“Mấu chốt nhất là, đối phương còn phá mất hơn bốn mươi bình Ngộ Kiếm Linh Dịch…”Nói đến đây, Tô Khoan lộ ra vẻ đau lòng.
Một bình Ngộ Kiếm Linh Dịch là mười lăm nghìn Thần Tinh, hơn bốn mươi bình rơi vào khoảng hơn sáu trăm nghìn Thần Tinh rồi!
Ngược lại, La Chinh không quan tâm lắm đến Ngộ Kiếm Linh Dịch. Chỉ cần có thể thu mua được Thiên Thuần Dịch thì hắn muốn chế ra bao nhiêu bình Ngộ Kiếm Linh Dịch cũng được hết.
Tuy nhiên, cơn tức khi chứng kiến Nguyệt Bạch Thành và Thu Tư Nguyên bị kẻ khác đánh cho thừa sống thiếu chết thì có thế nào La Chinh cũng không nuốt trôi được.
“Tư Đồ Tu là kẻ nào?” La Chinh lạnh giọng hỏi.
Tô Khoan đang định trả lời thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói: “Là một minh chủ trong Long thành”
Người vừa lên tiếng chính là Ân Nguyệt Hoàn. Nàng ta nghe nói bên phía La Chinh xảy ra chuyện bèn lập tức chạy tới nghe ngóng.
Ân Nguyệt Hoàn vừa trả lời La Chinh vừa dùng thần thức quét qua người Nguyệt Bạch Thành và Thu Tư Nguyên. Khi phát hiện hai người không bị gì quá đáng ngại, nàng ta mới bình tĩnh lại.
“Minh chủ…” Trong mắt La Chinh lóe lên tia sáng rét lạnh.
“La Chinh, ta thấy hay là thôi đi. Lai lịch của tên Tư Đồ Tu này không nhỏ, đừng nên trêu chọc hắn thì hơn” Ân Nguyệt Hoàn khuyên.
Nếu chỉ vẻn vẹn là một minh chủ thôi thì nàng ta sẽ không khuyên La Chinh như vậy. Tuy người đứng sau lưng La Chinh chỉ mới để lộ ra một góc nhỏ của ngọn núi băng khổng lồ, nhưng Ân Nguyệt Hoàn biết ở Long thành này, người có thể áp đảo hắn cũng không nhiều…
Mặc dù Tư Đồ Tu là minh chủ, nhưng gã không đủ bản lĩnh để chế tạo Ngộ Kiếm Linh Dịch. Nguồn Ngộ Kiếm Linh Dịch mà gã có được đều là do Thiên Cung chuyển xuống, hay nói cách khác, Tư Đồ Tu là người đứng ra thay mặt cho nhân vật sản xuất Ngộ Kiếm Linh Dịch trong bóng tối.
Mà những người có thể sản xuất ra Ngộ Kiếm Linh Dịch đều là nhân vật như nào? Họ đều có khả năng nhất niệm ngộ đạo!
Người như thế hoặc là đã trở thành cường giả đứng đầu một phương, hoặc là có tương lai sáng ngời vô hạn. Chọc vào những nhân vật ấy chẳng phải việc làm sáng suốt gì.
“Thật thế à?” Khóe miệng La Chinh lộ ra ý cười lạnh. Hắn nhìn Tô Khoan, nói: “Bọn họ bán Ngộ Kiếm Linh Dịch ở chỗ nào trong phố chợ? Dẫn ta đi!”
Toàn bộ Ngộ Kiếm Linh Dịch đều được vận chuyển ra ngoài tường kiếm từ những đường dây trong phố chợ, Tư Đồ Tu cũng không ngoại lệ.
“Kỳ chủ… Đừng nói huynh thật sự định…” Tô Khoan ấp úng nói.
“Dẫn ta đi!” Trong giọng La Chinh ẩn chứa sự uy nghiêm không cho phép làm trái.
Đệ tử học cung đã đi theo hắn, hắn cũng đã thành kỳ chủ lãnh đạo bọn họ, cho nên hắn quyết định sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ!
