La Chinh quá kinh hãi, hắn không nhịn được mà dùng tay dụi mắt, nghi ngờ không biết mình có nhìn lầm hay khôngCô gái này mặc một chiếc áo ngắn màu vàng hơi đỏ, một chiếc váy hoa bằng gấm kéo dài dưới đất, quấn quanh dáng người tuyệt vời của nàng. Chính giữa hai hàng lông mày của nàng phát ra một khí chất băng lãnh, phong thái vô cùng xinh đẹp.
“Ấu Cầm… đứng thứ bốn mươi ba. Có phải nhầm lẫn gì đó hay không?”
Đột nhiên, La Chinh cảm thấy hơi chua xót. Hắn chưa từng nghĩ Khê Ấu Cầm lại tham gia vào chiến trường mộng ảo.
Lúc trước, Khê Ấu Cầm chỉ có tu vi Thần Đan Cảnh.
Mặc dù nàng có Âm Thể Tử Cực, nhưng trước giờ lại không chịu tu luyện, thậm chí còn coi việc tu luyện khô khan là kẻ thù lớn nhất của mình.
Có thể nói, từ lúc La Chinh quen biết với Khê Ấu Cầm đến nay, nàng chưa từng tu luyện ra hồn một ngày nào cả.
Vì sao nàng lại có thể đứng ở đây?
Vì sao còn có thể đứng ở vị trí thứ bốn mươi ba?
Hay bởi vì nàng có Âm Thể Tử Cực?
Có vô vàn vấn đề La Chinh không thể hiểu được.
Sau khi chia tay Khê Ấu Cầm mấy năm trước, trong lòng La Chinh cũng có chút nhung nhớ.
Đây chính là cô gái lúc nào cũng nhõng nhẽo bám theo hắn trước đây sao?
Thời gian mấy năm trôi qua, Khê Ấu Cầm càng ngày càng xinh đẹp, cũng càng phóng khoáng hơn. Gương mặt nàng hiện lên vẻ tự tin cực kỳ thu hút. La Chinh rất khó mà tưởng tượng nàng bây giờ với Khê Ấu Cầm trong trí nhớ, giống như cả hai không phải cùng một người vậy.
“Ấu Cầm đang ở một trong hai tòa thành màu đỏ khác sao?”
Nghĩ đến không bao lâu nữa hắn có thể gặp lại Khê Ấu Cầm, trong lòng không khỏi dâng lên chút chờ mong.
Nhân duyên kỳ ngộ, thật sự là tuyệt vời.
Đại Thế Giới mà La Chinh sinh sống có đến ba người bước vào vị trí hai nghìn năm trăm người đầu tiên, đây rốt cuộc là vận mệnh hay là trùng hợp?
***
Trong một tòa thành màu đỏ khác.
Tay áo Khê Ấu Cầm trôi bồng bềnh, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ căng thẳng, nhìn lướt qua từng pho tượng trên kim tự tháp.
“Tầng này không có pho tượng của La Chinh”
“Tầng này cũng không có…”
Nàng lượn một vòng, miệng lẩm bẩm, sắc mặt cũng càng lúc càng khẩn trương.
Đúng lúc này…
Một võ giả mặc cẩm bào phi thân lên, đứng bên cạnh Khê Ấu Cầm.
Nhìn qua thì võ giả này còn rất trẻ, có lẽ chưa đến hai mươi tuổi, chính giữa hàng lông mày còn tỏa ra một luồng khí tức lạnh như băng.
Trong lúc Khê Ấu Cầm đang đánh giá các pho tượng, vị võ giả này lại đánh giá nàng.
Tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba…
Khê Ấu Cầm đảo qua từng tầng, cũng càng lúc càng thất vọng, cái miệng nhỏ chu ra, bởi vì khả năng tìm kiếm La Chinh càng lúc càng nhỏ.
Lúc này, Khê Ấu Cầm mới phát hiện ra có người vẫn luôn đi theo sau lưng nàng.
Tâm trạng của nàng đang không tốt, nên đột nhiên quay đầu, ánh mắt đẹp ẩn chứa vẻ tức giận: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Vị võ này vốn dĩ chỉ đi theo đằng sau, lẳng lặng đánh giá Khê Ấu Cầm. Khi hắn vừa mới tiến vào tòa thành màu đỏ, đã lập tức bị khí chất đặc biệt trên người Khê Ấu Cầm thu hút, nên định đến kết giao.
