La Chinh cảm nhận được sự lo lắng của Khê Ấu Cầm và Ninh Vũ Điệp, vẻ mặt hắn tự tin an ủi: “Tin tưởng ta, không sao đâu!”Vẻ mặt ba cô gái không giống nhau, nhưng nếu La Chinh đã quyết định, các nàng sao có thể can thiệp?
Huống hồ việc đời là như thế, ngoại trừ Khê Ấu Cầm lớn lên trong bình mật ngọt ngào ra, thì làm gì có ai đã trở thành võ giả mà được an toàn tuyệt đối? Tô Linh Vận cũng đã trải qua nhiều lần sinh tử. Còn Ninh Vũ Điệp cũng từng được La Chinh cứu về từ ranh giới sống chết…
Sau khi theo La Chinh đi đến Chân Tuyệt Lộ, Ninh Vũ Điệp lại nghiêm mặt nói: “Số mệnh của phu quân là bất khả chiến bại, ta tin hắn sẽ thuận lợi thông qua”
Ninh Vũ Điệp chưa từng cùng La Chinh đi ra bên ngoài, trong những lần La Chinh rời đi, không biết đã trải qua biết bao nguy hiểm. Nhưng nàng lại vô cùng tin tưởng vào thực lực và số mệnh của La Chinh!
Ngay sau khi La Chinh vừa mới bước lên Chân Tuyệt Lộ, hai bên bờ ruộng liền tỏa ra từng đám sương mù. Sương mù này được chia thành hai màu đen trắng, ở bên tay trái La Chinh là màu đen, tay phải là màu trắng.
“Sương mù này mang lại cho người ta cảm giác vô cùng kỳ lạ” Ở trong sương mù, La Chinh cảm nhận được một cảm giác kỳ diệu, giống như sương mù này có thể biến thành mọi vật trong thế gian.
Trong lòng La Chinh vừa mới xuất hiện một chút nghi hoặc, thì giọng nói của A Phúc liền phiêu đãng bên tai: “Đây chính là hai khí âm dương do Phủ chủ đời thứ nhất tạo ra. Ngươi, hãy cẩn thận”
Trời đất ở thuở ban đầu, mọi thứ đều rất hỗn độn, cũng bởi vì là Vô Cực, mà Vô Cực sinh ra Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi*. Lưỡng Nghi là quy tắc âm dương sinh ra Tứ Tượng, Tứ Tượng là bốn hướng lại sinh ra Bát Quái, tám tám sáu mươi tư quẻ, cứ thế diễn biến, vô cùng vô tận…
* Vô Cực: hay có thể coi là hư vô; Thái Cực: tạm coi là trạng thái cân bằng khi vũ trụ hình thành; Lưỡng Nghi: gốm hai thành phần âm và dương; Tứ Tượng là Thái Dương, Thái Âm, Thiếu Âm.
Nếu tiếp tục tìm hiểu về hai khí âm dương này thì có lẽ sẽ đề cập tới nguồn gốc của cả thế giới, những huyền ảo trong đó La Chinh cũng không thể nhìn thấu!
Nhưng ở giai đoạn hiện nay, La Chinh không cần nhìn thấu. Những gì hắn phải làm là tiếp tục tiến lên Chân Tuyệt Lộ.
Nghĩ đến đây, La Chinh bước nhanh chân, thân hình như thoi đưa, bay nhanh về phía trước!
Nhưng hai khí âm dương cũng cuồn cuộn kéo đến, còn hóa thành một gốc cây kỳ lạ, quét về phía La Chinh.
La Chinh giữ vẻ mặt bình tĩnh, một thanh trường kiếm bỗng xuất hiện trong tay hắn. Trường kiếm bộc phát ra kiếm ý lạnh lẽo, lập tức đưa từ bên trái lượn vòng sang bên phải. Một tay cầm kiếm, lần lượt đưa từ trái sang phải, từng đường kiếm ý bảo vệ cả người La Chinh ở bên trong.
Dưới ánh kiếm lượn vòng, gốc cây kỳ lạ do hai khí âm dương biến thành liền bị chém thành từng đoạn. Nhưng chỉ trong phút chốc, chúng lại trở về trạng thái sương mù với màu đen trắng như lúc đầu. Sau đó lại tụ thành các loại thực vật vô cùng kỳ quặc, lao về phía La Chinh.
