La Niệm cũng muốn làm rõ vấn đề trên người mình, hiện tại đúng là một cơ hội dành cho cậu. Những thế giới này càng lên cao càng phức tạp, càng lên tao càng khó hiểu, nhưng cậu lại có thể đi qua mỗi một thế giới một cách dễ dàng thoải mái. Cậu muốn biết rốt cuộc mình và những thế giới đó có mối liên hệ như thế nào…Tiết trưởng lão bị tra tấn hồi lâu, Hồn Cách Chuyển Sinh của thế giới ngăn thứ bảy còn tàn khốc hơn nữa, nhưng cuối cùng ông vẫn vượt qua, chỉ là sắc mặt đã vô cùng khó coi.
Nếu sắc mặt của người Hung tộc khó coi thì đầu tiên là mặt mày trắng bệch, nhưng khi trắng đến một mức độ nhất định thì sẽ trở nên nhăn nheo. Hiện tại mặt Tiết trưởng lão đầy nếp nhăn, trông xấu như một tờ giấy bị vò nát, có thể tưởng tượng ông vừa trải qua những gì.
“Đi, đi, tiếp tục đi lên…” Tiết trưởng lão suy yếu nói.
La Niệm nhìn bộ dạng này của ông, lo lắng nói: “Hay là nghỉ ngơi một chút?”
Dù sao tháp Liệt Duy cũng không quy định thời gian.
Ai ngờ cô bé lại nói: “Vô dụng thôi, sau khi trải qua Hồn Cách Chuyển Sinh, ông ta vẫn phải chịu đựng áp lực cực lớn, áp lực này là không thể tiêu trừ”
Tiết trưởng lão cũng gật đầu. Xích Ngọc Tế của Tứ Linh Môn cũng vậy, tuy có thể chuyển hóa sinh linh ngăn thứ ba thành sinh linh ngăn thứ tư, nhưng bọn họ vĩnh viễn phải gánh chịu áp lực tinh thần to lớn.
Chỉ đi qua một ngăn thế giới thì Tiết trưởng lão còn chịu đựng được, nhưng ông vốn là sinh linh ngăn thứ tư, đi đến thế giới ngăn thứ bảy như bây giờ ông đã phải chịu áp lực rất lớn.
“Vậy làm thế nào bây giờ? Rút về?” La Niệm nhíu mày nói.
Cô bé nghiêm mặt trừng mắt nhìn La Niệm: “Ta không ngại kết liễu tính mạng ông ta ngay bây giờ”
Nàng có quyền hạn này.
La Niệm chỉ có thể ngậm miệng, cậu vừa leo lên vừa đỡ lấy Tiết trưởng lão loạng choạng bước đi. Tiết trưởng lão nói với cậu bằng giọng điệu chậm rì rì: “Xem ra tính mạng của ta sẽ kết thúc ở thế giới ngăn thứ tám, khụ khụ…”
“Nếu ông chết thì ta phải làm sao bây giờ?” La Niệm buồn bực hỏi.
Tính cách của cậu là như vậy, lúc không có chỗ ỷ lại còn nổi lên chút hùng tâm tráng chí, vất vả lắm mới tìm được một người có thể giao lưu là Tiết trưởng lão, cậu lại lập tức quay về nguyên hình, Tiết trưởng lão sắp chết khiến tâm trí cậu vô cùng hoảng hốt.
Ai ngờ La Niệm vừa dứt lời, Tiết trưởng lão đã dùng hết sức lực túm lấy cổ áo cậu. Không biết sức lực của ông bùng phát từ đâu, nhấc bổng La Niệm lên cao chừng một bước chân: “Ngươi không thể không biết làm thế nào! Ngươi có chết cũng phải lấy được Thiên Hoàn Trượng!”
“Cho dù lấy được thì ta cũng không biết phải trở về thế nào” La Niệm thấp giọng nói.
“Ta không thực sự chết! Ta đưa ngươi quay về Chủ Giới, đừng quên ta thực sự còn đang ở ngoài thành Thiên Luân!”
Trong cơn kích động, tinh thần Tiết trưởng lão đã khôi phục một chút, nếp nhăn trên mặt cũng bớt đi một chút.
“Được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức…” La Niệm đáp.
“Lớn tiếng chút!” Tiết trưởng lão kích động nói.
“Ta sẽ cố gắng hết sức!” La Niệm rống lên đầy dứt khoát.
Bàn tay đang nắm chặt cổ áo chậm rãi buông lỏng, Tiết trưởng lão tiếp tục lom khom bước lên.
Độ cao ba mươi mét, đi ba vòng quanh tháp Liệt Duy, với tốc độ của La Niệm thì chỉ cần mười đến hai mươi nhịp thở, nhưng Tiết trưởng lão lại cần khoảng chừng ba nén hương.
Đi đến tận cùng của thế giới ngăn thứ bảy, xuất hiện trước mặt bọn họ là thế giới ngăn thứ tám.
“Ý Vô Lượng”
Đó là một thế giới muôn màu muôn sắc.
Trong mắt Tiết trưởng lão có vô số màu nhuộm đổ vào nhau, quấn quýt, đan xen, trộn lẫn, nhưng những màu sắc lại không hòa vào nhau.
Cho dù biết trước chỉ cần bước lên một bước thì nhất định sẽ chết, nhưng Tiết trưởng lão vẫn vỗ ngực La Niệm rồi bất chấp tất cả mà tiến vào.
Có thể ngắm nhìn cảnh tượng trong thế giới “Ý Vô Lượng” ngăn thứ tám, Tiết trưởng lão tự nhận mình đã vô cùng may mắn.
