Chiến Minh vốn luôn đuổi theo phía sau Đông Phương Ninh, bởi hắn sợ nhỡ đâu Đông Phương Ninh sẽ nặng tay, đánh chết La ChinhKhông ngờ, Đông Phương Ninh lại cứ như gặp phải sát tinh của mình, lập tức kéo giãn khoảng cách giữa mình và La Chinh ra thật xa.
Nếu không bởi vì thung lũng đã chặn hết đường lui thì không biết bây giờ hắn đã chạy đến nơi nào…
Những người khác đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, không biết lúc này Đông Phương Ninh đang sợ hãi điều gì.
Ở thế giới trong cơ thể, đến chính bản thân La Chinh cũng không thể khống chế được năng lượng cuồng bạo này. Khi còn ở mật thất Tuế Nguyệt, hắn đã từng thử rất nhiều lần, nhưng kết quả nhận được đều là thất bại…
Trong tình thế bị Đông Phương Ninh uy hiếp, bất đắc dĩ hắn mới phải dùng đến thủ đoạn này. Nếu hắn ép đám năng lượng kia ra ngoài cơ thể trong một khoảng thời gian ngắn thì hiệu quả vô cùng kinh khủng, hầu như có thể làm nổ tung bất kỳ mục tiêu nào.
Nhưng hắn không thể ngờ Đông Phương Ninh lại có phản ứng như vậy.
Đông Phương Ninh đứng áp sát trên khe núi, vẻ sợ hãi trên mặt đã dần biến mất, thế nhưng vẫn đầy cảnh giác.
Cảm giác của hắn vô cùng nhạy bén, mạnh mẽ, nhất là khi đối mặt với những mối nguy liên quan đến tính mạng. Bản năng chiến đấu của hắn luôn được kích thích ra cực mạnh, đây cũng có thể coi là một trong những thiên phú của hắn. Một khắc vừa rồi chính bản thân hắn đã có cảm giác nguy cơ về sự sống chết này.
Thông thường, ngay thời điểm sinh ra cảm giác này, Đông Phương Ninh cũng bộc phát ra chiêu phản kích cường đại nhất của mình để tiêu diệt đối thủ.
Thế nhưng Đông Phương Thuần Quân đã ra lệnh cho hắn, không được làm tên nhóc này bị thương, cho nên lựa chọn duy nhất của Đông Phương Ninh là lui về phía sau với tốc độ nhanh nhất…
Cho tới thời điểm này, Đông Phương Ninh vẫn không thể hiểu tại sao trong cơ thể La Chinh lại có luồng đạo uẩn quái dị như thế, tại sao nó lại khiến hắn cảm thấy bị áp bách đến mức như vậy?
Sau khi khiến Đông Phương Ninh khiếp sợ, lui về phía sau, ánh mắt La Chinh lại một lần nữa nhìn về phía Đông Phương Dương.
Thấy La Chinh dọa ca ca mình phải bỏ chạy, sau đó lại tiếp tục dùng ánh mắt như vậy nhìn về phía mình, Đông Phương Dương bỗng cảm thấy rùng mình.
Hiện tại, toàn thân hắn đều cảm thấy không có lực, đồng thời lại đang bị Trường Đằng Kiếm của La Chinh quấn quanh người nên làm gì có sức mà phản kháng? Sắc mặt vốn đã không được hồng hào bây giờ lại bắt đầu tái nhợt như người chết.
Nếu La Chinh thật sự giết chết Đông Phương Dương thì có lẽ Đông Phương Thuần Quân ở ngoài cấm địa sẽ không từ bỏ ý đồ của mình…
Vừa nghĩ tới đây, giữa bàn tay phải của La Chinh đột nhiên chấn động.