Ban đầu Tô Khoan cũng mang thân phận của Tư Đồ Tu ra để khuyên bảo mấy đệ tử học cung kia, cốt yếu là muốn họ đừng quá xúc động và phẫn nộ, làm như thế sẽ chỉ khiến La Chinh khó xử thôi. Cũng chính vì vậy mà mấy người Lại Hoa Bắc, Nguyệt Bạch Hạo và Thu Dịch đều cố gắng kiềm chế cơn giận của mình. Họ cũng sợ sau khi La Chinh ra mặt cho họ rồi sẽ bị đối phương trả thù, dù sao nơi đây cũng là địa bàn của đám người đó, mà nền móng của La Chinh thì vẫn còn quá nông.
Bây giờ ý của La Chinh đã quyết, mỗi một người bọn họ cũng sôi sục theo!
“Ta dẫn kỳ chủ đại nhân đi!”
“La Chinh huynh! Chúng ta đi! Ta biết những tên kia ở nơi nào!”
“…”
Nhìn các đệ tử học cung vây quanh La Chinh tiến vào phố chợ, Ân Nguyệt Hoàn cũng chỉ biết cắn răng: “Xem ra hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn rồi…”
Tô Khoan nhún vai: “Không khác lắm so với những gì ta đoán. Ân kỳ chủ có thể mời Đồng đại nhân ra ngoài một chuyến không?”
Đồng đại nhân trong lời y chính là Đồng Thọ, một trong ba đại minh chủ của Long thành! Từ lúc bắt đầu đến giờ, Ân Nguyệt Hoàn vẫn luôn đi theo Đồng Thọ nên mới có địa như như ngày hôm nay.
“Dù Đồng đại nhân có ra mặt thì Tư Đồ Tu cũng sẽ không nhượng bộ đâu…” Ân Nguyệt Hoàn lắc đầu.
Tư Đồ Tu ỷ vào chiếc ô to chống sau lưng mình nên trong Long thành cũng được xem là một kẻ đặc biệt. Ngay đến những minh chủ có thực lực vượt trội hơn gã gấp mấy lần mà cũng chẳng dám chọc vào, dù Đồng Thọ có đứng ra thì cũng không giải quyết được vấn đề gì.
“Chúng ta cũng đi theo xem thế nào” Tô Khoan nhún vai.
Thế là hai người họ bèn đi theo đám người tìm Tư Đồ Tu.
Cả nhóm hùng hổ băng qua những con đường trong phố chợ khiến biết bao nhiêu người tò mò xúm lại xem. Thế nhưng, khi nhìn rõ tu vi của họ rồi, mấy khán giả xung quanh lại tỏ vẻ khinh thường.
“Hình như họ là đám người bán Ngộ Kiếm Linh Dịch…”
“Cướp mối làm ăn của Tư Đồ Tu nên hôm nay bị dạy dỗ cho một trận nên trò. Ha ha, kẻ nào lại dám bán Ngộ Kiếm Linh Dịch ở đây cơ chứ, nhổ lông trên mông cọp cái à?”
“Thằng nhóc cầm đầu kia là kỳ chủ, tu vi của hắn cũng chỉ mới vào Bỉ Ngạn cảnh thôi. Có nhiêu đó thực lực mà cũng muốn đi trả thù Tư Đồ Tu à? Họ định đi tìm chết à?”
Ngày ngày tu luyện trong Long thành là một chuyện vô cùng khô khan nhàm chán, thế nên mấy người trong phố chợ đều thuộc dạng xem trò vui không chê chuyện quá lớn. Thậm chí có vài người còn đóng cả quầy hàng của mình để đến hóng hớt.
Nhóm La Chinh băng qua hai con đường, sau đó Lại Hoa Bắc chỉ một nơi cách họ không xa và nói: “Là ở đó…”
Cửa hàng của Tư Đồ Tu tại phố chợ rất lớn, gần như chiếm hết nửa con đường. Ở đây có không ít người đến mua Ngộ Kiếm Linh Dịch rồi chuyển ra ngoài tường kiếm bán lại, chẳng qua giá bán Ngộ Kiếm Linh Dịch ở chỗ Tư Đồ Tu vẫn luôn giữ vững ở mức hai mươi nghìn Thần Tinh, chưa bao giờ giảm giá hay chiết khấu gì, bởi vậy thương nhân nhỏ lẻ đến đây mua bán thu về được rất ít lợi nhuận.
