Sau khi rời khỏi sơn động, La Chinh quay về đại sảnh. Các tinh nhuệ không được ban thưởng đã rời đi hết cả, chỉ còn lại núi Thái Ất, Tâm Lưu kiếm phái và núi Thái Tú là còn nán lại tại đâyLa Chinh vừa xuất hiện, Lăng Sương đã xông thẳng đến, chớp mắt cười nói: “Xem ra ngươi còn giấu rất nhiều thứ không để ta biết!”
Lăng Sương vốn nghĩ rằng trong Thiên Cung, mình là người hiểu rõ La Chinh nhất, bây giờ xem ra nàng cũng không hiểu hắn đến vậy.
Các tinh nhuệ ở đây không phải kẻ mù, nhóm Thu Âm Hà nhìn ra được thì những người như Lăng Sương cũng phát hiện ra được.
Phù trận trên tảng đá lớn là do ấn Ngự Kiếm biến thành, vấn đề nhất định xuất phát từ chân ý của đạo. Mà những gì La Chinh và Phượng Ca thể hiện ra đã vượt xa năng lực của một nhân vật nhất niệm ngộ đạo, nên trong đó chắc chắn có một vài thủ đoạn nào đó mà họ không thể biết được.
La Chinh nhẹ nhàng cười nói: “Đến lúc nên để Lăng Sương biết, ta tự nhiên sẽ nói ra”
Mặc dù Lăng Sương hay táy máy nhưng không phải là người thích cố tình gây sự, nàng chớp mắt vài cái rồi bỗng hỏi: “Sao ngươi lại đắc tội Phượng Ca điện hạ thế?”
“Ta đắc tội nàng?” La Chinh sững sờ.
Lăng Sương gật đầu nói: “Vẻ mặt nàng lúc ra ngoài này khó coi lắm! Thậm chí có ai nhắc đến tên ngươi là sẽ bị nàng đập cho một phát!”
Dứt lời, Lăng Sương chỉ chỉ một vị trí gần chỗ họ đang đứng. Trên cây cột trụ đó có một vết lửa cháy xém, hiển nhiên có người từng ra tay tại đây.
Có người đoán rằng vì La Chinh đánh bại Phượng Ca nên nàng mới tức giận, nhưng Lăng Sương lại không nghĩ vậy. Ít ra trước khi Lăng Sương rời khỏi hang động, cảm xúc của Phượng Ca vẫn rất ổn định.
“Có lẽ là xảy ra chút hiểu lầm nhỏ…” Lúc này La Chinh mới nhận ra việc mình viết một phần Chân Ngộ Thiên quả thực đẽ khiến Phượng Ca giận dữ vô cùng.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không nghĩ rằng mình làm sai. Chân Ngộ Thiên của hắn đâu phải do Đông Hoàng giải mã mà là do Niệm Nhi – con trai hắn dịch ra. Cho nên hắn muốn tặng cho ai cũng có liên quan gì đến nàng đâu?
“Không cần biết là hiểu lầm gì, sắp tới ngươi nhất định phải cẩn thận. Dù gì địa vị của nàng cũng khác…” Lăng Sương nhẹ giọng dặn dò, nàng sợ Phượng Ca thật sự nghĩ ra cách gì đó trả thù La Chinh.
Mặc dù Đông Hoàng không chỉ có mỗi một đứa con gái là Phượng Ca, nhưng trong những năm qua Phượng Ca lại ưu tú nhất trong số đó, địa vị của nàng trong Thiên Cung quả thực rất đặc biệt.
Trong bữa tiệc bế mạc của Thất Sơn Tiểu Hội lần này, mấy người Cao Khải Chính, Chử Mạc đương nhiên vô cùng phấn khích. Bọn họ vui chơi mãi đến tận đêm khuya mới ngồi lên phi thuyền và trở về Tâm Lưu kiếm phái.
