Nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh, La Chinh mỉm cười, thân hình nhẹ bay lên, đáp xuống bên hồMộ Minh Tuyết cũng tập tức theo sau, đáp xuống phía sau La Chinh.
Vốn dĩ La Chinh muốn đưa tay ra vỗ vai Hoa Thiên Mệnh, Mộ Minh Tuyết lo lắng nói: “Công tử…”
La Chinh cũng chú ý đến tay mình. Mặc dù thứ đồ màu xanh kia tạm thời thay thế máu thịt của hắn nhưng nó vẫn vô cùng yếu ớt. Không cẩn thận bị vỡ thì người đau chính là hắn.
Vừa vỗ xuống một cái hắn liền lập tức nhấc đôi tay lên, giống như đầu hàng.
Lạc Tích Huyên trông thấy dáng vẻ của La Chinh, rồi nhìn chằm chằm vào đôi tay hắn và cười, hai má lúm đồng tiền hiện ra vô cùng đáng yêu, “Có phải là ở chiến trường mộng ảo quen rồi, nên quên mất phải bảo vệ bản thân à? Lại khiến mình ra nông nỗi này…”
Trong chiến trường mộng ảo sẽ không chết, các võ giả bèn không kiêng nể gì mà phung phí tính mạng của mình, dù sao cuối cùng cũng sẽ sống lại.
Sau khi quay về thế giới thực, nếu không thu loại ảo giác này lại thì sẽ có di chứng nhất định. Tình huống này sẽ khiến võ giả xem nhẹ sống chết, trong lúc nguy hiểm sẽ không dễ hoảng loạn, nhưng có những lúc sẽ hại một số võ giả. Dù sao trong vũ trụ, người bị trọng thương không còn là hình chiếu trong chiến trường mộng ảo, không cẩn thận sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.
“Nghe nói ngươi bị thương, không nghĩ hai tay lại thành thế này” Hoa Thiên Mệnh cũng cảm thán.
“Điều này không quan trọng” La Chinh nhếch môi, “Ta có nhiều chuyện muốn hỏi…”
Hoa Thiên Mệnh tỏ vẻ ranh mãnh, “La Chinh huynh đã hỏi, đương nhiên tiểu đệ sẽ biết gì nói nấy!”
Biểu cảm này hiếm khi xuất hiện trên mặt Hoa Thiên Mệnh. Hoa Thiên Mệnh không biết giả bộ. Trong lòng La Chinh nảy lên, đại khái cũng hiểu, sợ rằng không thể hỏi được thứ mình muốn biết nhất từ miệng của tên nhóc này rồi.
Nhưng cũng tốt, biết một ít thì một ít, trong lòng La Chinh dự tính như vậy.
Song, vấn đề của La Chinh lại đặt ra với Lạc Tích Huyên trước tiên.
“Vấn đề đầu tiên, ta muốn biết trang sách Phạn văn của ngươi có được từ đâu?” La Chinh hỏi.
Lạc Tích Huyên hơi khựng lại. Nàng không ngờ vấn đề đầu tiên của La Chinh lại là hướng về mình. Nàng chớp mắt, nở nụ cười, “Không phải ngươi muốn hỏi Hoa Thiên Mệnh sao, ta chưa hề đồng ý trả lời ngươi”
Dù sao Lạc Tích Huyên cũng không phải mấy lão hồ ly kia, ánh mắt nàng lóe lên, lộ vẻ chột dạ. La Chinh đã đoán ra được hướng trả lời.
Hắn dán chặt mắt vào Lạc Tích Huyên, ánh mắt lại chuyển về phía Hoa Thiên Mệnh, “Xem ra các ngươi đã biết, ta cũng có một trang sách Phạn văn”
Những Phạn văn này vô cùng đặc biệt.
Thân thể gặp phải lửa đốt thì tất cả những Phạn văn này sẽ xuất hiện trên cơ thể hắn.
Mười năm trước, lúc La Chinh vẫn ở Thanh Vân Tông tham gia thi đấu toàn tông đã từng để lộ một lần.
Dựa vào thị lực của Hoa Thiên Mệnh, chắc chắn hắn sẽ không quên những Phạn văn này, giống như La Chinh chưa từng quên chiêu kiếm của Hoa Thiên Mệnh vậy.
Lần này trong chiến trường mộng ảo, Hoa Thiên Mệnh lại làm lộ trang sách Phạn văn của Lạc Tích Huyên. Có thể dễ dàng nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người, rõ ràng hai người biết sự thật về La Chinh.
Nhìn thấy ánh mắt Lạc Tích Huyên lóe lên, La Chinh càng hiểu giữa hai trang sách Phạn văn này nhất định có liên quan với nhau, hoặc là trong đó ẩn giấu chỉ hướng về số mệnh nào đó.
