Tầng đất kia chấn động kéo dài một lúc sau mới dừng lại, sau đó mọi người thấy một thân thể người bị ném bay ra từ trong hố sâu, đương nhiên đó chính là La ChinhTinh thể trong suốt màu xanh lam bên ngoài thân thể La Chinh đã tách ra vô số vết nứt, tất cả vết nứt lớn nhỏ đều kéo dài vào bên trong, cho dù là xương cốt màu xanh đen cũng nứt ra, thân thể cường đại của hắn cuối cùng cũng không đỡ được ba đấm kia của Hắc Mông!
Các dị tộc nhân vốn dĩ tâm tư lanh lợi kia, sau khi cảm nhận được uy lực của ba đấm, kẻ nào kẻ nấy đều câm như hến.
Những dị tộc nhân vốn đều là tập hợp tai mắt của tộc Vô Không và văn minh Nguyên Linh, những tên tai mắt đều định báo cáo tin tức rừng Sí Phong có thể “đổi chủ” về, pha lật ngược bất ngờ kia khiến trong lòng bọn họ lại càng sợ hãi bất an!
Mặc dù Hắc Mông được xác định là gần như không thể chiến thắng, ai ngờ thực lực chân chính của y vẫn vượt xa dự đoán!
Quá đáng sợ!
“Ha ha ha…” Sau khi giậm chân bước ra khỏi hố sâu, Hắc Mông làm một dấu tay với Ô Mông.
Ô Mông hiểu ý, nhanh chóng lấy một chậu nước Tị Hồn từ sông Thần ra vẩy vào người La Chinh, như vậy có thể tránh khỏi việc sau khi La Chinh tỉnh lại thì lại thoát đi một lần nữa.
Sau đó Hắc Mông đi lên nhìn xuống thân thể phủ đầy vết rạn của La Chinh, nói: “Không ai có thể khiêu chiến thân xác của ta, ngươi cũng được coi là dị loại trong Tam Thanh Thiên, đúng là khiến ta kinh ngạc đấy, nhưng vẫn không đủ tư cách!”
Nói xong Hắc Mông giơ một chân giẫm lên chân La Chinh. Y không ngừng dùng sức, theo đó vết nứt trên chân La Chinh không ngừng gia tăng.
“Cạch, cạch, cạch…”
Vết nứt càng ngày càng lớn, chân La Chinh bỗng nhiên bị đạp nổ tung, hóa thành hàng nghìn hàng vạn mảnh vụn, rơi xuống đầy đất.
Khóe mắt của đám người Nữ Oa, Phục Hy đều co lại.
Thân thể La Chinh sau khi trải qua hai lần cường hóa vẫn bị đánh bại…
Hành trình của hắn ở Tam Thanh Thiên đột nhiên ngừng lại vào hôm nay?
“Aiz, cái mạng già này của ta đâu đáng để La Chinh tới cứu, tính mạng của La Chinh đối với Thiên Cung còn quan trọng hơn mạng ta nhiều, thật là hồ đồ, hồ đồ!” Đông Hoàng bỗng nhiên hối hận chồng chất, tự trách nói.
Lão Anh tuy im lặng không lên tiếng nhưng e rằng suy nghĩ cũng không khác biệt lắm.
Bây giờ xem ra La Chinh là hy vọng chân chính, cũng là tồn tại duy nhất có thể hoàn thành Đạo Chung Yên, nhưng người này vì cứu bọn họ mà phải trả giá bằng tính mạng, cái giá này thật không đáng.
Nữ Oa không nói gì, vẫn dùng ánh mắt chăm chú nhìn La Chinh.
Nàng tin tưởng La Chinh, chưa tới một khắc cuối cùng sẽ không cam chịu số phận.
“Cạch!”
Hắc Mông lại đạp vỡ đùi phải của La Chinh, vô số mảnh vụn màu xanh lam bắn ra tán loạn.
Sau đó y lại nhấc chân lên, tiếp theo muốn đạp vỡ thân thể của La Chinh.
Mắt thấy chân Hắc Mông đặt lên bụng La Chinh, ngay lúc ấy La Chinh bỗng nhiên mở mắt, một đôi mắt có hai luồng sáng màu đỏ đầy quái lạ.
Sau khi Hắc Mông tiếp xúc ánh mắt với đôi mắt màu đỏ quái lạ kia, trong lòng lại không nhịn được run lên, từ sâu trong nội tâm y dâng lên một luồng cảm giác nguy cơ, Hắc Mông gần như muốn bóp chết La Chinh theo bản năng, một cước này muốn đạp nát thân thể La Chinh!
Nhưng ngay khoảnh khắc y vừa mới đạp chân xuống, thân thể La Chinh lại hiện ra một luồng chấn động không gian, nhanh chóng biến mất dưới chân Hắc Mông, một đạp này của Hắc Mông đương nhiên là đạp hụt.
“Vù vù vù…”
Trong nháy mắt khi chấn động không gian khuếch tán ra, từng vòng lá phong trong rừng Sí Phong được thắp sáng, bọn chúng như những con bướm kết thành đàn di chuyển, chen nhau hướng về một nơi.
“Mạng sống trong mười hơi thở!” Hắc Mông cười lắc đầu.
Rất nhiều tộc nhân tộc Hà Mông, dị tộc nhân và Bất Hủ cảnh sau khi nhìn thấy những lá phong kia cũng lũ lượt thở dài.
