Trong mấy ngày liên tiếp, La Chinh đều khổ sở suy nghĩHắn không hiểu rõ về Dịch Kiếm Thiên Tôn cho lắm, chỉ biết rằng ông ấy là chủ nhân của Sát Lục Kiếm Sơn mà thôi!
Lúc trước, khi ở Tiên Thiên Cảnh, hắn đã lĩnh ngộ được kiếm ý viên mãn, rồi đặt chân đến Sát Lục Kiếm Sơn một lần. Nhưng bây giờ hắn mới hiểu, thanh kiếm được cắm ở nơi cao nhất trên Sát Lục Kiếm Sơn kia hẳn là kiếm của Dịch Kiếm Thiên Tôn, cũng chính là bóng kiếm màu trắng phía trước tảng đá lớn ở đảo Trường Tô.
Chẳng lẽ muốn thi triển Dịch Thần Nhất Kiếm thì phải cần chính thanh kiếm kia của Dịch Kiếm Thiên Tôn?
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện thì đã bị La Chinh bác bỏ ngay lập tức. Dịch Thần Nhất Kiếm này có chứa sự lĩnh ngộ thần tính, vấn đề lớn nhất vẫn là tâm cảnh của bản thân mà thôi.
Nếu đã hoàn toàn lĩnh ngộ, cho dù trong tay có cầm một cọng cỏ cũng có thể phát huy ra uy lực kinh khủng. Tất nhiên thanh kiếm dài hai thước kia của Dịch Kiếm Thiên Tôn là một bảo vật cực kỳ sắc bén, nhưng cuối cùng cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Hôm nay, La Chinh vẫn đang suy ngẫm những chuyện này, còn Mộ Minh Tuyết thì đã sửa soạn xong, thế nên nên hắn dự định lên đường.
“Bây giờ chúng ta đang ở thánh địa Linh Vũ…” Mộ Minh Tuyết vừa nói, vừa rót chân nguyên lên trên ngọc giản. Trong nháy mắt, một tấm bản đồ cực lớn đã xuất hiện xung quanh hai người.
Trong ngọc giản này có chứa thần văn cấp hai, có thể vẽ bản đồ ở trong đó, thể hiện trực quan mà nhanh gọn.
Mà ở trên bản đồ này, Mộ Minh Tuyết đã cẩn thận đánh dấu vị trí hiện tại của bọn họ, cũng chính là vị trí của điện Hư Hoa.
“Ta đã nghiên cứu cặn kẽ vị trí của toàn bộ Thông Linh giới và Âm La giới. Từ lối đi không gian này đi vào con đường Đại Giới thì khoảng cách sẽ là ngắn nhất. Sau đó đi thẳng về hướng bắc chính là lối đi giữa các giới” Mộ Minh Tuyết nghiêm túc nói, “Thật ra mà nói, Âm La giới không thuộc về liên minh. Trên thực tế, mặc dù Đại Giới đó cách liên minh khá gần, nhưng trong đó lại tập trung đủ các chủng tộc, ngoài Nhân tộc ra thì chủng tộc mạnh nhất còn có Yêu Dạ tộc, Ma tộc”
Nàng nói một loạt các tin tức khiến La Chinh cũng hơi sững sờ.
“Những tin tức này đều là do ngươi thu thập được trong mấy ngày nay ư?” La Chinh hỏi.
Mộ Minh Tuyết gật đầu, nhưng lại nói: “Ở trong điện Hư Hoa, không khó để hỏi những chuyện này”
Trước đây nàng không biết gì về những chuyện này, thậm chí ngay cả Thông Linh giới tiếp giáp với Đại Giới nào, trong Thông Linh giới có mấy thánh địa thập phẩm, nàng cũng còn không biết.
Nhưng sau khi La Chinh đồng ý cho nàng đi cùng, nàng đã chuẩn bị đủ. Mà nếu hỏi thăm tin tức này ở những nơi bình thường thì có thể còn có chút khó khăn, nhưng ở điện Hư Hoa này thì lại không khó lắm.
Lúc này La Chinh mới phát hiện ra, có vẻ như đồng ý cho Mộ Minh Tuyết đi theo cũng không phải là chuyện gì xấu.
