Vượt qua đoạn thứ nhất, màu sắc nước biển trở nên đậm hơnTrong biển Chân Ý màu xanh đậm, từng ngôi sao sáng lấp lánh tô điểm trong đó, từng luồng hơi lạnh thấu tận linh hồn phát ra từ đáy biển.
Phía trước có hai ba con thuyền chân ý đang chầm chậm lướt sóng, những người này vừa mới vượt qua đoạn thứ nhất không lâu, cần một khoảng thời gian để điều chỉnh và thích ứng.
Hai chiếc thuyền chân ý cũng vượt qua đoạn thứ nhất cùng với La Chinh chạy tới.
“Anh bạn, vừa rồi cảm ơn ngươi!”
Một giọng nói thô kệch phát ra từ một thuyền chân ý trong đó.
Mỗi lần vượt qua một đoạn, người dẫn đầu phải gánh áp lực lớn nhất, những người phía sau ít nhiều gì đều được lợi.
“Anh bạn này, hình như ngươi không hề dùng hồn đan. Chẳng biết các hạ đến từ đâu, ta là Nhạc Châu…”
Trên một con thuyền khác truyền tới một giọng nam, sức mạnh linh hồn của người này không yếu, tuy hắn ta dựa vào hồn đan mới qua được đoạn thứ nhất nhưng vẫn còn có sức lực quan sát La Chinh.
“Có một số vấn đề không nên hỏi thì hơn. Trong biển Chân Ý có một quy củ, người dẫn đầu đưa các ngươi vượt qua một đoạn, theo lệ cũ là phải thu hồn đan, nếu các ngươi có thừa hồn đan thì nên bày tỏ một chút mới phải chứ nhỉ?” Tiểu Sương hồn nhiên nói.
La Chinh cũng không nói gì, hắn không biết hóa ra còn có quy định này.
Nhưng nếu đã có thể thu hồn đan thì hắn cũng không từ chối.
Nhìn lại quá trình vượt qua đoạn thứ nhất, sợ rằng ngày sau sẽ còn rất nhiều dịp phải dùng đến hồn đan.
Hắn vượt qua đoạn thứ nhất mà không cần dùng hồn đan không có nghĩa rằng có thể vượt qua đoạn thứ hai, đoạn thứ ba. Trước mắt xem ra biển Chân Ý cũng không đơn giản như hắn tưởng tượng.
“Ha ha, ta không quên quy củ này” Giọng nói thô kệch vang lên, tay vung nhẹ một cái, ba viên hồn đan đã bay vụt tới.
Người còn lại thì nộp hẳn năm viên hồn đan.
Hai người này có lòng muốn kết giao với La Chinh, trong lòng họ đã có phán đoán sơ lược về lai lịch của hắn rồi.
Đoạn thứ nhất ghê gớm như vậy, nếu có thể kết bạn cùng đi, La Chinh có thể giúp bọn họ ngăn chặn được rất nhiều phiền phức.
Tuy nhiên, sau khi giao ra hồn đan, thuyền chân ý của Tiểu Sương lại chặn ngang bọn họ: “Được rồi, các ngươi có thể đi được rồi!”
La Chinh cũng không ngăn cản Tiểu Sương. Tuy trong biển Chân Ý không thể nhìn thấy dung mạo của đối phương, nhưng hiểu biết của La Chinh về thế giới mẹ quá ít, đôi khi sẽ lỡ lời tiết lộ một ít tin tức, nếu vì vậy mà rước lấy phiền phức cho Thần vực thì không hay.
Hai người này thấy La Chinh không nói gì nên đành phải rời đi.
“Ban nãy ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi định trực tiếp xông qua đoạn thứ hai sao? Nếu vượt qua đoạn thứ hai, ta có thể đi cùng” Tiểu Sương bỗng nhiên nói.
La Chinh suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.
Hắn đã ở trong tháp tu luyện một khoảng thời gian rồi, tuy thời gian trong tháp tu luyện bị nén lại, nhưng ở thế giới bên ngoài cũng đã trôi qua rất lâu, không biết thế cục trên đảo nổi ra sao rồi?
Hiện tại đã tiến vào biển Chân Ý, xem như đã đạt được mục đích khi bế quan, hắn cần phải ra ngoài một chuyến.
“Qua biển Chân Ý cũng không phải việc ngày một ngày hai, dừng lại ở đây đi” La Chinh nói.
“Ta cũng cho là như vậy!”
Tiểu Sương cười nhẹ, nàng rất nóng lòng nói cho bà ngoại biết những chuyện xảy ra trong biển Chân Ý!
“Đúng rồi, không biết Phá Huyễn Chú để rời khỏi biển Chân Ý là cái gì?” La Chinh bỗng nhiên hỏi.
Lần nào rời khỏi biển Chân Ý hắn cũng dựa vào 9527, tuy 9527 ký sinh trong cơ thể hắn nhưng không thể lần nào cũng làm phiền nó được.
“Ngay cả Phá Huyễn Chú mà ngươi cũng không biết, vậy vừa rồi ngươi rời đi như thế nào!” Mặc dù Tiểu Sương biết lượng kiến thức của La Chinh về nơi này rất hạn hẹp, nhưng không ngờ ngay cả Phá Huyễn Chú quan trọng nhất mà hắn cũng không rõ.
