Hàm Thương Yên không phải một người quá cao lớn, thậm chí nhìn qua còn thấy có vẻ hơi yếu ớt, nhưng từ khi hắn bước chân vào, trong đại điện bỗng xuất hiện một loại khí thế rất kiên quyếtTu vi của đại đa số những đệ tử trong các gia tộc giàu có trên đảo nổi đều thuộc ba giai đoạn chính là võ giả chứng thần, thần cấp thấp và thần cấp trung.
Những người đã qua giai đoạn thần cấp cao thì bắt đầu tập trung tinh thần để tiến vào đại viên mãn và thế giới ở tầng cao hơn, do đó trong đám đệ tử nhà quyền thế, tiếng nói của những vị thần cấp trung đều có ảnh hưởng rất lớn, bởi vì bọn họ là người có tu vi cao nhất, đương nhiên thực lực cũng là mạnh nhất.
Mà Hàm Thương Yên lại được xếp hạng đầu trong số các vị thần cấp trung, cho nên hắn được coi là người mạnh nhất trong đám đệ tử nhà quyền thế này!
Hàm Thương Yên vốn chẳng thèm tiếp xúc với đám người này.
Đám đệ tử nhà quyền thế này thường tập trung lại với nhau theo địa vị gia tộc, tổng cộng chia thành bốn, năm nhóm nhỏ. Bọn họ cũng từng muốn lôi kéo Hàm Thương Yên, nhưng Hàm Thương Yên vốn không để ý đến bọn họ.
Hàm Thương Yên lạnh lùng liếc nhìn Lãnh Lâm Nhạc, ánh mắt đảo quanh một vòng, cuối cùng rơi lên người Hàm Lưu Tô.
Cái tát vừa rồi của Lãnh Lâm Nhạc không hề nhẹ, gương mặt trắng nõn của Hàm Lưu Tô bắt đầu sưng lên, hiện ra một dấu tay rất rõ ràng.
Thấy dấu tay trên mặt Hàm Lưu Tô, Hàm Thương Yên nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Ai làm?”
Hàm Lưu Tô còn chưa nói gì, Hàm Sơ Nguyệt đã chỉ vào Lãnh Lâm Nhạc lớn tiếng la lên: “Hắn!”
Hàm Thương Yên nhìn chằm chằm vào Lãnh Lâm Nhạc, lạnh lùng nói: “Lãnh Lâm Nhạc, gan cũng không nhỏ!”
Nghe Hàm Thương Yên nói vậy, ánh mắt Lãnh Lâm Nhạc hơi ngưng lại: “Hàm Thương Yên, ngươi có biết muội muội ngươi đã làm gì không?”
Lãnh Lâm Nhạc cảm thấy mình có tư cách dạy dỗ Hàm Lưu Tô, bởi sớm muộn gì nàng cũng phải gả vào Lãnh gia, với những chuyện Hàm Lưu Tô đã làm, không người đàn ông nào không thấy khó chịu!
Nào ngờ Hàm Thương Yên đã chậm rãi đi về phía Lãnh Lâm Nhạc: “Ta không quan tâm muội muội ta đã làm gì sai. Ai dám động đến nàng thì người đó phải chuẩn bị sẵn tinh thần trả giá!”
Thấy Hàm Thương Yên chậm rãi đến gần, Lãnh Lâm Nhạc cũng từ từ lui về phía sau. Hắn nâng hai tay lên, tiếp tục giải thích: “Hàm Thương Yên, nói gì thì nói cũng phải có lý và nguyên tắc một chút. Lãnh gia chúng ta…”
Lãnh Lâm Nhạc vẫn còn định lấy danh nghĩa Lãnh gia để đe nạt, bởi dù sao căn cơ Lãnh gia cũng vững chắc hơn Hàm gia nhiều.
Nhưng Hàm Thương Yên không cho hắn cơ hội.
Mọi người cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ bỗng nhiên xuất hiện, trong phút chốc khiến đầu vai họ đều trĩu xuống, đồng thời Hàm Thương Yên cũng vụt lên, xông thẳng về phía Lãnh Lâm Nhạc.