Người này cực kỳ nghiêm túc, lần này lại cẩn thận thu xếp những chuyện này, đúng là có tính toán trước sau.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, La Chinh liền cáo từ Thân điện chủ.
Ngựa Thiên Loan hí lên một tiếng, đưa La Chinh và Mộ Minh Tuyết bay thẳng đến chân trời. Chẳng bao lâu sau, hai người đã đi vào con đường truyền tống, thẳng hướng về phía con đường Đại Giới.
Thời gian trôi qua, tốc độ của ngựa Thiên Loan cũng càng lúc càng nhanh, cho nên thích hợp để di chuyển đường dài, thời gian để vượt qua một Đại Giới cũng không nhanh như tưởng tượng
Không lâu sau, hai người đã vượt qua một Đại Giới. Sau khi rời khỏi con đường truyền tống, họ lại mở bản đồ ra lần nữa để so sánh vị trí hiện tại. Vị trí mà Ngải Hổ đã đánh dấu hình như chính là khu vực trung tâm của Âm La giới.
Khi ngón tay La Chinh chỉ về hướng đó, Mộ Minh Tuyết lập tức nói: “Trung tâm của Âm La giới là một tòa thành lớn, tên là thành Trạch Cát. Đây là một nơi giao lưu buôn bán, nên còn gọi là thành Bách Tộc. Nghe nói các chủng tộc đều có địa điểm giao dịch ở đây, nơi này cũng rất có tiếng tăm trong liên minh. Trong đó có hơn trăm chủng tộc, thậm chí còn nhiều hơn”
Xem ra Mộ Minh Tuyết đã thuộc lòng từng câu từng chữ những tài liệu này rồi. Đối với võ giả mà nói, đã gặp qua thì sẽ không quên chính là yếu tố cơ bản, nhưng Mộ Minh Tuyết chuẩn bị kỹ càng như thế vẫn khiến cho La Chinh hơi sững sờ.
“Ba khu bán đấu giá nổi tiếng nhất là do ba chủng tộc lớn làm chủ…” Thấy La Chinh sững sờ nhìn về phía mình, Mộ Minh Tuyết nói được một nửa thì không nói tiếp nổi nữa mà ngượng ngùng lè lưỡi nói: “Nếu La công tử muốn đến đó thì chúng ta cứ đi là được”
La Chinh gật đầu, trong lòng lại sinh ra nghi hoặc.
Hắn vốn cho rằng bí bảo Âm La giới phải cất giữ ở nơi hoang dã, hiếm có dấu vết của con người, nhưng nơi này giao lưu buôn bán thì náo nhiệt tới mức nào cơ chứ? Vì sao Ngải Hổ lại muốn hẹn gặp ở đây?
Hay đây chỉ là nơi gặp mặt mà thôi?
Cho dù như thế nào thì trước hết cứ đi đến thành Trạch Cát đã rồi lại nói.
Sau khi di chuyển trong con đường Đại Giới không lâu thì rốt cuộc hai người cũng đến đích, chính là thành Trạch Cát được xưng là thành Bách Tộc kia.
Vừa mới ra khỏi con đường truyền tống, phía đối diện liền xuất hiện ở mấy sinh linh có thân hình giống như núi nhỏ, chính là võ giả Ma tộc cường tráng!
Đối với võ giả Ma tộc, La Chinh cũng không xa lạ gì. Ở đại lục Hải Thần, La Chinh đã nhiều lần giao đấu với chủng tộc này.
Ma tộc là một chủng tộc có tính xâm lược cực mạnh, cho dù ở Thượng Giới thì cũng kết thù oán với rất nhiều chủng tộc khác. Quan hệ giữa Ma tộc với Nhân tộc cũng không tốt, hai bên lúc chiến lúc hòa.
Nhưng tình hình ở Thượng Giới lại càng phức tạp hơn. Nhân tộc không chỉ có một liên minh, mà còn có hai thế lực lớn khác. Mà Ma tộc cũng có tới mấy thế lực lớn, quan hệ hết sức phức tạp.
Mặc dù giữa các chủng tộc khó tránh khỏi va chạm, nhưng trong thành này, La Chinh lại không cảm nhận được chút địch ý nào.
