Mạch phủ tướng đưa tay ra che ký hiệu hình rắn, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đi mau!”“Nhưng…” Hắc phủ tướng hơi do dự.
“Đi!” Mạch phủ tướng bực bội quát một tiếng.
Thân Thần Cương nhìn Mạch phủ tướng bằng ánh mắt sâu xa, ngay sau đó hạ lệnh: “Nhân Linh của Nhạc phủ, Quảng phủ, Hắc phủ mang theo tọa độ của mình, theo ta rời đi”
“Vèo!”
Thân Thần Cương một mình một ngựa, đạp ra một chuỗi gợn sóng trên mặt nước.
Những Nhân Linh khác rối rít cất tọa độ của mình, sau đó theo sát Thân Thần Cương chạy như điên.
Mạch phủ tướng nhìn bóng lưng rời đi của đám Nhân Linh kia, khóe miệng co rút một hồi, lúc này mới buông tay ra, để mặc cho ký hiệu hình rắn lộ ra.
“Mạch phủ tướng! Ngươi đang làm gì! Tại sao không công kích tổ chim!” Thiên Âm Xà Chủ rống giận.
“Đánh ngay đây” Mạch phủ tướng trả lời.
“Xảy ra chuyện gì, tại sao lại lề mề như vậy?” Thiên Âm Xà Chủ truy hỏi.
“Một vài Điểu Linh nửa đường chặn bọn ta lại…” Mạch phủ tướng mặt không cảm xúc nói mò.
“Chỉ còn lại một mình ngươi?” Thông qua ký hiệu hình rắn, Thiên Âm Xà Chủ phát hiện tình hình không đúng.
“Ngươi nói nhảm hơi nhiều rồi đấy…” Mạch phủ tướng vừa nói vừa đưa tay khẽ đập lên ký hiệu hình rắn, ký hiệu hình rắn kia lập tức chia năm xẻ bảy.
Thiên Âm Xà Chủ bất thình lình bị Mạch phủ tướng khiển trách như vậy, nó ngây ngốc một lúc lâu rồi mới phát ra một trận gầm gừ đầy phẫn nộ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thiên Âm Xà Chủ cũng không cách nào xác nhận được. Đợt công kích thứ mười ba đã mở màn, bây giờ nó cũng chẳng làm gì được, tất cả chỉ có thể chờ sau khi kết thúc rồi chứng thực.
Thừa dịp trận chiến giữa đám Xà Linh và Điểu Linh đang quyết liệt, Nhân Linh ba phủ nhanh chóng thoát khỏi chiến trường Tửu Trì.
Bọn họ vòng qua Vụ thành, vòng qua cửa ải của đám Xà Linh, chạy thẳng tới trung tâm của Ngọc Thanh Thiên… Mà một màn này lại bị Xà Linh Vương thu hết vào mắt.
Sau đợt công kích thứ mười ba của đám Xà Linh, cuối cùng Xà Linh Vương cũng xuất hiện trên chiến trường Tửu Trì.
Trên đầu “Nghiệt” nạm một viên đá quý hình thoi màu hổ phách, đây là một món Thánh Tá Chi Vật, được đặt tên là Hữu Hạn Toàn Tri Thạch.
Viên đá quý này có thể theo dõi tất cả mọi thứ bên trong một khu vực có hạn, Ngọc Thanh Thiên là một khu vực, tất cả bên trong đó đều không thoát khỏi đôi mắt của nó.
Trước đây lúc Độ Chân trở về Không Phao đã bị Xà Linh Vương nhạy bén bắt được, Song Kỳ Đại Xà mới có thể mang một tọa độ lặng lẽ tiến vào bên trong “Không Phao”.
“Xuất hiện vài kẻ đào binh” Xà Linh Vương nói.
Trong mắt Song Kỳ Đại Xà bên cạnh Xà Linh Vương lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ai dám chạy trốn?”
“Nhân Linh của ba phủ” Xà Linh Vương nói.
“Thuộc hạ lập tức đi bắt chúng lại” Song Kỳ Đại Xà lên tiếng.
Xà Linh Vương nhìn điểm cuối của Tửu Trì, lắc đầu nói: “Không cần, ba phủ của Nhân tộc không quan trọng. Điểu Linh Vương đã không còn kiềm chế được, không cần phân tâm để ý tới đám tép riu kia”
Trên một bán đảo ở phía sau Tửu Trì, đám Điểu Linh dùng tơ tằm vàng hiếm hoi bện thành một cái tổ chim cực lớn, trên tổ chim có một con chim lớn hình thể khổng lồ. Vẻ ngoài của con chim khổng lồ kia giống như thiên nga, mỗi một sợi lông trên người đều là hình thoi cân đối, sau khi hai cánh mở ra giống như hai mỏ thạch anh lộng lẫy tuyệt đẹp.
Nhưng cái đầu của con chim khổng lồ kia nằm rạp xuống đất, thò ra khỏi tổ chim không nhúc nhích… Đôi mắt của nó cũng không nhắm lại, mà vẫn luôn duy trì trạng thái trợn tròn, ở trong hai mắt nó tràn đầy cảm xúc hỗn loạn và giết chóc.
“Ta cảm nhận được sự uy hiếp… Thế gian này không có ai vô tội, tất cả tội ác đều phải để ta tới gột rửa… Đám rắn kia chính là căn nguyên của tội ác…”
Chim khổng lồ chính là “Thú” – Điểu Linh Vương. Vô số năm qua “Thú” luôn giữ tư thế này nằm rạp xuống đất.