Tâm Lưu kiếm phái nhận được tin các đệ tử của mình năm nay lại giành được hạng nhất thì cũng vui mừng khôn xiết. Bởi vì ngoại trừ những phần thưởng do Hà Trì phát ra, ba năm qua Thiên Cung cũng thiên vị hơn trong việc phân phát tài nguyên cho Tâm Lưu kiếm phái, cho nên sự kiện mang lại lợi ích cho tất cả mọi người như này rất đáng để chúc mừng.
Trong đình viện heo hút, một điểm sáng nhỏ xíu huyễn hóa thành mấy con bướm đa sắc nhẹ nhàng bay lượn trong đình. Mạc Nhất Kiếm ngồi xếp bằng, nhẹ nhàng phẩy tay, toàn bộ bươm bướm lập tức tụ tập đến chỗ hắn ta. Chúng như nghe theo sự chỉ huy của hắn ta, động tác bay múa vô cùng nhịp nhàng và ăn ý.
Dưới mái hiên, Hàm Nhi với dáng người thon thả lặng yên xuất hiện. Nàng ta thấy những con bướm đang lượn lờ kia liền kinh ngạc thốt lên: “Lân Quang Điệp nổi tiếng là khó điều khiển, Nhất Kiếm lại có thể điều khiển được nó nhanh đến thế!”
Lân Quang Điệp cũng là một tín vật Bỉ Ngạn Thập Tam Trọng Thiên, hơn nữa còn là tín vật loại giáng lâm, muốn dung hợp được tín vật Bỉ Ngạn như này vô cùng khó khăn, mà dù có dung hợp được thì cũng khó sử dụng.
Mạc Nhất Kiếm mở mắt ra, vươn một ngón tay lên, một con Lân Quang Điệp đáp xuống ngón tay hắn ta. Hắn ta nói: “Năm nay Tâm Lưu kiếm phái lại giành được giải nhất”
Hàm Nhi mỉm cười, nói: “Nhất Kiếm đệ đệ tu luyện cả ngày mà tin tức còn nhanh nhạy hơn cả ta!”
Tin tức về đợt Thất Sơn Tiểu Hội lần này đang truyền ầm lên giữa các núi nên đương nhiên là nàng ta biết rõ, chẳng qua nên thông báo với Mạc Nhất Kiếm như nào thì đây lại là một vấn đề khá hao tổn tâm trí.
“Trong thần miếu cũng có rất nhiều người đang bàn tán chuyện này nên đương nhiên là ta biết được” Mạc Nhất Kiếm nói.
Ba năm trước hắn ta cũng từng dùng sức của một mình mình dẫn dắt Tâm Lưu kiếm phái đoạt lấy giải nhất, ba năm sau sự việc này lại được trình diễn lần nữa, chẳng qua người dẫn dắt lần này trở thành La Chinh.
Vì vậy, trong những lời bàn tán xôn xao ấy, không ít người phải chậc lưỡi trước Tâm Lưu kiếm phái.
Trong rất nhiều ngọn núi và vô vàn kiếm phái của Thiên Cung, Tâm Lưu kiếm phái không được xem là đứng hàng đầu, thế nhưng lại nhiều lần cho ra những người đáng kinh ngạc!
“Ừ” Hàm Nhi nghĩ một lúc rồi dứt khoát nói luôn: “Nghe đâu lần này Tâm Lưu kiếm phái hoàn toàn dựa vào mỗi mình La Chinh thôi. Ngay từ lúc bắt đầu Cao Khải Chính đã bị văng xuống, hơn nữa La Chinh còn đánh bại Phượng Ca”
“Là đánh bại Phượng Ca trong cuộc chơi” Mạc Nhất Kiếm sửa lời nàng ta.
“Đúng vậy, là trong cuộc chơi” Hàm Nhi cười khẽ rồi khuyên: “Đệ đừng thấy áp lực”
Ngay đến Mạc Nhất Kiếm cũng khó mà đánh giá hết được thực lực của Phượng Ca thật sự cao đến đâu. Nàng cũng là một trong các đối thủ được hắn ta liệt vào danh sách.