Dù sao thì đây cũng không phải là đại lục Hải Thần. Trên đại lục hỗn loạn kia, tất cả các chủng tộc luôn trong cuộc chiến tranh đoạt quyền sinh tồn mà chèn ép các đối thủ khác.
Mà Âm La giới vốn hết sức phức tạp, được coi là một Đại Giới gắn kết các chủng tộc lại với nhau. Mọi người sống ở đây với mục đích là để mua bán, là làm ăn, nên nó chú trọng hòa khí, phát tài, không đáng để vừa thấy người tộc khác liền không biệt phân tốt xấu gì mà đánh chết.
Đương nhiên, đổi lại ở nơi khác thì khả năng lại không được như vậy. Ví như bây giờ ở một vài Đại Giới khác, Nhân tộc và Ma tộc vẫn đang chiến tranh, chém giết tới mức ngươi chết ta sống.
Sau khi vào thành Trạch Cát, La Chinh ép ngựa Thiên Loan vào trong túi linh thú.
Nơi này không còn là địa bàn của nhân loại, mà cho dù có là nhân loại thì đến cả Mộ Kinh Luân còn mưu toan muốn tiêu diệt hắn để cướp ngựa Thiên Loan đi nữa là. Nếu hắn cứ cưỡi ngựa Thiên Loan đi lại trong thành Trạch Cát thì quá mức huênh hoang rồi. Như vậy cũng chẳng tốt đẹp gì.
Theo phương hướng Ngải Hổ đã đánh dấu, La Chinh và Mộ Minh Tuyết liền đi ngang qua thành Trạch Cát.
Cũng giống như thánh địa Linh Vũ, ở đây cũng dùng thần văn tạo thành các đường dây nhỏ trên không trung, tất cả các sinh linh đều ngay ngắn bay theo trật tự.
Nửa giờ sau, La Chinh và Mộ Minh Tuyết cũng đáp xuống.
Lúc này trước mặt La Chinh xuất hiện một kiến trúc hùng vĩ. Đó là một tòa nhà cực lớn hình tròn, được mấy trăm cột đá khổng lồ chống đỡ. Mà phía trước tòa nhà này có một phù văn đặc biệt hình tròn.
Ở phía trước cửa chính không ngừng có võ giả ra ra vào vào, nhưng phần lớn đều là võ giả nhân loại.
“Đây là cái gì?” Lúc này gần như La Chinh hỏi theo bản năng.
Hắn vừa mới hỏi thì trên mặt Mộ Minh Tuyết liền là vẻ hơi hoảng hốt. Mặc dù nàng tìm hiểu rất đầy đủ về Âm La giới, nhưng cũng không thể biết được tất cả mọi chuyện của Âm La giới chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Hơn nữa, đây cũng chỉ là một tòa thành lớn trong Âm La giới mà thôi. Những tòa thành có kích thước như thế này, e rằng trong Âm La giới cũng phải có hơn một triệu tòa.
Chú ý thấy vẻ hoảng hốt của Mộ Minh Tuyết, La Chinh bật cười. Mộ Minh Tuyết đúng là quá nghiêm túc. Đương nhiên nghiêm túc là một ưu điểm, nhưng không cần quá nghiêm túc như thế, hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
“Không sao, ta đi hỏi thăm một chút là biết” La Chinh cười nói.
Mộ Minh Tuyết lại lắc đầu: “Để ta đi cho”
Nhưng đúng lúc này, từ bên cạnh có một võ giả khoác trường bào màu trắng xuất hiện, nói với La Chinh: “Anh bạn này, nếu muốn tiến vào bên trong, ta có thể dẫn các ngươi vào thăm!”
Mặt La Chinh đầy tò mò, còn Mộ Minh Tuyết lại mở miệng hỏi: “Đây là đâu?”
Trên mặt võ giả kia lộ ra vẻ tự hào: “Nơi này chính là Mật Giáo Chiêu Võ, các ngươi không biết sao?”
“Mật Giáo?” Ánh mắt La Chinh chợt lóe, hắn nhớ tới vị thánh nữ trong đại lục thần quốc kia.