Thậm chí Hàm Thương Yên còn chưa hề vận dụng thần cách của bản thân mà chỉ đụng vai trực tiếp!
Hàm Thương Yên xếp hạng nhất trong đám thần cấp trung, còn Lãnh Lâm Nhạc chỉ xếp hạng năm. Theo lý mà nói thì chênh lệch giữa hai người cũng không lớn. Nhưng cạnh tranh giữa những thần cấp trung cao cấp lại khá gay gắt, điểm này thể hiện giữa những người thuộc hạng hai đến hạng tám.
Bảy người xếp từ hạng hai đến hạng tám vẫn luôn cạnh tranh gay gắt với nhau, như Lãnh Lâm Nhạc tháng trước còn xếp hạng ba, bây giờ đã rớt xuống hạng năm. Như vậy có thể nói, thực lực giữa hạng hai và hạng tám không có khác biệt quá lớn.
Mà hạng chín lại hoàn toàn không phải là đối thủ của bảy người kia. Tương tự, đám người này cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của Hàm Thương Yên.
Trên đấu trường của các vị thần, bảy người này cũng từng gặp Hàm Thương Yên, và đều bị hắn đánh cho tơi tả.
Lãnh Lâm Nhạc cũng đấu với Hàm Thương Yên bốn lần, lần nào cũng dùng đủ mọi thủ đoạn, nhưng vẫn thất bại ê chề, căn bản không hề có cơ hội.
Giờ gặp lại Hàm Thương Yên, Lãnh Lâm Nhạc nào còn có ý muốn ứng chiến?
Đối mặt với một cú đụng vai đầy coi thường của Hàm Thương Yên, Lãnh Lâm Nhạc cũng không có ý muốn chống trả, chỉ không ngừng lui về phía sau, muốn tránh khỏi cú va chạm của Hàm Thương Yên. Nhưng tốc độ của hắn có nhanh đến đâu thì cũng không thể bằng Hàm Thương Yên được.
Mắt thấy không thể thoát được, Lãnh Lâm Nhạc đành cắn răng, thân thể lắc một cái, hai chữ Phạn màu vàng bắt đầu nổi lên trên mu bàn tay hắn!
Lãnh Lâm Nhạc là chàng thanh niên tài tuấn đầy triển vọng của Lãnh gia, do đó Lãnh gia cũng đối đãi với hắn rất tốt, hắn vẫn luôn xem hai chữ Phạn màu vàng này như đòn sát thủ. Tất nhiên khi đối phó với La Chinh hắn không cần dùng đến đòn này, nhưng bây giờ đối mặt với Hàm Thương Yên, hắn sẽ không do dự. Trong mắt những vị thần cấp trung, Hàm Thương Yên không khác gì quái vật.
“Có ích gì không?” Sau khi Hàm Thương Yên thấy chữ Phạn màu vàng xuất hiện trên mu bàn tay Lãnh Lâm Nhạc, trên mặt liền hiện lên một tia đùa cợt, đưa tay, cách không kéo Lãnh Lâm Nhạc.
Một sức mạnh vô hình đột nhiên kéo Hàm Thương Yên về phía trước!
Lãnh Lâm Nhạc còn chưa kịp phản ứng thì Hàm Thương Yên đã tát lên mặt hắn một chưởng.
Tất nhiên cái tát này mạnh hơn cái tát Hàm Lưu Tô vừa phải hưởng nhiều, nhưng dù sao thế là Hàm Thương Yên cũng đã nương tay rồi. Nếu không, với sức mạnh của Hàm Thương Yên, một tát này có thể đánh rớt đầu Lãnh Lâm Nhạc ngay.
Trong đấu trường có không ít người đã được nếm thử “bàn tay” của Hàm Thương Yên, đại đa số gần như đều là chân tay chia lìa.
“Bốp!”
Trong đại điện vang lên một tiếng chói tai.
Lãnh Lâm Nhạc quay cuồng giữa không trung một hồi, bị bắn ra khoảng hơn mười trượng, sau đó mới nặng nề ngã vào góc tường rồi ngất lịm đi.