“Áp lực không lớn” Trong lòng La Chinh thoáng thả lỏng. Nhờ có kiếm ý bảo vệ, tốc độ của hắn cũng tăng vọt. Dưới tốc độ nhanh như vậy, khi hắn quay đầu lại nhìn thì cảnh vật phía sau đã tan biến mất rồi. Ba cô gái Khê Ấu Cầm, Ninh Vũ Điệp và Tô Linh Vận đã bị sương mù che phủ. Một mình hắn bước chậm trên đường mòn này, một cảm giác cô đơn bỗng dâng lên trong lòng hắn.
La Chinh tiếp tục tiến về phía trước, ảo ảnh của hai khí âm dương cũng ngày càng nhiều. Thường thì đó là một số vật có hình dáng nhỏ, nhưng đa số đều là côn trùng. La Chinh cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận biết được vài loại côn trùng trong đó. Ví dụ như con bướm, chuồn chuồn, giáp xác và các sinh vật khác. Mà rất nhiều côn trùng còn lại cũng có hình thù kỳ quái, vẻ ngoài xấu xí…
“Soàn soạt soàn soạt…”
Dưới kiếm ý điên cuồng, những con côn trùng này đều bị hắn chém nát. Côn trùng càng lúc càng tuôn ra nhiều hơn, hình dáng cũng càng lúc càng khổng lồ. Trong đó có một số con côn trùng lớn bằng nắm tay. Giáp xác thì rất cứng, ngay cả thánh khí thượng phẩm của La Chinh khi chém lên cũng phải cố sức, phát ra tiếng leng keng leng keng.
Tuy số lượng côn trùng rất nhiều, nhưng vẫn không thể ngăn cản được La Chinh. Tốc độ của hắn không hề giảm chút nào, mà ngược lại càng lúc càng nhanh!
Trên đoạn đường này, từng đám côn trùng dần dần tiêu tan, thay vào đó là nhiều loài bò sát, một số sinh vật như thằn lằn và rắn…
Tới bước này, ánh mắt La Chinh chợt lóe lên: “Chân Tuyệt Lộ này… dường như được sắp xếp dựa theo con đường tiến hóa của sinh vật…”
Tất cả các sinh vật trong vũ trụ đều không vô cớ xuất hiện. Sau khi mỗi sinh vật trong các chủng tộc được sinh ra, sinh sôi nảy nở từ thế hệ này tới thế hệ khác, không ngừng tiến hóa, xóa bỏ khuyết điểm của bản thân, tăng cường ưu điểm để trở nên mạnh hơn…
Người thích hợp sẽ tồn tại, loài nào mạnh thì sống sót…
Trong đó có vô số sinh vật La Chinh chưa từng gặp. Có lẽ, trong thế giới này chúng đã bị tuyệt chủng từ lâu, trở thành chủng tộc bị đào thải, còn một số chủng tộc khác lại tiến hóa mạnh hơn.
Nhưng Chân Tuyệt Lộ sắp xếp như thế, là có ý gì?
“Xè xè…”
Hai bên Chân Tuyệt Lộ, hai khí âm dương biến thành các loại bò sát có màu sắc và hình dáng lớn nhỏ khác nhau, tiếp tục lao về phía La Chinh! Giống với các loại côn trùng và thực vật trước đây, những sinh vật bậc thấp này không uy hiếp được La Chinh, nên hắn vẫn bước đi như bay.
Nhưng sau khi vượt qua khu vực này, độ khó của Chân Tuyệt Lộ đột nhiên bắt đầu tăng lên.
Hai khí âm dương ở hai bên trái phải bắt đầu ngưng tụ lại và tạo thành một số lượng lớn mãnh thú như sư tử, hổ, báo, chó ngao…
“Giết!” Sắc mặt La Chinh trầm tĩnh, hễ mãnh thú nào có gan tới gần thì đều bị hắn chém chết dễ dàng.
Đợi đến khi những mãnh thù này bị La Chinh chém hết sạch, trên Chân Tuyệt Lộ lại bắt đầu xuất hiện các sinh vật loại linh trưởng như khỉ, tinh tinh, khỉ đầu chó và còn có một số sinh vật hình người…
Lực công kích của những sinh vật này thậm chí còn kém hơn mãnh thú, nhưng chúng lại có linh trí. Trong tay chúng cầm gậy, hoặc dùng đá ném mạnh về phía La Chinh, thậm chí còn có thể dùng lửa. Tuy còn cực kỳ nguyên sơ, nhưng La Chinh cũng hiểu rõ, loài người, bao gồm tất cả các sinh vật loài người như Ma tộc, Yêu Dạ tộc, Cự Nhân tộc, những chủng tộc này có thể đạt được tới trình độ hiện giờ chính là vì lúc trước có được một chút linh trí.