“Áp lực thì vẫn luôn có” Mạc Nhất Kiếm nghiêm mặt nói: “Ta vốn chẳng phải người xuất sắc nhất trong Thiên Cung, xung quanh vẫn luôn có người đủ khả năng tranh đoạt thứ hạng với ta, bây giờ chẳng qua có thêm một kẻ nữa là La Chinh thôi… Nhưng theo như lời mấy người kia nói thì hình như lúc La Chinh và Phượng Ca điều khiển tảng đá có dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó?”
Lúc nói ra câu này, trên mặt hắn ta toát lên vẻ hoang mang.
Hắn ta là người có độ phù hợp hoàn mỹ đối với chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, khả năng kiểm soát tảng đá ắt hẳn đã phải đạt đến mức cực hạn, vì sao La Chinh và Phượng Ca lại có thể vượt qua cả giới hạn ấy? Chuyện này căn bản không thể xảy ra.
“Đây là lý do khiến ta đến tìm đệ” Hàm Nhi hé miệng nói.
“Tỷ biết nguyên nhân ư?” Mạc Nhất Kiếm có vẻ quan tâm.
Hàm Nhi gật đầu: “Có nghe đồn. Đó là do Đông Hoàng đã dịch được hết đoạn nối tiếp của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng”
Nghe được câu này, trên mặt Mạc Nhất Kiếm lộ rõ vẻ kinh ngạc khiếp sợ. Thân là một người nhất niệm ngộ đạo, hắn ta biết rõ hơn ai hết ý nghĩa ẩn giấu trong tin tức này.
Hắn ta ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Nếu Phượng Ca có thể lấy được đoạn này từ chỗ Đông Hoàng, vậy La Chinh lấy được từ đâu?”
La Chinh vẫn luôn ở trong Tâm Lưu kiếm phái, sao có cơ hội gặp mặt Đông Hoàng?
“Chuyện này thì không rõ lắm, nhưng theo ta được biết, lượng chữ của đoạn nối tiếp mà La Chinh có được còn nhiều hơn cả Phượng Ca, nên hắn mới có thể đánh bại Phượng Ca trong cuộc đấu” Hàm Nhi bổ sung thêm.
Mạc Nhất Kiếm không ngồi yên được nữa. Lúc trước, khi tam đại kiếm phái bảo hắn ta lựa chọn, hắn ta biết Tâm Lưu kiếm phái yếu nhất, khó nhất, còn Thí kiếm phái thì khá đơn giản và thô bạo, uy lực lại rất lớn. Chẳng qua Tâm Lưu kiếm phái sau khi tu luyện đến mức viên mãn thì sẽ mạnh hơn cả Thí kiếm phái lẫn Tuyệt Trận kiếm phái, nên Mạc Nhất Kiếm mới bất chấp tất cả mà gia nhập vào đây.
Hắn ta vẫn luôn theo đuổi kiếm đạo hùng mạnh nhất, cũng chưa từng khiến người khác thất vọng lần nào. Bây giờ phần tiếp theo của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng chẳng khác nào một viên trân châu tỏa sáng rực rỡ hấp dẫn hắn ta.
“Nghe nói sau khi Thất Sơn Tiểu Hội kết thúc, La Chinh và Phượng Ca bị các tiền bối Hà Trì, Thu Âm Hà giữ lại, rất có thể là để hỏi thăm về việc này. Cũng không biết liệu Đông Hoàng có công khai nó ra không” Hàm Nhi còn nói thêm.
Nếu phần tiếp theo của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng được giải nghĩa hoàn chỉnh thì sẽ mang đến ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với Thiên Cung, Đông Hoàng không thể nào giấu nó đi được.
“Ta mặc kệ Đông Hoàng có công khai hay không, bây giờ ta muốn biết ngay lập tức” Mạc Nhất Kiếm nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.