Sâu trong rừng Lang Tuyền, một đầm nước xanh biếc lăn tăn gợn sóng“Soạt…”
Hàm Lưu Tô nhảy từ trong đầm nước lên, sau lưng nàng là hai xúc tu dài chừng mười trượng. Trên xúc tu mọc đầy gai sắc nhọn lóe ra ánh sáng rất đẹp, hiển nhiên chúng đều được bôi chất kịch độc.
Hai xúc tu này uốn lượn, lao cực nhanh về phía Hàm Lưu Tô. Mũi chân của Hàm Lưu Tô liên tục đạp trên mặt nước, giống như chuồn chuồn lướt nước, liên tục tránh né đôi xúc tu đang đuổi giết mình.
“Dì Lưu Tô, cẩn thận!” La Niệm ở bên cạnh đầm nước màu xanh la lớn.
Lúc hai xúc tu kia sắp bắt được Hàm Lưu Tô thì trong đồng tử của nàng chợt bắn ra một tia sáng màu tím.
“Bùng!”
Dị hỏa màu tím bùng lên, bọc lấy thân thể nàng.
Hung thú trong nước dường như rất sợ dị hỏa đang bao phủ trên người Hàm Lưu Tô, cho nên đôi xúc tu kia cũng không dám quấn lấy người nàng.
“Két!”
Hung vật ở dưới nước rít lên một tiếng, làn nước vốn có màu xanh biếc trong đầm bỗng biến thành màu đỏ tươi. Sau đó, một cái đầu hình bán nguyệt giống như cái vung nồi nhô ra khỏi mặt nước, phía dưới cái “vung nồi” này được khảm nạm rất nhiều chiếc răng độc hình cây đinh. Khi nửa cái đầu của nó nhô ra khỏi mặt nước, những cái răng độc hình cây đinh kia bắn vèo vèo về phía Hàm Lưu Tô như ám khí.
Thấy những chiếc răng độc kia bắn về phía mình, trên mặt Hàm Lưu Tô hiện ra vẻ kinh hoảng. Tuy nàng có tu vi chân thần đại viên mãn, nhưng tu vi của nàng là do Hàm Thanh Đế cưỡng ép tăng lên. Nếu nói về kinh nghiệm thực chiến thì nàng còn thua xa các chân thần đại viên mãn khác.
Con hung thú dưới nước này tên là “Bích Trọc”, khá hiếm trong rừng Lang Tuyền. Thực lực của nó cũng khá mạnh, quả thực chỉ tới chân thần đại viên mãn mới có thể đối kháng được với nó.
Hàm Lưu Tô thấy những răng độc kia bắn về phía mình, bên ngoài cơ thể nàng lập tức tản ra sóng dao động không gian, thân hình biến mất tại chỗ. Nàng thi triển dịch chuyển khoảng cách lớn để tới bên cạnh La Niệm.
“Rầm rầm…”
Con Bích Trọc này đã bị Hàm Lưu Tô chọc giận, thân thể khổng lồ của nó rời khỏi mặt nước, lao thẳng về phía La Niệm và Hàm Lưu Tô.
“Két…”
Tiếng rít chói tai kia biểu thị cho sự giận dữ của nó. Hai cái xúc tu quật về phía hai người với tốc độ cực nhanh.
Đúng lúc này, sau lưng La Niệm lóe ra một ánh hào quang màu đỏ tươi, bắn về phía Bích Trọc.
Chùm sáng kia lặng lẽ xuyên thủng cái đầu khổng lồ của nó, sau đó bắn trúng cây gỗ lớn ở bên cạnh đầm nước, khiến cái cây kia thủng một lỗ tròn.
“Tõm tõm…”
Con thú khổng lồ này dường như bị người ta rút cạn linh hồn chỉ trong nháy mắt, lập tức rơi vào trong đầm nước, tạo thành từng đợt sóng biếc.
