Sau khi Hàm Thanh Đế ẩn náu trong đường hầm không gian này, tất cả côn trùng ăn linh hồn lập tức mất đi mục tiêuChúng nó loay hoay một chỗ, tạo thành một màn sương tím dày đặc, điên cuồng bay lượn tại lối vào đường hầm không gian, qua một lúc lâu mới dần dần giải tán.
“Quả đúng như Thiên Kiếm nói!”
“Xem ra không thể phóng thần thức ở chỗ này!”
“Chỉ cần không phóng thần thức ra ngoài thì đám côn trùng màu tím này cũng không có gì nguy hiểm!”
Thấy cảnh này, những người khác cũng cảm thấy yên lòng.
Chỉ chốc lát sau, Hàm Thanh Đế bước ra từ đường hầm không gian. Nhưng đám côn trùng màu tím này đã hoàn toàn quên mất “mục tiêu” của mình, không còn cố gắng tấn công ông ta nữa.
Điều này cho thấy, côn trùng ăn linh hồn không có trí tuệ, căn bản không thể ghi nhớ mục tiêu.
“Thanh Đế huynh vất vả rồi” Đông Phương Thuần Quân thản nhiên nói.
Hàm Thanh Đế gật đầu cười ha ha: “Mọi người cùng chinh chiến vực sâu Ma Vực, ai cũng nên góp một chút công sức!”
“Nói rất đúng! Lúc trước là do chúng ta xem nhẹ chỗ này, bây giờ xem ra nếu mọi người không đồng tâm hiệp lực thì khó mà đoạt được vùng cấm địa này về tay” Phương Thập Hình nói hùa theo.
Mặc dù ngoài mặt Hàm Thanh Đế cười rất tươi nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến một chuyện khác.
Theo lý thì côn trùng ăn linh hồn không thể nào xuất hiện ở tầng thứ ba của vực sâu Ma Vực…
Loại côn trùng quỷ dị này thường ở vùng trung tâm của tầng thứ tư.
Trên “đồng rêu Tử Vong” ở tầng thứ tư có một loại rêu xanh đặc biệt, sau khi loại rêu xanh này sinh sôi nảy nở sẽ ẩn chứa lực linh hồn cực mạnh, được gọi là rêu xanh linh hồn. Mà côn trùng ăn linh hồn lại lấy loại rêu xanh này làm thức ăn.
Hiện tại một lượng lớn côn trùng ăn linh hồn xuất hiện ở tầng thứ ba, nhất định là có người ra tay liên tục phóng thần thức ra ngoài, hấp dẫn đám côn trùng này tới đây.
Tại vực sâu Ma Vực, chỉ có ác ma trong vực sâu mới có thể làm được chuyện này.
Đám ác ma này cũng đã phát hiện ra động tĩnh của nhóm thánh nhân bọn họ…
Với tính cách của ác ma, bọn chúng sẽ không cho phép người khác nắm giữ vực sâu Ma Vực trong tay, càng không thể nào ngồi yên chờ chết.
E rằng đây chỉ là đợt tấn công đầu tiên của bọn chúng, hay nói đúng hơn là một cuộc “thăm dò”!
Chân thần không thể phóng thần thức ra ngoài thì chẳng khác nào con người mất đi đôi mắt.
Hơn nữa, sương tím bao phủ cả bầu trời, tầm mắt của mọi người cũng đã bị ngăn chặn đáng kể.
“Mọi người không nên bay quá cao quá nhanh, giữ độ cao chừng trăm mét là được. Mọi người theo ta xuyên qua màn sương tím này trước đã rồi lại tính” Đông Phương Thuần Quân hạ lệnh.
Những người khác đã lấy lại bình tĩnh, cùng yên lặng bay lên.
“Vù vù vù…”
Hơn một trăm người cứ thế lẳng lặng bay về phía trước.
Tầng thứ ba của vực sâu Ma Vực chính là giới hạn cuối cùng mà người trong Thần vực từng khám phá.
Có một vài thánh nhân từng đến nơi này, nhưng không phải đi qua đường hầm không gian mà Hoa Thiên Mệnh chỉ dẫn. Hơn nữa, khi đến tầng thứ ba của Ma Vực thì họ bị tấn công dữ dội nên cuối cùng phải lui ra ngoài.
Vì vậy, không chỉ chân thần đại viên mãn và á thánh, mà ngay cả một vài thánh nhân cũng không dám chắc chắn.
Điều duy nhất có thể khiến cho các thánh nhân an tâm một chút chính là bọn họ có thể dựa vào vũ trụ để sống lại. Cho dù bất hạnh bỏ mạng tại vực sâu Ma Vực nhưng chỉ cần vũ trụ của bản thân không sao thì cuối cùng bọn họ vẫn có thể hồi sinh, lần này theo Đông Phương Thuần Quân đến đây cũng xem như là “xả thân” hầu quân tử.
Bọn họ bay lượn hơn một canh giờ trong màn sương mù màu tím.
Cho dù mọi người đã cố gắng giảm tốc độ, nhưng đi được hơn trăm nghìn dặm rồi mà vẫn không thể bay ra khỏi màn sương tím này.