“Hàm Thương Yên ta không hiểu quy củ gì hết, ai dám động vào người của Hàm gia ta, vậy phải tự hỏi xem bản thân có khả năng hay không!” Hàm Thương Yên lớn tiếng nói, lời này vừa là nói cho Lãnh Lâm Nhạc nghe, vừa là nói cho đám con cháu quý tộc ở đó nghe.
“Hàm Thương Yên, bây giờ chẳng phải Hàm gia các ngươi còn cầu xin Lãnh gia chúng ta đấy sao! Đắc tội Lãnh gia chúng ta, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể sống yên?” Trong đám người lại có tiếng nói truyền tới, người nói chuyện là Lãnh Hạo, em họ của Lãnh Lâm Nhạc.
Lãnh Hạo thấy anh họ bị đánh, tất nhiên cũng cảm thấy mất mặt, cho nên lại lôi danh nghĩa Lãnh gia ra.
Bây giờ ai nấy đều biết Hàm gia đang nương tựa vào Lãnh gia bọn họ, vậy mà Lãnh Lâm Nhạc còn bị Hàm gia bọn họ bắt nạt như vậy, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Nghe Lãnh Hạo nói vậy, Hàm Thương Yên cười nhạo một tiếng: “Ý ngươi là ngươi có thể đại diện cho Lãnh gia? Hay là tên nằm trên đất kia có thể đại diện cho Lãnh gia?”
Lãnh gia là gia tộc hạng thứ tư, nội bộ cũng rất rắc rối phức tạp.
Cho dù Lãnh gia để Lãnh Lâm Nhạc kết hôn với Hàm Lưu Tô, nhưng không có nghĩa địa vị của Lãnh Lâm Nhạc ở Lãnh gia cao. Cũng giống như Hàm Thương Yên vậy, cho dù Hàm Thương Yên xếp hạng nhất trong số các thần cấp trung thì thế nào? Hắn chỉ có thể đại diện cho một phần tương lai của Hàm gia mà thôi, bản thân hắn không có nhiều quyền quyết định.
Trong mắt các thánh nhân, đấu trường của các vị thần chỉ là trò chơi của đám trẻ con, muốn được gia tộc của mình công nhận thì ít nhất cũng phải tu được đại viên mãn, khi đó mới có tư cách lên tiếng. Đây chính là quy tắc của đại đa số gia tộc.
Bị Hàm Thương Yên phản bác như vậy, trong lúc nhất thời Lãnh Hạo cũng không có lời nào để nói.
“Cút hết khỏi đảo nổi Hàm gia ta mau!” Hàm Thương Yên lại quát lạnh một tiếng.
Trong lòng đám đệ tử nhà quyền thế này khẽ run lên, sau đó cúi đầu đi nhanh ra ngoài. Lãnh Hạo cũng đỡ Lãnh Lâm Nhạc lên vai, trước khi đi lại nói: “Chúng ta không thể đại diện cho Lãnh gia, nhưng cái chết của Tạ Giác vẫn phải có người chịu trách nhiệm”
Nói xong, Lãnh Hạo lại tàn nhẫn trừng mắt với La Chinh một cái rồi mới rời đi.
Lúc Hàm Thương Yên tiến vào trong đại điện cũng chú ý tới vũng máu kia, nhưng hắn không biết là Tạ Giác đã bị giết.
Chờ sau khi tất cả đám đệ tử nhà quyền thế kia đều rời đi rồi, Hàm Thương Yên mới lạnh lùng hỏi: “Là ai giết Tạ Giác?”
Có lẽ những đệ tử con nhà quyền thế này không có tiếng nói gì trong gia tộc, nhưng nếu chết thì lại là vấn đề không nhỏ.
Giống như bình thường, đám trẻ trong nhà có nói chuyện thế nào thì người lớn cũng không để tâm, nhưng nếu chúng xảy ra chuyện, tất nhiên người lớn trong nhà sẽ tức giận, những gia tộc giàu có này cũng không ngoại lệ.
“Là hắn!” Một người trong Hàm gia chỉ vào La Chinh.
Hàm Thương Yên nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào La Chinh, trong lòng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”