“Bà nội vẫn lợi hại nhất!” La Niệm nghiêng đầu nhìn lại, mừng rỡ khi thấy Lê Lạc Thủy.
Lê Lạc Thủy khẽ cười: “Được rồi, hai người có thể xuống lấy thứ dưới đầm nước rồi đó…”
La Niệm nghe bà nói vậy thì không nhiều lời thêm mà lập tức nhảy vào trong đầm nước.
Cách đó không xa, Ngự Thần Phong chứng kiến cảnh này thì khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Bích Trọc huynh, lần này huynh phải chịu khổ rồi. Đợi huynh sống lại, ta sẽ sắp xếp cho huynh ở một nơi tốt hơn…”
Mấy năm nay, tính tình La Niệm đã trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng vì nhóm người Ninh Vũ Điệp quá cưng chiều nên tính tình ngang bướng vẫn không thay đổi. Cũng chẳng biết cậu nhóc này tra được một số điển tịch về rừng Lang Tuyền từ đâu mà nói rằng, nơi có Bích Trọc thường xuyên xuất hiện thì rất có thể sẽ có báu vật.
Ngự Thần Phong quản lý rừng Lang Tuyền, đương nhiên biết truyền thuyết này thuộc về Quỷ Xả.
Trong lịch sử đúng là có một con cháu của gia tộc quyền thế giết chết Bích Trọc, sau đó thu được một báu vật tín ngưỡng. Nhưng chẳng qua đó là do vận may của người kia tốt mà thôi.
Sau khi La Niệm biết về truyền thuyết này, cậu vẫn năn nỉ Ngự Thần Phong dẫn cậu đi khai quật bảo vật.
Ngự Thần Phong bị La Niệm bẫy nhiều lần như vậy, sao có thể thuận theo ý nguyện của cậu được? Trong suốt khoảng thời gian vừa qua, hắn ta luôn phải trốn tránh tên nhóc này.
Nhưng bây giờ Tiên Phủ lại có thêm nhiều người, trong đó lại còn có bà nội của cậu nhóc nữa…
Lần này đúng là hay rồi, Lê Lạc Thủy cực kỳ chiều chuộng La Niệm, Hàm Lưu Tô cũng đi theo tham gia náo nhiệt. Cuối cùng, chỉ có đám hung vật trong rừng Lang Tuyền là phải chịu khổ.
“Ùng ục, ùng ục…”
Trong đầm nước liên tục xuất hiện bong bóng.
Lê Lạc Thủy nhìn xuyên qua đầm nước, nhìn chăm chú La Niệm đang ở đáy nước, sợ cậu sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
La Chinh đã trưởng thành, bà làm mẹ nhưng không thể đồng hành với hắn thời gian qua, đương nhiên bà sẽ bù đắp những điều đó cho La Niệm.
Chỉ chốc lát sau, mặt nước “ào” một cái tóe ra, La Niệm trồi lên khỏi mặt nước.
“Đã nói không có bảo vật gì rồi…” Ngự Thần Phong bất mãn nhìn chằm chằm La Niệm, nhưng đột nhiên mắt hắn ta lóe lên, nhìn chằm chằm vào tay cậu.
Trên tay cậu đang cầm một tàng đá màu xanh biếc, trông tựa như một hòn sỏi hình bầu dục, tản ra hơi thở sinh mệnh rất nồng nặc.
“Ha ha, ta đã nói nhất định trong đầm nước này có bảo vật rồi mà!” La Niệm bơi vào bờ, bò lên rồi tung viên đá kia lên, đưa tới trước mặt Lê Lạc Thủy và nói: “Bà nội, người nhìn xem, tảng đá này là cái gì?”
