Phía trên địa đàn, cả nhóm Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn đang gắng sức chống đỡ. Với thực lực của Hầu Linh, Điểu Linh cùng Nhân Linh thì đối phó với Xà Linh vốn dư dả, nhưng bây giờ bên phe kia có thêm Xà Linh Vương nên cán cân sức mạnh lập tức nghiêng hẳn về phía Xà Linh“Xì xì xì…”
Lúc Song Kỳ Đại Xà một mình xông pha đến địa đàn, Hạ Cổ cùng Thốn Cổ đã bao vây từ hai phía trái phải. Dù Hầu Linh Vương, Đại Cổ cùng Không Cổ lần lượt bị khống chế, thế nhưng sĩ khí của đám Hầu Chủ không hề bị hạ xuống. Ngược lại, trong cơn giận dữ, ý chí chiến đấu của chúng càng sục sôi hơn.
Hai Hầu Chủ lao vút qua chỉ để lại hai tàn ảnh, tốc độ nhanh đến mức không cho Song Kỳ Đại Xà có thời gian phản ứng lại kịp.
“Nếu Vương bọn ta xảy ra chuyện gì không hay thì các ngươi đều phải chôn cùng!”
Hạ Cổ gào lên, hai tay mở ra theo hình chữ Thập, một cây gậy dài màu mực lập tức xuất hiện trong tay nó.
“Vút!”
Cây gậy đen tuyền này tựa như được làm từ nước, mực nước không ngừng gợn lên bên trong gậy. Ngay khoảnh khắc khi nó đến gần Song Kỳ Đại Xà, gậy dài màu mực đã chọc mạnh vào một bên của Song Kỳ Đại Xà.
“Soạt!”
Gậy dài màu mực như thể đang tát nước ra ngoài, bôi đều khắp người Song Kỳ Đại Xà.
Trong số các Hầu Chủ, Hạ Cổ có thực lực yếu nhất nhưng lại có năng lực phong ấn mạnh nhất. “Mặc Phong Thuật” này đương nhiên không phải xuất phát từ Hầu Linh Vương, mà là một môn thần thông do Đại Sai Tưởng Viện nghiên cứu ra, đồng thời cũng là một trong các thần thông đứng hàng đầu trong Đại Sai Tưởng Viện!
“Toái Thi Vạn Đoạn!”
Ngay lúc Hạ Cổ vừa thi triển Mặc Phong Thuật, Thốn Cổ đã lập tức phối hợp cùng. Trên mười ngón tay của Thốn Cổ mọc ra từng cái “móng tay” có màu sắc sặc sỡ. Những móng tay này đều được tạo thành từ năng lượng, sắc bén cực kỳ.
Chỉ thấy hai tay Hạ Cổ quơ quào trên người Song Kỳ Đại Xà, Song Kỳ Đại Xà vì bị trúng “Mặc Phong Thuật” nên động tác trở nên vô cùng chậm chạp, mà thân thể đen thui dường như cũng bị mất đi tính bền dẻo đặc hữu của thể Quỷ Quyệt, cứ thế bị Hạ Cổ gọt sạch thân thể từng tấc một!
Song Kỳ Đại Xà vốn không hề để mắt đến đám Hầu Chủ này, dù sao đây đã là một trận chiến chắc thắng rồi. Không ngờ Hạ Cổ và Thốn Cổ hợp sức với nhau khiến nó bị đánh đến mức trở tay không kịp, bây giờ nó muốn phản kích lại là chuyện hết sức khó khăn.
Khi thân rắn của Song Kỳ Đại Xà đã bị cắt nát hết một phần ba, hai luồng lực lượng chợt dội xuống từ trên bầu trời. Hạ Cổ và Thốn Cổ đang chém giết hăng say không hề cảm giác thấy luồng áp lực đè nén xuống từ trên đỉnh đầu mình, chúng gần như đều bị đè xuống dưới mặt đất. Ngay lúc chúng lăn người sang một bên hòng tránh khỏi luồng áp lực ấy thì không gian từ bốn phương tám hướng bỗng ép về phía chúng.
Chỉ trong nháy mắt, hai Hầu Chủ đã biến thành hai viên gạch hình khối lập phương…
Song Kỳ Đại Xà đột nhiên uốn người, thoát ra khỏi Mặc Phong Thuật. Trong mắt nó toát lên vẻ xấu hổ, nó gọi: “Vương…”
“Thực lực của đám Hầu Chủ này vốn rất mạnh, bây giờ còn đang trong cơn giận dữ, ngươi cẩn thận là được” Xà Linh Vương nói.
“Vâng!”
Song Kỳ Đại Xà gật đầu, từng cái gai xương mọc ra từ trong cơ thể nó, sau đó nó đột diên dùng tốc độ nhanh hơn để lao vọt về phía địa đàn.
Dù là Điểu Chủ, Hầu Chủ, hay là Nhân Linh… Chỉ cần chúng dám rời khỏi địa đàn, ló đầu ra đánh thì đều bị Xà Linh Vương nén lại thành từng khối gạch vuông.
Xà Linh Vương không giết chúng mà chỉ nhốt chúng trong không gian chật hẹp, không thể động đậy.
Số lượng Nhân Linh, Điểu Chủ, Hầu Chủ cứ ít dần đi…
Sắc mặt của mấy người Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nữ Oa cũng ngày một khó coi hơn.
Mặc dù anh kiệt Nhân tộc xưa kia từng phải đối mặt với rất nhiều tuyệt cảnh, nhưng khi đó họ vẫn còn có sức mà đánh với đối thủ một trận. Bây giờ họ ngẩng đầu nhìn lên Xà Linh Vương to lớn trên kia, hình ảnh của nó khiến tất cả mọi người đều có cảm giác bất lực sâu sắc.