Nhưng khi nhìn thấy Khê Ấu Cầm đang chăm chú tìm kiếm thứ gì đó, hắn lại không tiện mở miệng. Bây giờ bị Khê Ấu Cầm quát một tiếng, nên cũng hơi kinh ngạc.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám quát lớn trước mặt hắn như thế.
Cho dù là Thánh chủ, Giới Chủ, khi nhìn thấy hắn cũng phải khách sáo và cung kính.
Bởi vì hắn là Đạo Tử, đã mở đủ ba mươi cánh của hoa sen đại thừa, đạt đến viên mãn.
Hắn chính là Hiên Viên Thần Phong, người luôn đứng ở vị trí đầu tiên trong nửa giai đoạn thứ nhất của chiến trường mộng ảo.
Sau khi hắn tiến vào tòa thành màu đỏ, không ít người đã nhận ra hắn chính là Hiên Viên Thần Phong.
Có nhiều người cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định với hắn, nhưng cũng có một số võ giả có ý đồ riêng, muốn kết giao với vị Đạo Tử trong truyền thuyết này.
Nhưng sự chú ý của Hiên Viên Thần Phong đang tập trung vào Khê Ấu Cầm.
Trong lúc Hiên Viên Thần Phong đang kinh ngạc, Khê Ấu Cầm đã nhảy lên, đứng trên tầng thứ tư của kim tự tháp, tiếp tục tìm kiếm pho tượng của La Chinh.
Nét kinh ngạc trên gương mặt Hiên Viên Thần Phong chỉ thoáng qua rồi biến mất. Hắn nhìn theo bóng lưng Khê Ấu Cầm, sự hứng thú trong mắt càng lúc càng tăng lên.
Hắn tiếp tục đi theo: “Cô nương, hình như nàng đang tìm kiếm thứ gì hả? Ta là Hiên Viên Thần Phong, ta có thể giúp nàng…”
Hiên Viên Thần Phong là người có khả năng vượt qua Thiên Đạo nhất trong vũ trụ này. Hắn đã được định trước là nhân vật chính trong Đại Thế Chi Tranh, là kẻ mạnh nhất trong võ giả cùng thế hệ.
Với tính cách của hắn thì sẽ không chủ động báo tên của mình ra. Nhưng cô gái này lại không nhận ra hắn, còn cực kỳ lãnh đạm, nên khiến hắn cũng hơi buồn bực.
Có lẽ sau khi nghe đến tên của hắn, hẳn là nàng ấy sẽ nhận ra…
Khê Ấu Cầm ngừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm Hiên Viên Thần Phong. Hiên Viên Thần Phong lập tức ra vẻ hơi lạnh nhạt. Hắn có thể đoán ra được Khê Ấu Cầm sẽ nói cái gì.
“Ngươi chính là Hiên Viên Thần Phong?”
“Là Đạo Tử trong truyền thuyết của Chư Thần Vô Niệm?”
“….”
Những lời này Hiên Viên Thần Phong đã nghe qua vô số lần, nên cũng cảm thấy thấy chán ngấy rồi.
Nhưng nếu phát ra từ trong miệng của mỹ nữ thì lại khiến hắn ta cảm thấy rất hưởng thụ.
Chỉ có điều…
Khê Ấu Cầm cũng chỉ chớp mắt vài cái rồi nhíu mày nói: “Hiên Viên Thần Phong? Là ai vậy? Phiền ngươi đừng theo ta nữa!”
Bây giờ nàng đang cảm thấy rất phiền, giọng điệu làm sao mà tốt được? Nói xong, nàng lại lao lên phía trên.
Khê Ấu Cầm hoàn toàn không chú ý đến cường giả trong vũ trụ này. Có bao nhiêu Thiên Tôn, bao nhiêu Giới Chủ, quan hệ giữa bọn họ, người mạnh nhất là ai…
Đúng là rất nhiều võ giả thảo luận, nên đã thuộc như lòng bàn tay.