La Chinh càng ngày càng không thích vận mệnh. Mặc dù số mệnh rất ưu đãi La Chinh, hắn cũng đáp lại ưu đãi của số mệnh. Nhưng bây giờ xem ra, cái gọi là số mệnh này mang tính lừa gạt mạnh mẽ. Nó đưa cho La Chinh một mục tiêu hư cấu, khiến hắn thẳng theo mục tiêu đó mà đi, không muốn cho La Chinh biết những thứ ẩn giấu phía sau.
Loại mục tiêu hư cấu này vượt qua giới hạn nhẫn nại của La Chinh, vì cứ như thể La Yên cũng là một trong số những mục tiêu hư cấu vậy.
Vì chỉ dẫn bản thân mà chơi đến nước này thì đúng là chơi lớn rồi. Hắn không muốn sống trong lừa gạt.
La Chinh nghĩ thông suốt rồi, hắn bắt đầu mặc cả với số mệnh. Hắn không muốn làm một con lừa nhìn chằm chằm vào củ cà rốt để tiến về phía trước. Hắn muốn biết điểm cuối của chuyến hành trình này ở đâu, mục tiêu xuất phát của hắn là gì.
“Nói cho ta biết! Những trang sách này rốt cuộc có liên quan gì…”
Vẻ mặt La Chinh vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn có phần đáng sợ. Mặc dù đây không phải lần đầu hắn và Lạc Tích Huyên gặp mặt nhưng là lần đầu tiên nói chuyện. Dùng thái độ như thế này để đối mặt với một cô gái đáng yêu quả thực là vô cùng thất lễ. Chỉ có điều, La Chinh đang rất nóng ruột, đã không để ý đến phong độ nữa rồi.
Lạc Tích Huyên lùi về sau hai bước, dựa vào sau Hoa Thiên Mệnh, trên khuôn mặt thanh tú có chút ấm ức, “Hắn không cho ta nói”
“Ai?” La Chinh nói.
“Đương nhiên là Phong lão đầu rồi!”
Lão tộc trưởng của Thiên Vị tộc họ Phong, nhưng cả Thiên Vị tộc chỉ có một mình Lạc Tích Huyên dám gọi ông là Phong lão đầu.
Lạc Tích Huyên đúng là tức giận trước thái độ của La Chinh. Nếu không phải thằng nhóc này là huynh đệ của Hoa Thiên Mệnh, nếu không phải hắn đang bị thương, nàng thực sự rất muốn dạy dỗ La Chinh. Cho nên nàng hùng hồn nói: “Huống hồ ngươi cũng không trách được Phong lão đầu! Lần trước bảo ngươi đến ngươi không đến, sau đó một mạch leo lên tốp mười vị trí đầu tiên. Ta thì ngay cả một cái bàn thần cách cũng không lấy được! Ngược lại còn phải thay thế vị trí của ngươi… Ta mới oan ức đây này!”
Lạc Tích Huyên tiến vào chiến trường mộng ảo là muốn tranh đoạt mười vị trí đầu tiên, thậm chí là ba vị trí đầu tiên!
Nếu La Chinh không chiếm mất một chỗ thì trận chiến giữa Lạc Tích Huyên và Hoa Thiên Mệnh sẽ là trận chiến tuần hoàn giữa mười vị trí đầu tiên. Nàng cũng sẽ không bị loại, đương nhiên cũng có khả năng nàng sẽ không thua Hoa Thiên Mệnh.
Hoa Thiên Mệnh thở dài một hơi, “La Chinh huynh, đừng trách Tiểu Huyên. Nếu như ngươi thật sự quá hoang mang thì ta có thể nói với huynh một số chuyện”
“Ngươi nói đi” La Chinh bình tĩnh lại.
“Chắc La Chinh huynh biết kiếp nạn lớn của vũ trụ đúng không?” Hoa Thiên Mệnh hỏi.
“Ừ” La Chinh gật đầu.
Lịch sử của vũ trụ không liền mạch. Trong thời gian lâu đời thai nghén ra sinh mệnh, phát triển, trưởng thành giống như một cái cây ra hoa kết quả, sau đó bắt đầu già đi, cuối cùng khô héo, trở về cát bụi.
Cả quá trình này là ba tỉ sáu trăm triệu năm.
Thời gian này khó mà có thể tưởng tượng được, bởi vì quá dài.
Nhưng cho dù là dài đến mấy thì cũng có bắt đầu và kết thúc.