Nhưng linh trí này, là ai trao cho?
Điều này vẫn chưa có đáp án, tiếp tục giết!
“Vù vù vù…”
Tấn công ở trình độ này thì đối với La Chinh căn bản là phí công.
Dưới sự chém giết điên cuồng, các loại sinh vật linh trưởng này cũng dần dần tan biến. Nhưng tiếp đó lại xuất hiện một con người có thân hình cao lớn!
“Loài người? Hình như cũng không phải…”
Nhìn qua thì những sinh vật này rất giống loài người, nhưng La Chinh nhìn xung quanh liền lập tức phủ định phán đoán của mình.
So với loài người, thì bọn họ cao lớn hơn. Mỗi khối cơ trên cơ thể, vị trí mỗi một chiếc xương đều được phân bố vừa đúng. Hai tai nhọn giống như Yêu Dạ tộc, nhưng đồng tử và làn da lại giống người Ma tộc. Ngoài ra, ở trên lưng còn được bao phủ một lớp vảy màu xanh biếc. Tuy không hề đẹp, nhưng hoàn toàn có thể bảo vệ bọn họ khỏi những đòn đánh đến từ phía sau.
Trước hết không tính đến thực lực của họ, La Chinh bắt đầu cảm nhận được từ trên người bọn họ có một hơi thở hoàn mỹ. Đây là chủng tộc gì? Vì sao lại có chủng tộc hoàn mỹ như thế? Vẻ mặt La Chinh tò mò.
Lúc trước La Chinh cho rằng, chủng tộc hoàn mỹ nhất hẳn là Yêu Dạ tộc, thân thể từ khi sinh ra đã tinh thuần, không có chút tạp chất, cũng chính là Tiên Thiên Cảnh. Chẳng qua chủng tộc này cũng có một số điểm yếu, đó là khả năng sinh sản không cao. Tuy trong tộc có rất nhiều thiên tài, những số lượng lại nhỏ, tổng các cường giả và thiên tài được sinh ra lại thua xa Nhân tộc. Tóm lại, vừa có ưu điểm vừa có khuyết điểm…
Nhưng chủng tộc trước mặt này lại khiến La Chinh thấy có chút kỳ quái. Dường như chủng tộc này dung hợp rất nhiều ưu điểm của các tộc khác. Vậy mà sao La Chinh chưa bao giờ nghe nói về chủng tộc này?
Khi trong lòng còn nghi hoặc, chủng tộc gần như hoàn mỹ ấy đã lao về phía La Chinh.
Đám người kia dường như đã nắm trong tay những kỹ xảo chiến đấu nhất định, vừa ra tay đã bay thẳng tới, tấn công vào những chỗ hiểm của La Chinh!
“Hừ!”
La Chinh hừ lạnh một tiếng, nện một quyền vào một người. Hắn cũng không dùng lực vảy rồng. Hiện nay mới đang ở giai đoạn đầu của Chân Tuyệt Lộ, không thể dùng sức mạnh lớn như vậy. Một quyền này của La Chinh đã có thể trực tiếp đánh bay tên kia rồi.
Nhưng La Chinh đánh vừa tung nắm đấm qua, cơ thể người cầm đầu đột nhiên cuộn tròn lại, một phần sức mạnh của La Chinh đã bị hóa giải, còn xương cốt trên thân thể người đó thì vặn vẹo với một góc độ kinh người, trên mặt y lộ ra vẻ đau đớn. Sau khi lăn vài vòng trên mặt đất, thân thể như đã rời ra ấy lại dần dần phục hồi…
Thấy cảnh tượng như vậy, La Chinh liền kinh hãi.
Người của chủng tộc này cho La Chinh một cảm giác hoàn mỹ, nhưng bọn họ lại chưa từng tu luyện. Mà dù có cơ thể tinh thuần nhưng chưa từng tu luyện thì cũng chỉ là Tiên Thiên Cảnh mà thôi.
Dựa vào một cú mà La Chinh vừa tung ra, đừng nói là Tiên Thiên Cảnh, cho dù là võ giả Thần Đan Cảnh thì hắn cũng có thể dùng một quyền đánh bay!
Nhưng người này, chỉ dựa vào sự mềm dẻo của cơ thể đã hóa giải được hơn một nửa sức mạnh của hắn, thậm chí còn đứng dậy một cách bình yên vô sự?
Làm sao có thể?