Tòng chỉ nói: “Có lẽ các ngươi không thuộc về nơi này”“Không thuộc về nơi này? Bọn ta thật sự đã sinh ra ở thế giới này, cả Tà Thần cũng thế” La Chinh càng không thể hiểu nổi lời của Tòng.
La Chinh là một Nhân tộc sinh ra trong thế giới ngăn thứ ba – thế giới hỗn độn này, còn Tà Thần là Nhân tộc sinh ra trong thế giới trong cơ thể La Chinh. Xét về bối cảnh thì không có điểm khác thường nào cả, cùng lắm chỉ là do duyên phận đẩy đưa, vị Tiết trưởng lão đã ẩn mình trong Thâm Không kia xây dựng ra tất cả.
Bây giờ Tòng bỗng nói một câu như thế khiến La Chinh rất bất ngờ, hắn không biết sao Tòng lại đi đến kết luận như vậy.
“Ta không cách nào giải thích được” Tòng lắc đầu.
Trong suốt quãng đường hàng cách từ thế giới ngăn thứ mười ba đến bây giờ, Tòng đã gặp rất nhiều văn minh quái lạ khác thường. Có văn minh chỉ là thể năng lượng thuần túy, có sinh linh chỉ là thuần ý thức, và có cả chủng tộc giống những khối bia đá như Thánh Minh… Song, dù chủng loại có đa dạng đến thế nào thì những sinh linh, chủng tộc, văn minh ấy đều tuân theo quy tắc nền tảng nhất, không có bất kỳ ngoại lệ nào!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tòng không muốn trợ giúp La Chinh, bởi nó cho rằng có vùng vẫy cũng chỉ là vô nghĩa.
Thế nhưng, bản lĩnh mà Tà Thần phô diễn ra đã đi ngược lại quy tắc, khiến Tòng có thêm nhận thức mới.
Tà Thần có thể vượt qua quy tắc!
Ngay từ ban đầu Tòng đã luôn suy nghĩ về vấn đề này, cho nên nó mới bảo La Chinh thử nghiệm. Kết quả giống hệt những gì Tòng dự đoán, La Chinh cũng có năng lực giống Tà Thần.
“Từ thế giới ngăn cao đến thế giới ngăn thấp đều do ngươi nắm giữ, tại sao vẫn còn có chuyện mà ngươi không thể giải thích được?” La Chinh hỏi.
La Chinh chỉ có năng lực toàn trí toàn năng khi hắn ở trong Vùng đất Sơ Khai của mình, nhưng còn Tòng chính là chủ nhân của Vùng đất Hoàn Mỹ, tất cả mọi thứ từ thời gian, vật chất cho đến năng lượng đều nằm gọn trong tay Tòng, bây giờ lại gặp phải chuyện mà Tòng không thể nào giải thích, La Chinh thật sự không nghĩ ra.
Lần đầu tiên Tòng phát ra tiếng cười: “Thật ra có rất nhiều vấn đề mà ta không có lời giải, ví như ta không biết mình đến từ đâu, không biết Vùng đất Hoàn Mỹ do ai lập nên, lại càng không biết bên ngoài Vùng đất Hoàn Mỹ tồn tại những gì…”
Đối với các sinh linh của mỗi một ngăn thế giới, Tòng là tồn tại tối cao, là người sáng lập không gì làm không được, là phần cốt lõi ngự trị mọi quy tắc.
Toàn bộ sinh linh tin sùng Tòng đều có thể tìm ra đáp án từ trên người Tòng. Tòng là người dẫn đường của bọn họ.
Nhưng còn Tòng thì ai dẫn dắt?
Theo bản năng, nó biết rằng hàng cách là một loại đả kích mang tính hủy diệt đối với nó, nhưng nó không tài nào dự đoán được lúc hàng cách xuống ngăn thứ nhất thì sẽ thế nào. Ngay cả Hàng Cách Giả cũng mù mờ, cũng không biết thế giới khi rơi xuống ngăn thứ nhất sẽ thế nào, nhưng sứ mệnh hàng cách như đã khắc sâu vào trong xương tủy gã, thôi thúc gã làm vậy.
Từ nói tiếp: “Trong những năm tháng dài vô cùng vô tận, ta luôn hy vọng tìm ra những đáp án đó. Ta từng thử nghiệm rất nhiều lần, thậm chí sau khi áp chế được Ác ở thế giới ngăn thứ tám, ta còn tiêu hao hết chín mươi chín phần trăm năng lượng trong thế giới ngăn thứ tám để phát động một đòn đánh cực mạnh”
“Đó là năng lượng mạnh đến cỡ nào chứ…” La Chinh hoảng hốt nói.
“Có mạnh hơn nữa thì cũng có ý nghĩa gì? Thế giới vẫn vận hành dựa theo quy tắc, còn ta chẳng qua là một phạm nhân bị nhốt trong vòng quy tắc này” Tòng nói.
“Vậy bây giờ…”
“Bây giờ ta thấy các ngươi đã phá vỡ quy tắc, điều này khiến ta thấy được hy vọng. Lồng giam quy tắc dường như đã có khe hở” Trong giọng Tòng mang theo ý mừng rỡ khó nén.
Ban đầu Tòng khá xa cách với La Chinh, trong mắt nó La Chinh chỉ là một “ký chủ” không quá mới mẻ, nhưng bây giờ nó lại rất kiên nhẫn.
“Phá vỡ quy tắc thì có thể ngăn cản hàng cách à?” Trong lòng La Chinh lại dấy lên niềm hy vọng.
“Có thể có, có thể không” Tòng đáp.
Lúc trước Tòng khẳng định một cách cực kỳ chắc chắn rằng hàng cách không thể nào cản lại được, bây giờ nó có vẻ đã buông ra hơn.