La Chinh chỉ mỉm cười, đương nhiên hắn sẽ không nói cho Tiểu Sương biết mình bị 9527 thô bạo kéo ra ngoài.
Thấy hắn vẫn không nói gì, giữa trán Tiểu Sương nổi lên một thanh kiếm, thanh kiếm này bay thẳng về phía hắn.
Đây nhìn như là một công kích linh hồn nào đó, nhưng La Chinh xác định Tiểu Sương không hề có ý đối địch với mình nên cũng không tránh né.
Khi khí tức màu nâu đánh vào giữa trán La Chinh cũng chẳng hề gây ra thương tổn gì cho hắn, chỉ để lại cho hắn một đoạn thông tin hoàn chỉnh, mà trong thông tin này ghi lại phương pháp sử dụng Phá Huyễn Chú.
Phương pháp này của Tiểu Sương rất đặc biệt, là cách truyền tin bằng công kích linh hồn.
Sau đó La Chinh bắt đầu nghiên cứu phương pháp sử dụng Phá Huyễn Chú.
Về nguyên lý thì Phá Huyễn Chú không có gì phức tạp, thời điểm rơi vào huyễn cảnh, sử dụng bùa chú này là có thể xóa bỏ huyễn cảnh. Thế nhưng biển Chân Ý không phải là huyễn cảnh bình thường, vậy mà thần chú này vẫn có thể phá giải một cách tự nhiên, quả thực rất đặc biệt.
Sau khi hiểu rõ về Phá Huyễn Chú, La Chinh lại phát hiện trong luồng linh hồn của Tiểu Sương còn ẩn chứa một ấn ký linh hồn nhỏ bé.
Hắn còn chưa mở miệng hỏi lai lịch ấn ký này thì Tiểu Sương đã nói trước: “Đừng xóa ấn ký đó đi”
“Vì sao?” La Chinh hỏi.
“Chờ lần sau, lúc ngươi tiến vào biển Chân Ý ta sẽ biết ngươi đã tới rồi” Gieo ấn ký vào linh hồn của người khác là hành vi vô cùng bất kính, cho nên Tiểu Sương mới nói bằng giọng điệu năn nỉ.
La Chinh khẽ cau màu, có chút không vui.
Nếu ấn ký này chỉ theo dõi hắn khi ở biển Chân Ý thì không sao, nhưng nếu nó định vị tới Thần vực thì đúng là phiền toái.
“9527, ngươi thấy thế nào?” Lúc này La Chinh chỉ có thể hỏi 9527.
“Chỉ là một ấn ký định vị thông thường, không thể nào vượt qua thế giới Hỗn Độn tìm được ngươi. Với năng lực của nàng ta thì vẫn chưa làm được đến mức đó” 9527 đáp.
“Vậy thì được”
Lúc này La Chinh mới đồng ý không xóa bỏ ấn ký của Tiểu Sương.
Dù sao Tiểu Sương cũng hiểu rõ về biển Chân Ý hơn mình, nếu có thể kết bạn đi cùng thì sẽ lược bớt được rất nhiều phiền phức.
Sau khi đồng ý giữ lại ấn ký linh hồn này, La Chinh bắt đầu thử thi triển Phá Huyễn Chú.
Độ khó của Phá Huyễn Chú không cao, La Chinh thử đến lần thứ hai là đã thành công. Khác với lúc bị 9527 thô bạo kéo ra ngoài, Phá Huyễn Chú giống như động chạm vào một thứ gì đó trong biển Chân Ý, sau đó huyễn cảnh rộng lớn lập tức sụp đổ ngay trước mắt, cả hắn lẫn thuyền đều biến mất khỏi mặt biển.
Vì La Chinh đã rời đi nên Tiểu Sương cũng không ở lại thêm nữa, nàng cũng theo La Chinh rời khỏi biển Chân Ý.
“Phù!”
Trong cung điện, Tiểu Sương bỗng nhiên mở mắt.
“Ôi bà cô của ta ơi, cuối cùng con cũng ra rồi!” Người đàn ông cao lớn tên là lão Ngũ vui mừng thốt lên.
Mặc dù Tiểu Sương đã vượt qua đoạn thứ nhất, toàn thân khôi phục lại bình thường, thế nhưng tim y vẫn như bị treo lên lơ lửng, cho đến khi thấy Tiểu Sương thức tỉnh y mới yên tâm.
“Ngũ bá, trong mắt người Tiểu Sương vô dụng như vậy sao?” Tiểu Sương bĩu môi.
Lão Ngũ cười khan một tiếng, cô gái xinh đẹp vóc người cao gầy ở một bên cất tiếng hỏi: “Có phải Lăng Sương đã gắng sức vượt qua đoạn thứ nhất đúng không?”
Lăng Sương gật đầu, nói với vẻ hơi tiếc nuối: “Vâng, không thành công, phải dùng một viên hồn đan”
Đáp án này đã chứng thực phỏng đoán của cô gái xinh đẹp, nàng ta nhẹ nhàng nói: “Thực ra không cần phải cậy mạnh, dù sao trên thế giới này không có bao nhiêu người vượt qua một đoạn mà không dựa vào hồn đan”
Lăng Sương khịt mũi một cái, cười nói: “Nhưng lần này con lại đụng phải một người”
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!