Cô gái này vừa xuất hiện đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả các đệ tử nam tầng baTầng ba tổng cộng có mười ba người, mười hai người trong đó là nam, chỉ có duy nhất một cô gái là nàng.
Nhưng cô gái này lại vượt qua tất cả những người đàn ông ở đây.
Hơn nữa bọn họ tin tưởng, dù là quá khứ hay là tương lai cũng không ai có thể vượt qua nàng.
Cô gái này chính là người đứng đầu bảng xếp hạng của vùng đất Kiếm Đỗng – Lý Bôi Tuyết.
Về giới tính, nàng không chiếm được ưu thế, về tuổi tác nàng cũng nhỏ tuổi nhất, nhưng luận thực lực, tất cả đàn ông trên tầng ba đều thần phục trong tay nàng.
“Tuyết Nhi, muội xuất quan rồi?” Một chàng trai diện mạo anh tuấn đi tới, chàng trai này là trưởng tử của sơn chủ núi Thái Minh – Lưu Hận, đứng thứ bảy tầng ba.
“Bôi Tuyết, lần này bế quan lâu vậy là đi đâu? Ta vẫn luôn ở trong Hồn thành chờ muội, nhưng muội lại không xuất hiện” Một chàng trai tóc dài khác cũng sáp tới, dịu dàng nói.
Người này tên là Minh Đình Nguyệt, là con trai của sơn chủ núi Thái Tú.
Mấy chàng trai trên tầng ba vừa nhìn thấy Lý Bôi Tuyết đã chạy tới xun xoe.
Lý Bôi Tuyết chỉ lạnh nhạt trả lời cho có lệ: “Dạo này bế quan, ta vẫn chưa tiến vào Bỉ Ngạn…”
“Chẳng lẽ thần thông của Tuyết Nhi muội muội lại có đột phá?” Lưu Hận gặng hỏi.
Lý Bôi Tuyết lắc đầu, chỉ ra ngoài nói: “Chúng ta phải đi xuống thôi, Hà Trì tiền bối tới rồi”
Dứt lời, nàng tiến lên một bước.
Chỉ thấy thân thể nàng nhoáng lên một cái đã xuống khỏi tầng ba một cách thần không biết quỷ không hay, như thể khoảng cách giữa hai người chỉ là một bước chân!
“Lý Bôi Tuyết bái kiến Hà Trì tiền bối” Lý Bôi Tuyết thi lễ.
“Tuyết Nhi đa lễ” Hà Trì nở nụ cười.
Lý Bôi Tuyết là do Hà Trì dẫn tới Thái Nhất Thiên Cung, nàng được xem như món quà mà trời cao ban cho Thái Nhất Thiên Cung.
Không được bao lâu nàng đã trở thành nhân vật ngang hàng với Hà Trì.
Nhưng trong lòng Lý Bôi Tuyết vẫn luôn xem Hà Trì như sư tôn của mình, vô cùng cung kính lễ phép.
“Soạt soạt soạt…”
Nhóm người trên tầng ba cũng nhảy xuống từ cửa sổ, đứng bên cạnh Lý Bôi Tuyết, đều hành lễ với Hà Trì.
Sau khi người tầng ba có mặt, tới phiên các đệ tử tầng hai.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng La Chinh cũng phi thân bay tới mà không hề do dự, dừng lại đằng sau các đệ tử tầng ba, chắp tay với Hà Trì và nói: “Chào Hà Trì tiền bối!”
“Nghe nói La Chinh ngươi đã đứng đầu tầng hai, đúng là tiến bộ thần tốc, thật sự không phụ sự mong đợi của mọi người” Hà Trì mỉm cười nói.
Thiên Tiết Độ như Hà Trì và Thu Âm Hà thường gánh vác cả nhiệm vụ tìm kiếm thiên tài Nhân tộc.
Đạo Kiếm Cung do Thu Âm Hà sáng lập cũng tuân theo lệ cũ như vậy để tìm nhân tài cho Thái Nhất Thiên Cung, có điều số lượng đệ tử Thu Âm Hà tìm về cho Thái Nhất Thiên Cung tuy không ít nhưng lại chẳng có mấy người đứng đầu.
Mà Hà Trì chỉ dẫn tới mấy người ít ỏi, nhưng lại cho ra một Lý Bôi Tuyết, ông có thể đứng cao hơn những Thiên Tiết Độ khác một bậc.
Mỗi khi nhắc tới thành tựu của Lý Bôi Tuyết, ngay cả Thu Âm Hà cũng vô cùng cảm thán, e rằng Lý Bôi Tuyết chính là đệ tử ưu tú nhất từ khi Thái Nhất Thiên Cung thành lập cho tới nay, thậm chí nếu cho nàng đủ thời gian nàng có thể trở thành một sơn chủ!
Đệ tử như vậy đúng là xưa nay chưa từng có.
Lúc vài vị Thiên Tiết Độ tập trung một chỗ, cũng từng khẳng định rằng sau này e là không có ai được như vậy.
Nhưng không ngờ mới mấy năm sau, Hà Trì đã nhìn thấy người tiếp theo, đương nhiên đó chính là La Chinh.
“Vị này chính là người đứng đầu tầng hai?”
