Trong lúc ngồi thiền trong phòng, La Chinh cũng lật lại ký ức khi ở Quan Sơn ChâuLúc ấy, hắn có thể thu nạp dung dịch phong thạch hoàn toàn là tình cờ…
Thân xác của hắn bị lửa thần Kim Ô thiêu hủy, khi phù văn trên thân thể không ngừng thu nạp lửa thần thì cũng thuận tiện thu nạp cả phong thạch vào thân thể.
Lần này đương nhiên La Chinh cũng mô phỏng lại tình cảnh khi đó. Hắn nhẹ nhàng rạch một đường trên ngực, một ngọn lửa hừng hực bốc cháy từ ngực hắn.
Trong nháy mắt, ngọn lửa đã lan ra khắp toàn thân.
Trước kia, mỗi khi La Chinh thu nạp một loại lửa, cường độ thân thể sẽ tăng lên. Nhưng khi thân thể hắn ngày một mạnh hơn thì thu nạp ngọn lửa đã không thể cải tạo thân thể hắn nữa. Ngược lại, ngọn lửa tầm thường thiêu đốt trên cơ thể hắn hoàn toàn không thể gây ra phản ứng gì!
“Phừng!”
La Chinh đã tu luyện thần đạo Sồ Hỏa đến viên mãn, thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ luyện lại cho không bị quên.
Mặc dù ngọn lửa hắn phát ra không sánh bằng những cường giả chuyên nghịch lửa nhưng uy lực cũng không kém.
Có La Chinh không ngừng thúc đẩy, bề ngoài cơ thể hắn đã bị thiêu cháy toàn bộ, cả người đỏ ửng…
Ngọn lửa càng cháy càng mạnh, bên ngoài thân thể hắn dần hiện lên ánh vàng.
Ánh vàng này là do chân ý của đạo tích lũy trong thân xác hắn sinh ra. Nếu cứ mặc kệ cho ánh sáng tỏa ra thì chỉ lát sau thôi hắn sẽ tiến vào Bỉ Ngạn.
Ngay từ khi ở Thần vực, La Chinh đã xác nhận điểm này rồi…
Nhưng dù La Chinh không biết diện mạo chân thật của chân ý của đạo này, hắn vẫn sẽ lựa chọn ngăn cản nó lại, không cho nó tác dụng lên người mình.
Vì vậy, lúc bị những loại lửa khác thiêu đốt, La Chinh có thể ức chế ánh sáng vàng, tránh cho mình tự dưng bị đưa vào Bỉ Ngạn.
Khi ánh vàng bị đè ép xuống, từng vòng Phạn văn màu vàng lại chuyển động, hóa thành từng vòng xoáy nho nhỏ và bắt đầu thu nạp ngọn lửa.
La Chinh duy trì cho ngọn lửa cháy mạnh để thiêu đốt thân thể, đồng thời cũng chỉ tay vào dung dịch phong thạch, để nó rơi lên vai mình.
“Rào rào…”
Dung dịch phong thạch chảy xuống theo bả vai, trên đường chảy cũng có một phần nhỏ bị hút vào trong vòng xoáy.
Lần trước, sau khi thu nạp dung dịch phong thạch xong La Chinh mới biết chuyện này. Lần này hắn tận mắt nhìn thấy càng cảm thấy khó tưởng tượng nổi.
Nếu có thể thu nạp dung dịch phong thạch, vậy có phải thứ hỗn tạp nào hắn cũng thu nạp được hết không?
La Chinh cố kiềm chế ý nghĩ khác thường này, chuyên tâm thu nạp dung dịch phong thạch.
Khoảng một nén nhang sau, dung dịch chảy dọc trên da La Chinh đã biến mất sạch sẽ. Khi hắn dập tắt ngọn lửa trên người, trên vai hắn hiện ra một mảng da màu đen lan rộng xuống dưới, nhìn giống như một tấm bản đồ bất quy tắc.
“Thành công rồi”
La Chinh mừng rỡ khi thấy hình vẽ này lần nữa.
Chỉ với một ý nghĩ trong đấu, tấm bản đồ đen trên da hắn lập tức co rút lại, đi qua từ xương sườn và kéo dài đến cánh tay.
Phần lớn thời gian La Chinh sẽ ẩn giấu dung dịch phong thạch ở cánh tay phải. Hai phần dung dịch phong thạch nhanh chóng tụ lại, dung hòa thành một và nằm ổn định trên mỗi tấc da tấc thịt ở cánh tay hắn!
Ánh mắt La Chinh chợt nghiêm lại, sức mạnh Bỉ Ngạn của Lực Thần Đồ Đằng dâng trào!
“Bảy trăm thần quân lực!”
Lúc trước hắn đã bị gãy xương ở mức bảy trăm thần quân lực, cho nên lần này hắn trực tiếp khiêu chiến tại điểm cực hạn ấy.
Trong cánh tay đen nhánh, sức mạnh Bỉ Ngạn kinh khủng bắt đầu hội tụ lại. Sức mạnh khổng lồ khiến không gian xung quanh cánh tay phải của La Chinh bắt đầu vặn vẹo và lõm xuống…
Lần này, La Chinh tiếp nhận rất dễ dàng.
“Tám trăm thần quân lực!”
Vẫn có thể tiếp nhận.