Cũng không phải là nó mất đi sức mạnh, ngược lại, “Thú” tràn đầy dục vọng hủy diệt. Cho dù sau khi hóa thành thân thể Quỷ Quyệt, sức chiến đấu của nó vẫn mạnh đến đáng sợ, đây cũng là nguyên nhân Xà Linh Vương vẫn luôn không dám làm gì nó.
“Vương! Đó chẳng qua chỉ là một vài kẻ xấu đánh trống reo hò mà thôi, không cần ngài đích thân ra tay!”
“Điểu Linh Môn chúng ta bước một bước là có thể xử bọn chúng…”
“Đúng! Chúng ta ra tay là được!”
Ba Điểu Chủ nằm rạp xuống trước mặt Điểu Linh Vương không ngừng khuyên can.
Tên Điểu Chủ cầm đầu kia tên là Loan Cô, thực lực xếp hạng nhất trong đám Điểu Chủ. Kẻ thứ hai chính là Hàn Ca. Vị Điểu Chủ thứ ba tên là Lăng Lâu, trên người nó khoác một lớp trọng giáp, nhìn qua không giống như loài chim mà lại giống như một loài động vật bò sát có thân hình khổng lồ nào đó.
Ba Điểu Chủ này vốn phải tham gia cuộc chiến ở Tửu Trì, nhưng dưới tình huống Điểu Linh Vương hành động khác thường, bọn họ không thể không ở lại tận lực khuyên can.
Điểu Linh Vương vẫn chưa thức tỉnh, nó vẫn ở trong trạng thái ngây ngô như cũ. Từ sau khi hóa thành Quỷ Quyệt, nó tràn ngập căm hận với tất cả mọi thứ trên thế giới này, muốn hủy diệt tất cả những gì nhìn thấy. Đám Điểu Chủ ở đây cũng không biết bị Điểu Linh Vương giết bao nhiêu lần…
Loại tàn sát vô tận này kéo dài rất nhiều năm, có lẽ Điểu Linh Vương giết mệt rồi, hoặc là một phần chấp niệm được thỏa mãn, nó mới chậm rãi tiếp nhận đồng tộc, thuộc hạ của mình… Nhưng chấp niệm của Điểu Linh Vương vẫn là hủy diệt tất cả.
Mặc dù đám Điểu Chủ biết “Thú” đã điên rồi, nhưng thân là con dân của “Thú”, đám người cực kỳ trung thành như bọn họ lại không để ý bất cứ thứ gì. Để giúp Điểu Linh Vương hoàn thành chấp niệm, bọn họ thật sự tính khiến toàn bộ thế giới hỗn độn trở về con số không.
Chỉ có như vậy Điểu Linh Vương mới có thể tỉnh lại.
“Nhưng những đợt tấn công vô cùng vô tận của chúng… khiến các con dân ta gặp khổ nạn, ta… phải xử bọn chúng…” Thú phát ra lời như nói mớ.
“Chúng ta có thể thắng trở về, thân thể Quỷ Quyệt có thể sống lại vô hạn, không tính là khó khăn gì” Loan Cô nói.
Phiền toái của Điểu Linh Môn rất lớn, Loan Cô lựa chọn che giấu sự thật.
“Nhưng tại sao đám Xà Linh kia càng ngày càng gần…” Lúc Thú đang nói, cái đầu vốn luôn rũ xuống bỗng nhiên ngẩng lên, nhìn chằm chằm phía trước: “Nó tới rồi! Cuối cùng nó cũng dám tới rồi!”
Thú trở nên vô cùng hưng phấn. Ánh sáng màu tím nhạt ánh lên mỗi một chiếc lông vũ xung quanh “Thú”.
“Soạt soạt soạt…”
Nó ngẩng đầu, nâng thân thể lên. Lông chim cứng rắn hình thoi va vào nhau, âm thanh giống như vỏ sò xô vào bãi cát, réo rắt chói tai.
Mặc dù tổ chim của nó cách chiến trường Tửu Trì một khoảng cách không ngắn, nhưng trong con ngươi của nó lại có thể phản chiếu hình ảnh của Xà Linh Vương.
Chấp niệm của Thú rất sâu. Kẻ nó muốn giết chết nhất chính là Xà Linh Vương, sau đó sẽ kéo cả thế giới chôn theo. Có thể tưởng tượng ra khi Thú còn sống đã trải qua tuyệt vọng tàn khốc đến mức nào.
“Vương! Ngài không thể hành động thiếu suy nghĩ!”
“Xà Linh Vương nhất định là đang dụ ngài đi ra ngoài…”
“Tuyệt đối không thể, vương của ta ơi!”
Ba Điểu Chủ vô cùng sốt ruột.
Nhưng Thú vẫn ở trong trạng thái ngủ say, nó căn bản không có bao nhiêu lý trí, lời ba Điểu Chủ nói không có chút tác dụng nào.
“Soạt soạt soạt…”
“Thú” vỗ cánh. Từng tia sáng màu tím kỳ dị vây quanh đôi cánh đang vẫy của nó, không gian bốn phía dường như cũng kính sợ nó, không ngừng vặn vẹo phối hợp với nhất cử nhất động của nó.
“Vù!”
Sau đó ba tên Điểu Chủ thấy Điểu Linh Vương biến mất ở trước mắt, chỉ còn lại từng tia sáng màu tím kéo dài về phía chiến trường Tửu Trì bên kia.