“Ngày đầu tiên gia nhập vùng đất Kiếm Đỗng đã trở thành người đứng đầu tầng một, hơn tháng sau đã đứng đầu tầng hai…”
“Hình như còn nhanh hơn cả Tuyết Nhi muội muội…”
Các đệ tử tầng ba cũng từng nghe nói tới La Chinh, nhưng bọn họ vốn rất ít khi xuất quan, hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lý Bôi Tuyết vì bế quan trường kỳ, tin tức càng thêm ít ỏi, hoàn toàn không biết tới nhân vật số một như La Chinh.
Ngày đầu tiên đã trở thành người đứng đầu tầng một, tháng đầu tiên đã trở thành người đứng đầu tầng hai.
Tốc độ như vậy, đúng là đã vượt xa Lý Bôi Tuyết.
Lý Bôi Tuyết ngoái đầu nhìn lại theo bản năng, dùng ánh mắt đánh giá La Chinh.
La Chinh đứng cách đó không xa, chú ý tới ánh mắt của Lý Bôi Tuyết, hắn lễ phép gật đầu một cái.
Trên đài thi đấu, La Chinh đã nhiều lần nghe tới cái tên Lý Bôi Tuyết, nhưng đối phương là nam hay nữ hắn cũng không rõ lắm, hôm nay phát hiện nàng là một cô gái thân hình nhỏ nhắn, trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Ngươi không thuộc đoàn người tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới?” Lý Bôi Tuyết hỏi thẳng.
Nàng cho rằng La Chinh không phải nhân vật thuộc nhóm vừa tốt nghiệp Hồn Nguyên Đại Thế Giới mà là nửa đường gia nhập vùng đất Kiếm Đỗng, nếu không căn bản không thể đạt được thành tích như vậy.
La Chinh còn chưa trả lời, bên cạnh đã có người làm giúp: “Hắn thuộc đoàn người đó”
Nghe câu trả lời này, trong mắt Lý Bôi Tuyết cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Xuất thân của nàng có thể không tốt nhưng từ khi tiến vào vùng đất Kiếm Đỗng, nàng luôn được đối xử như một công chúa, ngay cả con cái của sơn chủ cũng không có đãi ngộ như nàng!
Đột nhiên xuất hiện một người phá vỡ kỷ lục của nàng, lại lên như diều gặp gió, đương nhiên trong lòng Lý Bôi Tuyết cảm thấy không vui.
Nhưng thiên tài chính là thiên tài, nàng chưa bao giờ nghĩ La Chinh sẽ khiêu chiến mình, bèn mỉm cười nói: “Giờ đã là tháng thứ ba rồi, ngươi không định khiêu chiến ta chứ?”
Trong mắt Lý Bôi Tuyết và những người khác trên tầng ba, La Chinh không thể làm như vậy.
Lý Bôi Tuyết cũng không phải Trịnh Song Kỳ của tầng hai.
Trịnh Song Kỳ lợi hại hơn những người khác ở tầng hai rất nhiều, nhưng chênh lệch giữa hắn ta và những người ở tầng ba cũng rất lớn.
Đây cũng là lý do vì sao Trịnh Song Kỳ dừng lại ở tầng hai lâu như vậy.
Ai ngờ La Chinh lại vuốt cằm, gật đầu nói: “Ta đang có ý này”
La Chinh vừa mới dung nạp sách thẻ tre của Nhân tộc, còn đang mò mẫm cách sử dụng món Văn Minh Chi Khí này.
Theo lời Nguyên Thủy Thiên Tôn, ông sẽ căn cứ theo nhu cầu của La Chinh để ban cho năng lực trong sách thẻ tre.
Phải biết trong sách thẻ tre có khí hồn của ba mươi chín anh kiệt Nhân tộc!
Tuy những khí hồn này không phải bản thể của bọn họ, nhưng bản thân khí hồn cũng thừa kế thần thông của bọn họ, nếu thông qua sách thẻ tre phát huy năng lực này, vậy chẳng phải là thiên biến vạn hóa?
Đương nhiên đài thi đấu của vùng đất Kiếm Đỗng không thể nghiệm chứng năng lực của sách thẻ tre, nhưng La Chinh đã hấp thu lượng lớn Phạt Thể Cương Ngọc, tuy không đạt tới mức cực hạn của thân thể nhưng cách cảnh giới Hoang Thần Phiệt Thể cũng không xa…
Kiểm duyệt sự gia tăng mức độ chịu tải của thân thể, tất nhiên không tồi.
Về phần tranh đoạt vị trí hàng đầu vùng đất Kiếm Đỗng, đối với La Chinh thì đây chỉ là phụ mà thôi.
Nhưng câu trả lời của La Chinh lập tức khiến các đệ tử tầng ba hoảng sợ.
“Thằng nhóc này dám thật kìa…”
“Ta thừa nhận hắn là một thiên tài, nhưng chúng ta không phải Trịnh Song Kỳ!”
“Còn muốn khiêu chiến Lý Bôi Tuyết, ha ha…”
Mấy tên đệ tử tầng ba lên tiếng châm chọc.
Những âm thanh này truyền vào tai La Chinh, hắn không hề để ý, chỉ thản nhiên nói: “Lúc ta khiêu chiến Thuần Hạo, các đệ tử tầng một cũng nói như vậy, lúc ta khiêu chiến Trịnh Song Kỳ, các đệ tử tầng hai cũng gièm pha giống như các ngươi, chẳng khác tí nào”