Nhưng khoảnh khắc tiến vào thế giới đó, Tiết trưởng lão chỉ cảm thấy mình bị chia tách thành vô số vật nhỏ li ti, sau đó dần dần mòn đi rồi biến mất. Cuối cùng, ông ngã xuống trước Hồn Cách Chuyển Thế.
Sau khi tiến vào thế giới ngăn thứ tám, La Niệm vẫn không có việc gì.
Cô bé kia tấm tắc thấy lạ, còn tâm trạng La Niệm lại không được tốt cho lắm. Tuy mới quen Tiết trưởng lão chưa lâu, nhưng dù sao người ta cũng dẫn đường đưa cậu tới tháp Liệt Duy, hơn nữa Tiết trưởng lão còn là nhân vật quan trọng trong Tứ Linh Môn, phụ thân La Chinh của cậu có thể đi đến như ngày hôm nay đều là công lao của ông lão này.
Cậu cũng không có tâm trạng ngắm nhìn cảnh tượng trong thế giới Ý Vô Lượng mà chỉ sải bước tiến lên cao…
Những chủng tộc Thâm Không ngoài tháp Liệt Duy đã bùng nổ, chúng đã nhìn thấy cả quá trình từ đầu tới đuôi.
Các thành viên Hung tộc vừa mới đi không lâu đã có một người bỏ mạng, các tộc nhân tộc Hàn Viên còn trào phúng, dù sao các chủng tộc Thâm Không cũng rất ít khi bỏ mạng tại độ cao ba mươi mét. Nhưng nhóm Hung tộc đó cứ rề rề rà rà, vậy mà lại đi tới độ cao hai trăm mét.
Chưa một ai đạt tới độ cao hai trăm mét, các chủng tộc Thâm Không đều nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó. Không ngờ sau đó không lâu lại có hai đốm sáng vượt qua giai đoạn này, rồi sau đó lại tiến thẳng lên cao…
Lúc một đốm sáng trong đó vụt tắt, các chủng tộc Thâm Không đều ồ lên một đợt. Có vài chủng tộc Thâm Không thì vui vẻ, có vài chủng tộc thì lấy làm tiếc…
Phần lớn mọi người đều hy vọng tộc mình có thể leo lên tháp Liệt Duy, nhưng dù sao cũng có một vài người sợ chết, chúng càng hy vọng rằng sẽ có người kết thúc tòa tháp “ăn thịt người” này, bây giờ những người Hung tộc đó đã trở thành hy vọng duy nhất.
“Bốn trăm mét…”
“Người cuối cùng kia là Tiết trưởng lão?”
“Cũng có thể là cái người mới gia nhập kia…”
Các chủng tộc Thâm Không đều ôm tâm trạng riêng nhìn theo đốm sáng cuối cùng, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Trong kiến trúc hình bầu dục bên rìa quảng trường, con quái vật nhỏ Hung tộc ở lại canh giữ cũng đang nhìn không chớp mắt.
Nó cũng vào cùng một ngày với La Niệm, nếu toàn bộ mọi người trong tháp Liệt Duy đều bỏ mạng, về sau nơi này sẽ do nó phụ trách.
Thấy từng đốm sáng màu xanh lần lượt vụt tắt, nội tâm nó dần dần bị nỗi sợ hãi lấp đầy, nhưng ngoại trừ quỳ xuống liên tục lẩm bẩm cầu nguyện thì nó chẳng làm được gì cả…
Bốn trăm mười mét…
Bốn trăm hai mươi mét…
Bốn trăm ba mươi mét…
“Khuyết Vô Lượng Giới”
Bốn trăm bốn mươi mét…
Bốn trăm năm mươi mét…
Bốn trăm sáu mươi mét…
“Thứ Vô Lượng Giới”
Bốn trăm bảy mươi mét…
Bốn trăm tám mươi mét…
Bốn trăm chín mươi mét…
“Hám Vô Lượng Giới”
Mỗi khi đi lên một cấp bậc thế giới khác, cảnh tượng trước mắt lại biến hóa long trời lở đất, khiến người ta có cảm giác vô cùng mới lạ. Với tính cách của phụ thân cậu, hẳn là sẽ khắc ghi tất cả vào lòng. Nhưng La Niệm lại hoàn toàn không có hứng thú. Những cảnh sắc tráng lệ và biến đổi muôn màu cậu đã thấy quá nhiều, nhiều đến nỗi khiến cậu cảm thấy mệt mỏi.
“Hám Vô Lượng Giới là thế giới ngăn thứ mười hai, cũng là thế giới gần hoàn mỹ nhất, mà thế giới cao hơn Hám Vô Lượng Giới một bậc chính là Hoàn Mỹ Vô Lượng…” Cô bé nói thao thao bất tuyệt.
“Đến đỉnh chưa?” La Niệm ngắt lời nàng.
“Hoàn Mỹ Vô Lượng Giới ngăn thứ mười ba là nơi không thể phục dựng, ngay cả Tòng cũng không làm được, cho nên trong tháp Liệt Duy chỉ có mười hai ngăn thế giới…” Cô bé vẫn kiên trì giải thích.
“Ta chỉ muốn biết đã tới đỉnh hay chưa!” La Niệm lại ngắt lời nàng.
“Ngươi…” Cô bé bị chọc giận, bực bội nói: “Bây giờ đã là độ cao bốn trăm chín mươi mét, trên kia chính là đỉnh, có bản lĩnh thì vào mà lấy!”