“Ta nên làm thế nào?” La Chinh hỏi.
“Nuốt sạch Tà Thần” Tòng đề nghị.
La Chinh thoáng sững sờ.
“Tà Thần đã mang đi một vài thứ vốn nên thuộc về ngươi, ngươi cần phải lấy về, đến lúc đó có lẽ ta có thể tìm ra phương pháp ngăn chặn hàng cách” Từ nói.
Trong mắt La Chinh toát lên vẻ do dự: “Bây giờ sức mạnh mà ta có được cũng tương đương hắn, muốn nuốt hắn e là không dễ”
“Hắn thiếu kinh nghiệm sử dụng sức mạnh tầng cấp cao, nhưng ta thì có. Ta có thể trao cho ngươi” Từ cười nhạt.
Lúc trước La Chinh sở hữu sức mạnh ngang bằng Hàng Cách Giả, đồng thời còn có năng lượng Cực Thái, nhưng khi đối mặt với Hàng Cách Giả, La Chinh lại bị rơi vào thế yếu, nguyên nhân là vì Hàng Cách Giả có kinh nghiệm phong phú. Nếu Tòng cũng trao cho La Chinh kinh nghiệm của mình thì khi đối mặt với Tà Thần, phần thắng của La Chinh là rất lớn.
La Chinh không nói gì mà chỉ khởi động năng lực toàn tri…
Tà Thần không đặt lực chú ý ở Tiên Phủ, hắn ta muốn dồn hết sức lực để đối phó và giải quyết hàng cách.
Hắn ta ra lệnh cho hai tỷ bộ não suy nghĩ ra biện pháp giải quyết. Những bộ não này vốn tưởng rằng sau khi Tà Thần giành được thắng lợi thì chúng sẽ hết khổ, hy vọng Tà Thần sẽ ban cho chúng thân xác mới, thậm chí là sự tự do. Khi nghe nói thế giới bắt đầu hàng cách, chúng hết sức giận dữ, vì sống sót chúng chỉ có thể hăng hái trợ giúp Tà Thần.
Hăng hái thì hăng hái, nhưng khi đối mặt với vấn đề không lời giải, có nhiều não đến mấy cũng chỉ là vô nghĩa.
Phương án ban đầu của chúng là để Tà Thần đóng băng thế giới Bích lại, thế là Tà Thần bèn tới gần khu vực hàng cách, phóng một khoảng khu vực “Lãnh Tương” ra. Kết quả là hành động này không hề mang lại tác dụng gì, nó chỉ để lại từng mảnh bông tuyết phẳng phiu long lanh lóng lánh trong thế giới Bích mà thôi.
Sau đó các bộ não bảo Tà Thần dùng vật chất lấp đầy thế giới Bích, Tà Thần lại thử nghiệm lần nữa. Hắn ta tạo ra một nghìn ngọn núi lớn và ném vào trong đó, song những ngọn núi này đều bị ép dẹp thành lớp mỏng màu nâu, rơi vào thế giới Bích.
Tà Thần không nói hai lời, tạo ra đến hơn mười nghìn ngọn núi rồi trăm nghìn, một triệu, thậm chí cả chục triệu ngọn núi lớn.
Hắn ta có năng lượng, khả năng tạo ra vật chất là vô hạn, thế nhưng lực hàng cách cũng có thể nuốt mọi thứ mà không bị giới hạn gì. Vì vậy, ý định dùng vật chất lấp đầy thế giới Bích căn bản là một mệnh đề không thực.
Biện pháp thứ nhất, biện pháp thứ hai, biện pháp thứ ba… Tà Thần thử liên tục hơn hai mươi biện pháp, thế mà hàng cách vẫn cứ tiếp diễn như thường. Tốc độ mở rộng của thế giới Bích tăng thêm một cấp, lúc này thế giới Bích đã lớn cỡ bằng một châu của thế giới mẹ.
Lúc Tà Thần ngẩn ngơ nhìn thế giới Bích đang đẩy nhanh tiến độ mở rộng thì một tiếng cười nhạo vang lên từ bên trong ánh sáng đen ngụ giữa thế giới Bích: “Đúng là ngươi có thể phá vỡ một vài quy tắc, nhưng hàng cách tuyệt đối không phải thứ mà ngươi có thể ngăn chặn. Đừng nói ngươi mà ngay cả Tòng còn không ngăn chặn được, vậy ngươi là cái thá gì?”
“Tòng? Tòng là ai?” Tà Thần hỏi.
“Là tồn tại đã tạo ra ta, cũng là mặt đối lập của ta. Nó không có gì là không biết, không có gì không làm được, vậy mà vẫn bó tay hết cách trước hàng cách” Hàng Cách Giả nói.
Trong mắt Tà Thần lóe lên tia sáng, hắn ta hỏi: “Nó ở đâu?”
“Đương nhiên nó đang trốn trong cơ thể La Chinh rồi, ha ha ha…” Hàng Cách Giả cố ý châm ngòi.
Tà Thần yên lặng suy nghĩ trong thoáng chốc rồi bỗng nhiên vươn tay ra túm nhẹ, một vòng năng lượng đã xuất hiện trong tay hắn ta.
Hắn ta nắm chặt lấy vòng năng lượng này, thân thể bỗng nhiên biến mất… Một giây sau, hắn ta đã xuất hiện ở bên trong Tiên Phủ, vòng năng lượng trong tay thì đội lên đầu La Chinh.
Mặc dù Tà Thần ra tay cực kỳ đột ngột, song phản ứng của La Chinh lại không hề chậm chút nào. Hắn vươn tay ra nắm lấy phần rìa của vòng năng lượng và bóp nhẹ, vòng năng lượng lập tức gãy ra thành từng khúc.