Cánh tay phải của hắn đã thấm dung dịch phong thạch, hóa thành một Bỉ Ngạn Đạo Bảo vô cùng kiên cố. Hơn nữa, có máu thịt và gân cốt của chính La Chinh chống đỡ nên nó càng kiên cố hơn mấy Bỉ Ngạn Đạo Bảo kia!
“Chín trăm thần quân lực!”
“Một nghìn thần quân lực!”
“Một nghìn một trăm thần quân lực!”
“Một nghìn hai trăm thần quân lực!”
Sức mạnh Bỉ Ngạn thuần túy sôi trào trong cánh tay La Chinh. Nếu luồng sức mạnh này được phóng thích dưới hình thức nào đó, sức tàn phá nó gây ra sẽ khó mà lường trước được!
“Một nghìn thần quân lực đã là cực hạn trong Sắc Giới. Xem ra thân thể mình vẫn còn có thể tiếp nhận nhiều sức mạnh hơn nữa” La Chinh nghĩ trong lòng.
Hắn tu luyện ba chân ý của đạo, Đạo Pháp Tự Nhiên vẫn còn có thể dung hợp một loại tín vật Bỉ Ngạn nữa.
Lần trước, ngay hôm sau ngày tham gia Thất Sơn Tiểu Hội, La Chinh đã đến thần miếu Bỉ Ngạn thu nạp phần thưởng kết tinh linh hồn, dương hồn lại trưởng thành thêm lần nữa. Sau khi trở về Thiên Cung, hắn sẽ lại tiếp tục lần mò Bỉ Ngạn.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong Phù Tô thành, một cái trống lớn cao ba trăm mét được dọn ra. Một người thoa bột đồng khắp người bay lên, lấy tốc độ cực nhanh đụng vào trống lớn.
“Tùng!”
“Tùng!”
“Tùng!”
Trống lớn bị người này gõ vào, phát ra tiếng vang rung trời, truyền khắp cả Phù Tô thành. Dù đứng ở ngoài thành trăm dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Những nhân vật có máu mặt ở Phù Tô thành đều ăn mặc lộng lẫy đi đến đầu phố.
Đại hội Thiên Ba Đình chính là ngày lễ lớn quan trọng nhất Minh Hồ.
“Trước Đông Hoàng, Nhân tộc vây quanh Minh Hồ sưởi ấm cho nhau, nếu có chim muông thú vật sẽ dùng trống lớn để cảnh báo… Sau đó Đông Hoàng đại nhân tìm được một vốc Thái Nhất Thánh Thủy ở Minh Hồ. Chúng ta được như bây giờ cũng là từ sau khi ông uống vốc Thái Nhất Thánh Thủy ấy!” Tô Khoan giới thiệu cho La Chinh.
“Thái Nhất Thánh Thủy?” La Chinh ngạc nhiên nói.
Tô Khoan khẽ mỉm cười, nói: “Đó chỉ là lời bịa đặt của người đời sau. Minh Hồ lớn như vậy, cho dù thật sự có loại thánh thủy cấp bậc này thì sao có thể chỉ có một vốc? Sau này, người Minh Hồ càng ngày càng mạnh mẽ, Thiên Ba Đình được xây dựng thành một dấu hiệu của Nhân Tộc ở Minh Hồ…”
“Tùng tùng tùng tùng tùng!”
Người kia vẫn gõ vào trống lớn, phía dưới thì có hai người đàn ông vạm vỡ nâng trống lớn lên và đi ra ngoài Phù Tô thành, nam nữ trong thành theo sát phía sau.
Người Tô gia đứng trên những cỗ xe bay, chậm chạp bay trên đoàn người.
Đi đầu hàng xe là một cỗ xe bay khổng lồ, phía trên có viết một chữ “Tô” rất lớn. Tô Do Thần đang ngồi ở đó, còn La Chinh và Tô Khoan thì ngồi phía sau Tô Do Thần, sau đó là các thúc thúc của Tô Khoan.
“Người ngồi sau gia chủ Tô gia là ai vậy?”
“Sao hắn lại có tư cách ngồi đó chứ?”
“Tô Khoan đã về rồi…”
Tô gia là gia tộc tiêu biểu của Phù Tô thành, xe bay đầu tiên là vị trí rất tôn quý. La Chinh ngồi sau lưng Tô Do Thần, vậy người này chắc chắn là khách quý của Tô gia nên người Phù Tô thành đương nhiên hết sức tò mò.
Sau khi ra khỏi thành, đoàn người đông đúc đi dọc theo Minh Hồ.
Bên cạnh Minh Hồ có từng hàng liễu rủ, cảnh sắc rất đẹp.
Bọn họ tiếp tục đi dọc theo bờ Minh Hồ, người ở thành trì khác cũng đã đến, đằng trước cũng có người đang đánh trống giống đoàn bọn họ.
Người chơi trống của những thành trì lớn như đang so tài, tiếng trống gõ ầm ầm như sấm nổ, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Khoảng một canh giờ sau, La Chinh liền thấy trong Minh Hồ xuất hiện một đường vạch đen, đến gần hơn mới phát hiện vạch đen này là một bán đảo trên Minh Hồ, trên đảo còn xây dựng một ngôi đình nhỏ trông rất xinh xắn nhã nhặn.
“Đây chính là Thiên Ba Đình?”
Thoáng chốc trong lòng La Chinh chợt thấy thất vọng. Hắn vốn nghĩ Thiên Ba Đình là một tòa kiến trúc hùng vĩ biết bao, không ngờ lại bình thường như vậy.