉ có Ninh Vũ Điệp.
Về sau Ninh Vũ Điệp có thai, hạ sinh được La Niệm, thế nên có lẽ đây là mối quan tâm lớn nhất của bà.
Trước khi nó ra đời, bà đã cho Ninh Vũ Điệp dưỡng thai bằng sương trên cỏ cửu âm. Vào khoảnh khắc La Niệm sinh đời, bà liền niêm phong khí tiên thiên vào trong cơ thể nó. Từ ngày ra đời cho đến lúc tròn một tuổi, ngày nào nó cũng đằm mình trong suối Long Tiên… Võ giả bình thường chỉ cần được uống một ngụm nước suối Long Tiên này vào bụng thì cũng đã là một cơ duyên lớn rồi, thế mà lại chỉ xứng cho La Niệm tắm rửa.
Tuy bây giờ La Niệm bướng bỉnh gây sự, nhưng dù sao Ngọc bà bà cũng vẫn che chở nó từng chút một. Nhìn thấy người làm cha là La Chinh vừa mới trở về đã ức hiếp con trai của mình, sắc mặt Ngọc bà bà làm sao dễ nhìn cho được?
La Chinh nhìn thấy Ngọc bà bà, liền chắp tay: “Ngọc bà bà”
Ngọc bà bà trợn mắt liếc La Chinh, ánh mắt hướng về phía Khê Ấu Cầm, hừ lạnh một tiếng, sau đó lướt qua những Đạo Tử sau lưng La Chinh. Kinh ngạc trước thực lực của những Đạo Tử này, sắc mặt bà lại càng u ám hơn. “Tiểu Điệp phi thăng Thượng Giới, bỏ Niệm Nhi lại Vân Điện để tìm ngươi. Vì sao hôm nay ngươi trở về đây mà không thấy Tiểu Điệp đâu?”
Nói cho cùng thì Ngọc bà bà cũng chưa từng phi thăng, bây giờ bà cũng mới chỉ là Sinh Tử Cảnh tam trọng. Ở cái tuổi này cũng rất khó có khả năng tiến tiếp. Bà căn bản không biết thế giới trong vũ trụ này xảy ra những chuyện gì, muốn tìm một người khó khăn tới mức nào?
Song đã sống tới từng này tuổi cũng thì sẽ không giảng giải đạo lý với La Chinh nữa mà chỉ chất vấn.
“Lần này ta trở về… chính là vì Ninh Vũ Điệp. Nàng bị Vu tộc thượng cổ truy sát, bây giờ đang đi ngược chiều trong con đường phi thăng để xuống đây…” La Chinh thành thật trả lời.
“Rắc!”
“Cái gì!” Gậy của Ngọc bà bà đập thật mạnh xuống mặt đất, một khối đá phiến lập tức chia thành mấy mảnh. Bà cả giận nói: “Tiểu Điệp phi thăng chính là để tìm chồng của nó, sao ngươi có thể không biết xấu hổ mà trở về một mình! Tên bạc tình này, hồi đó Ninh Vũ Điệp bị mù mới gả cho ngươi”
Lời này vừa nói ra, đám Liệt Thiên Hàn và Hiên Viên Thần Phong đều nhịn cười. Lời của bà lão này thực ra chẳng đáng giá gì, La Chinh cũng không phải là Thiên Tôn hay thần, làm sao hắn có thể biết Ninh Vũ Điệp phi thăng? Làm sao hắn có thể biết Ninh Vũ Điệp phi thăng tới Đại Giới nào?
Bà cho rằng Thượng Giới cũng chỉ như Đại Thế Giới này chắc?
Còn đám người Cơ Lạc Tuyết, Khổ Đăng thì lại coi như không nhìn thấy gì. Dù sao đây cũng là việc nhà của La Chinh.
“Sao bà lão này lại ngậm máu phun người như vậy. Thiên hạ có tới cả trăm nghìn Đại Giới, một Đại Giới đã lớn hơn Đại Thế Giới này biết bao nhiêu lần, tìm một người chẳng khác gì mò kim đáy bể, làm sao có thể trách La Chinh!” Khê Ấu Cầm không chịu được việc người ngoài nói La Chinh như thế.
Hoa Thiên Mệnh cũng chắp tay nói: “Ngọc bà bà, chuyện này quả thực không thể trách La Chinh được. Huống hồ hiện tại chúng ta đã biết hướng đi của Ninh Vũ Điệp, cứ chờ ở Đại Thế Giới này thì sẽ không có vấn đề gì”
Ngọc bà bà đâu chịu nói đạo lý, bà ta chỉ cảm thấy Ninh Vũ Điệp đi tìm chồng mà La Chinh lại trở về một mình thì đây là lỗi lầm không thể tha thứ!