Lê Lạc Thủy nhìn chằm chằm tảng đá kia, quan sát nó một lúc, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Bà đưa tay đặt lên tảng đá, cảm ngộ sức mạnh sinh mệnh trong đó. Sau đó Lê Lạc Thủy rót thần thức vào trong tảng đá, lúc mở mắt ra mới khẽ cười nói: “Viên đá này có thể được xem là một báu vật tín ngưỡng cấp hai”
Hàm Lưu Tô cũng mở to hai mắt nhìn: “Niệm Nhi, con rất may mắn đấy. Báu vật tín ngưỡng cấp hai! Cho dù trong gia tộc quyền thế cũng là thứ hiếm có!”
Báu vật tín ngưỡng là tinh hoa trong cấm địa, bất luận là báu vật tín ngưỡng cấp mấy thì đều có tác dụng đặc biệt, cho nên các gia tộc quyền thế đều cực kỳ coi trọng chúng.
Ngự Thần Phong nhìn tảng đá kia cũng chỉ biết im lặng. Từ khi quản lý rừng Lang Tuyền, Ngự Thần Phong cũng đã thăm dò hết nơi đây một lượt nhưng chỉ tìm được ba báu vật tín ngưỡng cấp một và một báu vật tín ngưỡng cấp hai.
Vậy mà tên nhóc này lại tìm được chí bảo tín ngưỡng một cách dễ dàng đến thế. Ngự Thần Phong cực kỳ bất đắc dĩ thốt ra một câu: “Chó ngáp phải ruồi…”
Hắn ta vừa dứt lời thì bỗng cảm nhận được cách đó mấy chục dặm, một hơi thở cực kỳ đặc biệt đang khuếch tán tới.
Trên bầu trời xuất hiên một vòng xoáy màu xanh lục, bên trong đó tỏa ra một năng lượng kỳ lạ. Nó lập tức hấp dẫn ánh mắt của mấy người.
“Đó là chỗ tu luyện của tiểu sư đệ… Đây là bản lĩnh gì?” Ngự Thần Phong nhìn chằm chằm vòng xoáy màu xanh lục kia, mí mắt đột nhiên giật một cái.
Lê Lạc Thủy nhìn vòng xoáy màu xanh lục, ánh mắt cũng đột nhiên lóe lên. Trong vực sâu Ma Vực, chính luồng năng lượng màu xanh lục này đã phá hỏng Âm Dương Lô Đỉnh.
Mặc dù La Chinh đã kể tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi hắn rời khỏi Thần Vực, nhưng cũng không đề cập gì tới loại sức mạnh này.
La Chinh không nói, đương nhiên Lê Lạc Thủy cũng sẽ không hỏi. Mặc dù kiến thức của bà rất rộng, nhưng cũng không nhìn ra được xuất xứ của luồng sức mạnh ấy.
“Chinh Nhi vẫn đang tu luyện, chúng ta không nên quấy rầy nó” Lê Lạc Thủy thản nhiên nói.
Bà vừa dứt lời thì trong vòng xoáy kia có một ngôi sao màu xanh biếc bắn ra, nện xuống rừng Lang Tuyền.
“Rầm…”
Ngôi sao này vừa nện xuống, mặt đất trong phạm vi mười dặm xung quanh đều rung động.
La Chinh nhìn cái hố to tướng trước mắt, lạnh nhạt nói: “Lạc Tinh Thủ mạnh hay yếu được quyết định bởi Chân Lý Phương Tinh nhiều hay ít. Nhưng Chân Lý Phương Tinh của ta là kế thừa từ huyết thống của bản chủ, làm cách nào để tăng số lượng Chân Lý Phương Tinh đây?”
Lúc ở vực sâu Ma Vực, cuối cùng La Chinh vẫn phải dựa vào Lạc Tinh Thủ để đánh bại Đông Phương Thuần Quân. Trước đó, hắn vẫn cho rằng uy lực của Lạc Tinh Thủ không đủ mạnh, nên chưa bao giờ dùng tới nó.
Nhưng bây giờ xem ra, hắn vẫn cần phải tăng sức mạnh của nó lên.