Nhưng nàng hoàn toàn không có hứng thú với những thứ đó. Nàng tu luyện võ đạo nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì một câu nói của ông lão Vô Danh đã nói với nàng mà thôi.
Nàng có thể khiến cho La Chinh kinh ngạc, có thể bầu bạn bên La Chinh lâu hơn.
Lý do này là đủ rồi. Về phần thiên tài Hiên Viên Thần Phong nổi tiếng vũ trụ? Hắn là ai? Khê Ấu Cầm hoàn toàn không biết.
Không ít võ giả bên dưới kim tự tháp cũng đã chú ý đến động thái của Hiên Viên Thần Phong. Bây giờ thấy hắn ta đang kinh ngạc thì trong lòng mọi người cũng có chút vui sướng trên nỗi đau của người khác.
“Ha ha, Hiên Viên Thần Phong mà cũng có lúc gặp phải tình huống này”
“Cô gái kia thật xấu xa, làm gì có chuyện ngay cả cái tên Hiên Viên Thần Phong cũng chưa từng nghe nói tới?”
“Ngược lại, ta cảm thấy thích cô gái đó. Mặc kệ nàng ta biết hay là giả vờ không biết…”
“Có một vài cô gái sẽ thích chơi trò lạt mềm buộc chặt. Nhưng người có thể tiến vào giai đoạn thứ hai này, sao có thể không nghiên cứu về các thiên tài trong vũ trụ?”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán.
Nhưng vẫn có vài lời truyền tới tai Hiên Viên Thần Phong.
Sắc mặt hắn trầm xuống, vẻ lạnh lùng giữa hai hàng lông mày càng tăng lên. Hắn nhíu mày, bước theo Khê Ấu Cầm.
Trong từ điển của Hiên Viên Thần Phong không có hai chữ thất bại.
Sự tồn tại của hắn chính là một kỳ tích.
Cho dù là việc vượt qua Thiên Đạo, trở thành thần thì hắn cũng sẽ không bao giờ thất bại.
Đây chính là năng lực của Đạo Tử.
Ngược lại, tính cách mạnh mẽ của Khê Ấu Cầm khơi dậy khát khao chinh phục nguyên thủy trong lòng hắn.
Hiên Viên Thần Phong không đam mê nữ sắc, nhưng là thanh niên thì đều có ngày bị một người khác phái thu hút, hắn cũng không ngoại lệ. Trước mắt, hắn đang bị Khê Ấu Cầm thu hút. Mặc dù hắn cũng không rõ tại sao mình lại bị thu hút.
Khi Khê Ấu Cầm trèo lên một tầng cao hơn của kim tự tháp, ánh mắt của nàng lộ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
“Xếp hạng thứ bảy mươi bảy. Ta biết mà… ta biết chàng nhất định sẽ đến. Chàng sẽ không để ta thất vọng!”
Ở tầng này, nàng đã nhìn thấy pho tượng của La Chinh.
Lúc này, Khê Ấu Cầm không hề do dự, lao thẳng đến pho tượng của La Chinh, dùng hai tay ôm lấy gương mặt pho tượng, ánh mắt ẩn chứa nét dịu dàng.
Sáu năm rồi, gương mặt này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của nàng.
Nàng đã tưởng tượng ra cái ngày nàng gặp lại La Chinh rất nhiều lần.
Bây giờ phát hiện La Chinh ở đây, chứng tỏ La Chinh đang ở một tòa thành màu đỏ nào đó.
“Hình như không thể qua lại được giữa ba tòa thành” Ánh mắt Khê Ấu Cầm hơi lóe lên. Bây giờ, nàng chỉ hận không mọc ra được một đôi cánh trên lưng để bay thẳng đến chỗ La Chinh.
Nhưng nàng lại không thể vượt qua quy tắc giới hạn của chiến trường mộng ảo.
Hiên Viên Thần Phong đi theo Khê Ấu Cầm, nhìn thấy nàng vui mừng ôm lấy mặt một pho tượng. Khi nhìn thấy đó là pho tượng một người thanh niên mi thanh mục tú, sắc mặt hắn liền sa sầm.
Đồng thời, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát, khiến hắn không khỏi buồn bực.
“Người kia là ai?” Hiên Viên Thần Phong cố gắng kềm chế cơn giận, lên tiếng hỏi.