“Tách…”
Một tầng băng bên ngoài cánh tay phải của hắn nhanh chóng bị nứt ra, sau đó hắn vươn tay vẫy nhẹ. Trường Đằng Kiếm lập tức thả Đông Phương Dương rơi xuống đất. Trong quá trình rơi xuống, những vết thương do Phá Huyết Hoang Giảo tạo nên trên cơ thể Đông Phương Dương cũng giảm dần, lượng máu tươi chảy ra cũng giảm đi.
Thấy La Chinh chậm rãi tiến về phía Đông Phương Dương, hai chân Đông Phương Ninh dẫm mạnh vào khe núi. Hắn giống như một chú én nhanh nhẹn, lao vút qua không trung lần thứ hai, sau đó vững vàng dừng lại ở một bên.
Cùng lúc đó, Chiến Minh cũng bình thản đứng ở phía còn lại, đồng thời thuyết phục La Chinh: “Người anh em, đừng manh động. Nếu hắn đã đồng ý trả Thần vũ tệ lại cho huynh thì chuyện này huynh hãy cho qua đi”
“Dương, mau trả lại Thần vũ tệ cho tên kia đi” Đối mặt với La Chinh, Đông Phương Ninh cũng cảm thấy vô cùng nhức đầu, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Hắn biết rõ Đông Phương Thuần Quân vẫn luôn quan sát mình rất chăm chú, thế nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại không thể đàn áp được La Chinh. Hơn nữa tên nhóc này vô cùng quỷ dị, chẳng may thất bại thì chẳng còn mặt mũi gì nữa, sau này làm sao có thể ngóc đầu lên trước mặt Thánh Hoàng được!
“Lấy ra” La Chinh chìa tay ra trước mặt Đông Phương Dương, lạnh giọng nói.
Đông Phương Dương có vẻ không cam lòng, hắn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn ca ca mình. Hắn không tài nào hiểu nổi, tại sao ca ca lại sợ tên nhóc này như vậy? Phải hiểu rằng trong vô số những vị thần cấp cao khác, Đông Phương Ninh là một người khá nổi trội, như vậy thì tiêu diệt người trước mắt này cũng chỉ cần nháy mắt là xong.
“Mau trả lại Thần vũ tệ cho La Thiên Hành, sau đó xin lỗi hắn” Đông Phương Ninh ra lệnh.
“Thần vũ tệ có thể trả lại cho hắn, nhưng việc gì phải xin lỗi…” Đông Phương Dương tức giận ra mặt. Từ khi nào người Đông Phương gia bọn họ phải mở lời xin lỗi người khác?
“Làm theo lời ta!” Đông Phương Ninh lạnh giọng nói.
Thấy Đông Phương Ninh trở mặt, Đông Phương Dương vô cùng hậm hực, chật vật móc Thần vũ tệ ra khỏi nhẫn tu di.
Số bọ cạp Độc Lang mà trước đó La Chinh từng tiêu diệt không thua kém gì những vị thần khác. Đông Phương Dương móc hết toàn bộ Thần vũ tệ ra, chất đống như một ngọn núi nhỏ, chắc hẳn phải có đến mấy nghìn Thần vũ tệ.
La Chinh vẫy nhẹ tay, một luồng lực vô hình lan tỏa ra, bao phủ lấy Thần vũ tệ. Tay hắn nhẹ nhàng rung lên, số Thần vũ tệ đó liền được thu vào trong nhẫn tu di.
Thoạt nhìn thì thủ đoạn thu nạp Thần vũ tệ của La Chinh vô cùng đơn giản, nhưng trên thực tế, hắn đã biến luồng lực lượng đó thành một cái phễu vô hình, hơn nữa cái phễu đó ở cách La Chinh một khoảng không xa, khá giống với nguyên lý sử dụng kiếm trận Lục Thần.
Quả nhiên người này có thể tùy ý đưa nguồn sức mạnh của mình ra ngoài cơ thể. Không biết hắn làm như thế nào để có thể nắm giữ được thần thông Khoa Thế…
Chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng Đông Phương Ninh và Chiến Minh đều khẽ thở dài.