Sau khi võ giả đi đến cực hạn của sinh mệnh, ví dụ như trở thành thần, thoát khỏi hạn chế thiên nhân ngũ suy thì ba tỉ sáu trăm triệu năm cũng không được xem là dài. Bởi vì sống mãi có nghĩa là không có giới hạn thời gian. Như vậy sống mãi chính là điều quan trọng nhất, đó có thể sẽ là tuổi thọ ba mươi sáu tỉ năm, cũng có thể là ba trăm sáu mươi tỉ năm, thậm chí thời gian càng dài, càng khó tưởng tượng.
“Quy tắc này là thể hiện của quy tắc Thiên Đạo, Thiên Tôn cũng không thoát khỏi” Hoa Thiên Mệnh nói, “Nhưng dựa vào đâu mà cứ sau ba tỉ sáu trăm triệu năm lại phải tiêu diệt chúng ta một lần, hơn nữa còn là tiêu diệt mà không có bất cứ lý do gì?”
Hoa Thiên Mệnh hỏi lại.
Mộ Minh Tuyết phía sau La Chinh chớp mắt. Ở đây không có chỗ cho nàng nói nên Mộ Minh Tuyết rất thông minh mà giữ im lặng. Tuy nhiên, trong lòng cũng đang nghĩ về vấn đề của Hoa Thiên Mệnh.
Dựa vào đâu…
Không có sinh linh nào thích bị tiêu diệt.
Huống hồ là những người này, tương lai đều là sự tồn tại cấp cao nhất trong vũ trụ.
Hoa Thiên Mệnh nói “chúng ta”, La Chinh biết, hắn muốn chỉ tất cả sinh linh trong vũ trụ. La Chinh cười: “Ngươi quyết tâm làm vị cứu tinh à?”
Ai biết Hoa Thiên Mệnh lại lắc đầu, nhìn chằm chằm La Chinh nói: “Không”
Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, đó là ánh mắt phải trải qua thời gian rèn giũa mới có thể có được. Dù sao Hoa Thiên Mệnh đã cô độc tu luyện ba trăm năm, trường hợp của hắn hoàn toàn không giống với La Chinh.
“Nguy cơ lần này của vũ trụ không giống với trước đây. Nguy cơ này có liên quan đến ta và ngươi, căn nguyên có dính dáng đến Thần Vực. Nếu như lần này vũ trụ không thể vượt qua nguy cơ thì sẽ không thể có diễn kỷ tiếp theo” Hoa Thiên Mệnh thản nhiên nói.
“Không có diễn kỷ tiếp theo?” La Chinh nhíu mày. Hắn nghĩ tới lời của Phong lão đầu, sẽ không có thế hệ trẻ tiếp theo nữa, bọn họ là thế hệ trẻ cuối cùng.
Hoa Thiên Mệnh gật đầu, ngồi xuống bên mặt hồ. Lạc Tích Huyên ngồi xuống bên cạnh hắn, La Chinh và Mộ Minh Tuyết cũng ngồi xuống.
Xem ra, Hoa Thiên Mệnh quả thực biết nhiều chuyện mà La Chinh không biết. Nhưng La Chinh cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc hắn biết được từ đâu?
Hoa Thiên Mệnh nhận thấy biểu cảm của La Chinh, “Lúc đầu ta cũng không biết, khi đó ta còn biết ít hơn ngươi nhiều” Hắn cười, “Nhưng từ khi ta tiến vào đại lục hoang dã, nhìn thấy mười sáu vết cắt trên vách núi đá, ta bắt đầu biết được nhiều thứ”
“Mười sáu vết cắt?” La Chinh khó hiểu hỏi.
“Ừ, dưới vết cắt đầu tiên viết hai chữ ‘Hồng Thiên’, dưới vết thứ hai viết ‘Triện Thiên’… Dưới vết thứ mười lăm viết ‘Thanh Thiên’, dưới vết thứ mười sáu viết ‘Thương Thiên’…”
“Vũ trụ này đã trải qua mười sáu diễn kỷ?” Ánh mắt La Chinh lóe lên.
Mảnh vỡ Thiên Đạo trong tay La Chinh là mảnh vỡ của Thanh Thiên.
Những dấu vết này là do ai tạo ra?
Vậy mà lại ghi lại tất cả Thiên Đạo từ khi vũ trụ bắt đầu.
Nếu như trải qua một lần Thiên Đạo lại vạch một dấu, vậy không phải là người này đã sống đủ năm mươi bảy tỉ sáu trăm triệu năm sao?
Trong mắt La Chinh có chút sợ hãi. So với người này, sợ rằng những chuyện cả đời này hắn trải qua còn ngắn hơn một cái chớp mắt hàng trăm nghìn lần.