Cho dù xa hay gần, cho dù chạy nhanh hơn đi nữa, cho dù ẩn nấp như thế nào, những lá phong này luôn có thể đúng lúc đến lấy đi tính mạng của những kẻ không tuân thủ quy củ trong mười hơi thở, ngoại lệ duy nhất là thoát ra khỏi Bỉ Ngạn, nhưng vừa rồi Ô Mông đã hắt nước sông Thần lên người hắn, con đường đó đã bị lấp kín.
Cho nên trong mắt mọi người, sinh mạng của La Chinh chỉ còn lại thời gian mười hơi thở, xem thử trong mười hơi thở cuối cùng này La Chinh giãy giụa như thế nào.
Tộc nhân tộc Hà Mông rất thích thưởng thức thời gian mười hơi thở này. Trong thời gian mười hơi thở cuối cùng của sinh mạng, cho dù là dị tộc nhân hay là Bất Hủ cảnh cũng sẽ dùng tất cả bản lĩnh của mình ra để giãy giụa, nhưng kết quả cuối cùng thường đều giống nhau.
Đã từng có một đoạn thời gian, tộc nhân tộc Hà Mông từng phát rồ lên ép đám người dị tộc và Bất Hủ cảnh kích phát năng lượng, chỉ vì để thưởng thức điệu múa của thời gian mười hơi thở cuối cùng này.
“Vù!”
Sau khi La Chinh biến mất thì trực tiếp xây dựng lên một lối đi không gian, mà lá phong dọc theo lối đi không gian này cũng nhanh chóng lóe sáng lên, thoát khỏi cây Sí Phong, tung bay đầy trời!
“Tên nhóc kia lại dẫn động nhiều lá phong như vậy!”
“Nhiều một chút hay ít đi một chút cũng không khác gì nhau, cuối cùng hắn cũng khó thoát khỏi cái chết…”
“Nhiều lá phong như vậy, đủ để hắn chết mười lần!”
Lá phong của rừng Sí Phong có mấy đặc tính thần kỳ, như trong thời gian mười hơi thở bất luận khoảng cách xa bao nhiêu cũng đuổi kịp mục tiêu chẳng qua chỉ là một trong số đó, còn một đặc tính khác nữa, chính là không cách nào ngăn cản được tổn thương lúc lá phong nổ tung tạo thành.
Kết giới có mạnh mẽ, không gian có xảo diệu đến đâu đi nữa cũng không cách nào cản trở tổn thương do lá phong nổ tung gây ra.
Sau khi La Chinh từ trong lối đi không gian ra ngoài, từng luồng sáng màu xanh lục chập chờn bên ngoài thân thể, hai chân bị gãy nhanh chóng khôi phục. Sau đó hắn quay đầu nhìn những lá phong kia, đột nhiên lại chui vào trong lối đi không gian.
Hắn vạch ra một con đường ẩn hình trong rừng Sí Phong, đồng loạt hấp dẫn lá phong ở phía dưới con đường ấy tới…
“Còn lại thời gian sáu hơi thở…”
“Tên nhóc này chạy cũng nhanh thật đấy, trong thời gian một hơi thở đã vòng một vòng thật xa!”
“Năm hơi thở!”
“Bốn hơi thở!”
“Ba hơi thở!”
“Hai hơi thở!”
“Một hơi thở… Ầm!”
Lạc Mông ở bên cạnh bày ra một biểu cảm khoa trương.
Dựa theo cách tính toán thời gian của mọi người, những lá phong kia ắt phải nổ không thể nghi ngờ.
Nhiều lá phong như vậy, cho dù La Chinh chạy trốn tới nơi nào, âm thanh nổ tung đều sẽ nhanh chóng truyền tới, nhưng tiếng nổ mà mọi người tưởng chừng nghe thấy cũng không xuất hiện.
Ngược lại mọi người thấy La Chinh bay qua không trung, lần này thậm chí hắn không chui vào lối đi không gian, vì vậy càng hấp dẫn nhiều lá phong hơn!
Từng mảng lá phong lớn vẫn đuổi sát theo sau lưng La Chinh, vẫn duy trì một khoảng cách vừa không kéo gần, cũng không bị bỏ lại…
Hắc Mông thấy cảnh tượng này, con ngươi lại co lại, gần như nghiến răng nói: “Sao có thể!”
Sau đó Hắc Mông hơi nghiêng đầu, bả vai y sinh ra một luồng dao động năng lượng. Mặc dù dao động năng lượng này rất nhỏ, nhưng một đám lá phong treo trên một cây Sí Phong ở cách đó không xa vẫn cảm ứng được, lá phong sau khi được thắp sáng thì bay lên lơ lửng.
Hai chân Hắc Mông đột nhiên đạp một cái, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với lá phong, cả người cũng bay một vòng giống như ma vậy.
Sau mười hơi thở, lá phong vô cùng chuẩn xác đến gần Hắc Mông, cũng nổ tung trên đầu vai y.
“Ầm!”
Lực phòng ngự của thân xác Hắc Mông mạnh kinh người, nhưng đám lá phong kia nổ tung vẫn nổ ra một khe hở trên bề mặt thân thể y!
“Những lá phong này không có vấn đề” Hắc Mông nghi hoặc nhìn: “Vậy là do tên nhóc kia có vấn đề?”
La Chinh vẫn dẫn theo đống lá phong kia xoay vòng, lá phong từ đầu đến cuối cũng không có cách nào kéo gần khoảng cách với La Chinh!
“Thật là gặp ma mà, những lá phong kia bị ngu à?”
“Từ xưa đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy!”
“Sao hắn làm được?”
Đám người dị tộc và Bất Hủ cảnh đều trố mắt nghẹn họng.