“Thuần Quân huynh, hình như có gì đó bất ổn. Có phải đám côn trùng này quá nhiều rồi không?” Mục Hải Cực nheo mắt nói.
Đông Phương Thuần Quân nhìn màn sương dày đặc, lông mày cũng cau chặt lại. Ông ta nói: “Đúng là có gì đó bất ổn”
Số lượng đám côn trùng này dù nhiều đến mấy thì cũng không thể kéo dài trong phạm vi rộng hơn trăm nghìn dặm.
Nếu là lúc bình thường, thần thức của bọn họ phóng ra ngoài, tỏa đến nơi cực kỳ xa xôi là có thể xác định vị trí của mình ngay lập tức.
Hiện tại không ai có thể phóng ra thần thức, cũng chỉ có thể suy nghĩ tán loạn…
“Ta đã từng tiến vào tầng thứ ba của vực sâu Ma Vực nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải sương tím thế này, Thuần Quân huynh, huynh nói có khi nào màn sương tím này là do ác ma cố ý sắp đặt không?” Lãnh Diệu trầm ngâm một chút rồi nói.
Thánh nhân đều là những người cực kỳ thông minh, có thể dễ dàng nghĩ đến điểm này.
Chuyến đi này bọn họ lũ lượt kéo nhau đi, khí thế hung mãnh, ác ma chắc chắn sẽ không để yên.
“Chắc là như vậy” Đông Phương Thuần Quân gật đầu, mắt hơi híp, sắc mặt trở nên hung ác.
Thực lực của đám ác ma này vốn rất mạnh, nhưng ông ta thà rằng đối mặt trực tiếp chứ không phải bị lạc trong mê trận được cố tình bày bố như này.
Nếu sương tím thực sự là do ác ma sắp đặt, ông ta phải nghĩ cách dẫn bọn họ thoát khỏi.
Nghĩ tới đây, Đông Phương Thuần Quân đột nhiên nói: “Mọi người đi lâu như vậy rồi, nghỉ ngơi tại chỗ một chút đi!”
“Nghỉ ngơi vào lúc này?”
“Trong màn sương mù màu tím này, có phải quá nguy hiểm không?”
“Đừng nói nữa, Thuần Quân đại thánh có tính toán của riêng mình!”
Một vài đại viên mãn cũng nói thầm trong lòng.
Những người này thể lực dư thừa, bay lượn một vài năm cũng không thành vấn đề, hiện tại đột nhiên bảo mọi người nghỉ ngơi đúng là làm cho người ta không thể hiểu nổi.
Chỉ là Đông Phương Thuần Quân đã ra lệnh như vậy, không một ai dám trái lời.
Vì vậy, mọi người lại hạ xuống từ không trung…
Mục Huyết Dung, Đông Phương Thái Thanh, Phương Hận Thiếu tụ lại, ai nấy đều căng thẳng ra mặt.
Nơi quỷ quái này thực sự vượt ra khỏi phạm vi năng lực của bọn họ, chỉ cần lơ là một chút thôi thì những kẻ bỏ mạng đầu tiên chính là đám đại viên mãn bọn họ.
Chỉ là các thánh nhân không có cách nào nắm cấm địa trong tay, nên dù chỗ này cực kỳ nguy hiểm nhưng lại không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Việc mọi người cần làm tiếp theo là chờ đợi, chỉ cần không phóng ra thần thức thì mọi người có thể bình an vô sự giữa đám côn trùng màu tím này.
Một canh giờ…
Hai canh giờ…
Mười canh giờ…
Tất cả mọi người lẳng lặng ở yên một chỗ.
Giữ vững trạng thái tập trung tinh thần một thời gian dài nhưng lại ngồi yên một cách buồn tẻ, ngay cả với những cường giả này thì đây cũng là một thử thách.
Mà ở một bên khác của vực sâu Ma Vực, chính giữa hồ dung nham mãnh liệt cuồn cuộn, trên một tảng đá nhô cao, một sinh vật toàn thân phiếm hồng đang ngồi.
Sinh linh này chỉ cao bằng một nửa thân người, miệng nhọn cằm hô, giống như một con khỉ tướng mạo kỳ dị.
Nó cũng là một ác ma, thoạt nhìn không mạnh mẽ hung dữ như những con ác ma khác nhưng lại sở hữu trí tuệ đáng sợ.
“Hừ… Nếu bọn họ vẫn tiếp tục bất động, sợ là côn trùng ăn linh hồn đều sẽ tan hết” Ác ma nheo mắt nói.
Ngay cả ác ma cũng không thể chỉ huy đám côn trùng ăn linh hồn này. Chỉ mỗi việc dẫn côn trùng từ tầng thứ tư tới đây đã hao phí rất nhiều công sức của chúng…
Nếu qua một thời gian dài mà côn trùng ăn linh hồn không tìm được “thức ăn linh hồn” thì sẽ tự động tan đi, quay trở về đồng rêu linh hồn.
“Giảo hoạt thật đấy…” Ác ma cảm thán một câu, sau đól giơ một cánh tay lên, nói bằng giọng chói tai: “Không thể đợi thêm được nữa, động thủ sớm đi”
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!