Kể từ khi La Chinh bắt đầu chế tạo và bán Ngộ Kiếm Linh Dịch, cửa hàng của gã ế ẩm hơn nhiều, dù sao giá bán ở chỗ La Chinh cũng chênh rất nhiều so với gã.
Rất đông thương nhân tin tức nhanh nhạy lũ lượt chuyển hướng sang mua Ngộ Kiếm Linh Dịch bên phía La Chinh. Lợi ích của họ gắn liền với La Chinh nên đương nhiên cũng giấu việc này rất kín. Bởi vậy, La Chinh đã bán Ngộ Kiếm Linh Dịch được mấy tháng rồi mà nay Tư Đồ Tu mới phát hiện ra.
La Chinh đứng thẳng tắp trước cửa hàng của Tư Đồ Tu, ánh mắt hờ hững khẽ liếc.
Tư Đồ Tu là minh chủ nên đương nhiên sẽ không tự mình đứng ra kinh doanh, gã phái ba kỳ chủ ra quản lý giúp gã, mà tên kỳ chủ thứ nhất thì đang biếng nhác tựa người ở đằng sau quầy. Y đã thấy đoàn người La Chinh hùng hổ xông tới từ đằng xa rồi, và đương nhiên cũng biết rõ lai lịch của họ.
Hôm nay y chỉ cùng với hai kỳ chủ còn lại đến dạy cho đám nhóc ranh này chút bài học mà thôi, cũng vì Tư Đồ Tu đại nhân đã căn dặn là không được giết người, chứ không y giữ lại mạng cho họ làm gì?
Tên kỳ chủ này được đấy, còn dám dẫn theo đàn em tìm đến tận cửa?
Đến đây làm gì? Xin tha cho à?
“Ha ha, các ngươi…” Tên kỳ chủ này vừa mở miệng, La Chinh đã đột ngột ra tay.
“Ầm ầm…”
Cửa hàng có mặt tiền rộng đến hai, ba mươi mét bị luồng sức mạnh khổng lồ đập mạnh vào, sụp đổ ầm ầm từ trái qua phải, biến thành một đống đổ nát.
Mấy vật nhỏ lẻ trưng bày trong cửa hàng toàn có giá không thấp, mà bên phải còn bày đến trăm bình Ngộ Kiếm Linh Dịch! Mấy cái bình ấy đều là Thần Tinh sáng loáng cả đấy!
Tư Đồ Tu nào có bản lĩnh tự chế tạo Ngộ Kiếm Linh Dịch như La Chinh, gã thu về bao nhiêu bình Ngộ Kiếm Linh Dịch là phải nộp ra từng ấy Thần Tinh.
Tổn thất lần này lên đến cả triệu Thần Tinh rồi!
Tên kỳ chủ đứng giữa đống hoang tàn, sắc mặt trắng bệch. Y không ngờ La Chinh lại ăn gan hùm gan báo, nói ra tay là ra tay ngay!
Y không hề sợ La Chinh, mà sợ Tư Đồ minh chủ nổi giận!
“Nhãi ranh, ngươi muốn chết thì không trách được người khác!” Tên kỳ chủ này nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt như muốn nhai sống La Chinh.
La Chinh hoàn toàn chẳng hề để ý tới y mà quay lại hỏi: “Hôm nay có tên này ra tay không?”
Lại Hoa Bắc sau lưng hắn gật đầu.
La Chinh xoay người lại, trường kiếm Hữu Tuyết hiện hình trong tay. Hắn cất giọng rét lạnh: “Hôm nay ngươi chỉ làm đúng một việc, và ngươi sẽ vì thế… mà may mắn cả một đời!”
Dứt lời, Hữu Tuyết kiếm lóe lên tia sáng lạnh lẽo, ánh kiếm màu trắng rét buốt khuếch tán ra ngoài như hàng triệu bông tuyết bay khắp thiên hạ.