Sau khi lấy được Thần vũ tệ, La Chinh lập tức xoay người, đi xuống phía bức tượng nữ thần, đồng thời thản nhiên nói với Đông Phương Ninh: “Ta không cần lời xin lỗi từ loại người này”
“Ngươi!”
Đông Phương Dương vô cùng tức giận, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng La Chinh.
Nhưng La Chinh căn bản chẳng thèm để ý đến hắn.
“Thiên Hành ca ca thật lợi hại!” Hàm Bích La vỗ tay cười nói, trên mặt tràn đầy vẻ sùng bái.
Con cháu của những nhà quyền thế trên đảo nổi này vẫn thường xuyên gây ra mâu thuẫn, nhưng rất ít người có thể khiến đệ tử của Đông Phương gia phải ăn một quả đắng như vậy.
Tính khí Đông Phương Dương vốn nóng nảy, cũng chưa bao giờ bị dạy dỗ như thế này, nên trong lòng Hàm Bích La cảm thấy La Thiên Hành thật sự vô cùng lợi hại!
“Lại còn lợi hại? May là có vẻ Đông Phương Ninh đang kiêng kỵ điều gì, nếu không thì chỉ sợ hôm nay sẽ gặp phiền toái lớn rồi” Hàm Sơ Nguyệt lo lắng nói.
Rõ ràng Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Lưu Tô hiểu về La Chinh hơn Hàm Bích La nhiều. Không phải hắn không có cửa thắng Đông Phương Dương, chẳng qua các nàng không ngờ Đông Phương Dương vốn dĩ lại không phải là đối thủ của La Chinh.
Người mà hai tỷ muội nàng cảm thấy lo lắng nhất chính là Đông Phương Ninh. Rõ ràng trong lời nói của hắn đã có ý muốn giết chết La Chinh. Ở nơi này, ngoài Chiến Minh và các vị thần cấp cao ra thì những người khác vốn không ngăn cản được Đông Phương Ninh. Thế nhưng, đối với mọi người ở đây, chuyện Chiến Minh có bằng lòng ra mặt vì La Chinh hay không vẫn còn là một ẩn số.
“Đừng lo, chẳng qua ta chỉ lấy lại Thần vũ tệ của mình mà thôi” La Chinh mỉm cười nói.
Hàm Lưu Tô đứng cách đó không xa lặng lẽ thở phào một cái, nhưng ánh mắt của Lãnh Lâm Nhạc đang đứng bên cạnh nàng lại u ám thêm mấy phần.
Một vài vị thần khi thấy cuộc tranh chấp đã kết thúc thì đều rối rít ra tay tiêu diệt những con bọ cạp Độc Lang còn lại. Đến khi tiêu diệt hết đợt bọ cạp này, trong hẻm núi lại truyền đến chấn động khác.
“Đợt thú dữ thứ ba lại tới đấy, mọi người tách nhau ra. Theo kinh nghiệm trước đó, đợt thú dữ lần này đều là chim” Chiến Minh hét lớn, nhắc nhở mọi người.
Vừa dứt lời, từng con chim đen bắt đầu lao ra vùn vụt từ bốn phía của hẻm núi…
“Quác quác quác quác…”
Đúng như lời Chiến Minh nói, đợt tấn công thứ ba này quả nhiên là chim.
Những con chim toàn thân màu đen nhánh kia có tên là quạ Âm, là loài thú dữ xếp thứ tư trong cấm địa rừng Sương. Tốc độ của những con quạ Âm này cực kỳ nhanh, hơn nữa chúng cũng không công kích các vị thần trong thung lũng mà lao thẳng về phía bức tượng nữ thần.
Nếu bức tượng nữ thần bị phá vỡ, tất cả mọi người ở đây đều thất bại, bọn họ cũng sẽ không thể tiến vào tầng thứ hai của biển Thời Gian.
“Mau ngăn những con quạ Âm kia lại!”
“Đánh hạ chúng mau!”