Bọn họ chưa bao giờ nhụt chí, nhưng đối thủ của họ mạnh đến mức không thể hiểu nổi, vậy thì làm sao mà chống lại?
Thời gian dần trôi đi, số lượng khối lập phương không gian nhốt từng Hầu Chủ ở bên trong dần tăng lên, rải khắp mặt đất trên địa đàn.
Sau đó là đám Điểu Chủ không còn nơi nào để trốn…
Rồi đến nhóm Nhân Linh…
Cuối cùng chỉ còn lại mấy người Nguyên Thủy Thiên Tôn, tình hình như quay trở về trạng thái lúc ban đầu, chỉ khác là lúc này trong tay họ không còn con át chủ bài nào nữa.
Xà Linh Vương nhìn xuống mấy kẻ bên dưới, sâu trong đôi mắt rắn như thấp thoáng nét cười.
“Liều mạng với nó!”
Chúc Dung trừng to mắt, khí tức nóng bức dữ dội khuếch tán ra xung quanh. Giờ phút này y giống hệt như Viêm Thần giáng lâm, từ máu thịt đến xương cốt đều hóa thành lửa dung nham!
“Soạt!”
Ngay khi Chúc Dung vừa nhảy lên, một áp lực không thể nào kháng cự lập tức chụp lên đầu y. Chỉ nhoáng cái y đã bị nén thành một khối lập phương do dung nham biến thành, rơi trên địa đàn không thể động đậy.
“Nói ra… Ta còn phải cảm ơn các ngươi” Xà Linh Vương từ tốn nói.
“Cảm ơn gì?” Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi, vẻ mặt âm trầm.
“Có nhiều thứ ta lấy không được, nhưng con người mang tên La Chinh này lại thành công” Xà Linh Vương nói.
Xà Linh Vương sở hữu Hữu Hạn Toàn Tri Thạch đã để ý đến mọi động thái trong địa đàn.
“La Chinh cứu được Nhân Linh Vương rồi?” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói, nhìn xuống cánh cửa hình vuông đang mở sau lưng.
“Đúng vậy” Trong mắt Xà Linh Vương lóe ra ánh sáng: “Hắn là hy vọng của các ngươi và cũng là hy vọng của ta”
Nghe vậy, cả nhóm Nữ Oa, Phục Hy cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đều tỏ vẻ không hiểu.
Hy vọng của Xà Linh Vương? Không biết lời này của nó là có ý gì?
Đúng lúc này, trong cánh cửa hình vuông phát ra âm thanh “Ù ù ù”, ngay sau đó từng đợt khí lạnh ùa ra từ đó.
“Cộp cộp cộp…”
Cùng với những tiếng bước chân lanh lảnh, La Chinh thân mặc giáp đen, tay cầm trọng kiếm đã bước đến theo từng bậc thang.
La Chinh đứng tại nơi cao nhất, nhìn xuống xung quanh một vòng, khi thấy những khối lập phương rơi vãi đầy đất thì khóe mắt hơi nheo lại. Sau đó hắn bỗng ngẩng đầu lên nhìn Xà Linh Vương trên không trung: “Ngươi vẫn luôn đợi ta”
“Đúng vậy” Trong giọng nói của Xà Linh Vương mang theo niềm kích động khó giấu: “Bọn ta đã đợi ngày này quá lâu rồi, ngươi không làm ta thất vọng. Tốt lắm, cực kỳ tốt…”
“Ù…”
La Chinh cách không vung ra một kiếm.
Thanh kiếm nặng trịch là thế, vậy mà vào tay hắn lại nhẹ bẫng như không.
Thân kiếm Bất Quy Tắc ma sát vào không khí làm phát ra tiếng rít chói tai, ngắt lời Xà Linh Vương.
La Chinh nói ngay: “Ngươi tự mình xuống địa đàn mà cũng không thể đánh bại Khổ Thụ tiền bối, vậy ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh bại ta sao?”
Xà Linh Vương nở nụ cười đầy tự tin: “Đương nhiên là có thể”
“Vì sao?” La Chinh hỏi.
“Ngươi sẽ biết ngay thôi…”
Một nửa thể Quỷ Quyệt của Xà Linh Vương vốn còn vùi trong tọa độ bên trong quả cầu. Bây giờ nó liên tục rút thể Quỷ Quyệt ra, biến thành một con rắn khổng lồ hoàn chỉnh. Trên trán nó có hai tảng đá nổi lơ lửng, một là Hữu Hạn Toàn Tri Thạch hình thoi, một là Dẫn Đạo Không Gian Thạch hình tam giác.
Ánh sáng màu đen lập lòe, trên trán nó lại xuất hiện thêm một viên đá quý hình tròn màu đen tuyền. Bên trong viên đá này tỏa ra khói đen mờ nhạt, những làn khói đen ấy lại thấm từng chút một vào lớp vảy của Xà Linh Vương. Chỉ một lát sau, bên ngoài thân thể Xà Linh Vương đã có thêm một lớp vảy giáp màu đen.
“Lên đi!”
Xà Linh Vương ra lệnh, dưới chân La Chinh lập tức xuất hiện một lớp tường không gian muốn trực tiếp nhấc La Chinh lên.
“Cạch!”
Mũi chân La Chinh giẫm nhẹ xuống, lớp tường không gian kia lập tức nổ tung.
“Không cần, ta tự tới”