Hơn nữa Ngọc bà bà vốn cực kỳ ghét Khê Ấu Cầm, thế nên bà lạnh lùng liếc một cái rồi mở miệng nói: “Hừ, thì ra ngươi và tiểu tiện nhân này vẫn luôn như hình với bóng, tất nhiên là quăng Tiểu Điệp nhà ta ra ngoài chín tầng mây rồi…”
“Bà nói ai là tiểu tiện nhân!” Mắt Khê Ấu Cầm lóe lên tia sáng sắc bén, bốn thanh kiếm đột nhiên bay ra!
Thực lực của Khê Ấu Cầm bây giờ đã khác xưa nhiều. Tuy nàng vẫn là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, nhưng sát ý tỏa ra từ người nàng vẫn khiến nhóm võ giả trong cả thành Vân Hải cảm thấy dường như trong Vân Điện xuất hiện một con thú dữ thượng cổ, áp lực vô hình khiến bọn họ không ngừng run rẩy!
“Oa oa!”
La Niệm nào đã gặp phải tình cảnh kinh khủng thế này?
Đầu tiên là bị La Chinh dạy dỗ, bây giờ lại thấy sát khí mà Khê Ấu Cầm bộc phát ra. Nó khóc lớn lên rồi nhào vào lòng Ngọc bà bà.
Năm đó Ngọc bà bà cũng bị khí thế của Khê Ấu Cầm trấn áp, sắc mặt bà lập tức cực kỳ khó coi. Năm đó bà không thích Khê Ấu Cầm, bây giờ lại càng chán ghét hơn. Nhưng với tu vi bây giờ của Khê Ấu Cầm, sợ rằng chỉ cần lật tay một cái là cũng có thể hủy diệt Vân Điện, cho nên bà lập tức cảm thấy đau lòng!
Bà cứ ôm Niệm Nhi trong lòng mà nói: “Thôi vậy, Niệm Nhi, cách đây mấy ngày cháu hỏi bà cha mình ở đâu, bà đã nói cha cháu chính là đại anh hùng của Trung Vực, đợi ngày trở về thì cháu có thể nhìn thấy phong thái của hắn. Bây giờ xem ra không trở lại cũng được, coi như không có người cha này…”
Bà vừa nói vừa ôm La Niệm về.
Tuy La Niệm sợ khí thế của Khê Ấu Cầm, nhưng nghe thấy lời của Ngọc bà bà, nó cũng lập tức hiểu rằng, có lẽ người đàn ông đáng ghét kia chính là cha của mình.
Lúc này nó liền ló cái đầu nhỏ lên vai của Ngọc bà bà, len lén đánh giá La Chinh.
Hiên Viên Thần Phong và Liệt Thiên Hàn rốt cuộc cũng đã xem được một trò cười. Tuy mười người bọn họ chắc chắn phải gánh vác mối nguy của thiên hạ, giống như đồng đội của nhau, nhưng không thể nghi ngờ việc thấy La Chinh mất mặt chính là lúc bọn họ vui vẻ nhất…
“La Chinh huynh đừng lo lắng, Ngọc bà bà chỉ lo lắng về tung tích của Điện chủ thôi. Từ con đường phi thăng mà xuống được tới đây thì cũng phải mất tới mười ngày, đến lúc đó chúng ta cùng đi tìm nơi Điện chủ rơi xuống là được” Thấy sắc mặt khó coi của La Chinh, Hoa Thiên Mệnh liền an ủi.
“Không cần tìm” La Chinh thản nhiên nói: “Nếu nàng trở lại Đại Thế Giới, ta khắc sẽ biết”
Có được ý chí của Đại Thế Giới, La Chinh có thể nhận ra từng động tĩnh trong toàn bộ thế giới này. Nhưng lần này trở về, La Chinh lại phát hiện chuyện trước mắt càng phiền phức và xấu hổ hơn nữa…
Được người trong Vân Điện sắp xếp, mọi người liền đi về chỗ ở trước.
Chẳng mấy chốc, tin tức La Chinh trở về Vân Điện đã được truyền ra ngoài.
Rất nhiều thế lực của Trung Vực cũng nhanh chóng xin gặp dồn dập, nhưng La Chinh lại không gặp ai cả. Hắn mơ hồ nhận ra, lần này trở về Hạ Giới sẽ không đơn giản như vậy.