Vị đệ tử nội môn kia đầy vẻ ngông cuồng, thế tiến công cũng càng lúc càng mãnh liệtSong bên người Mạc Xán lại tỏa ra một chút khí tức màu xám tro. Mặc dù công kích của đối phương dày đặc như mưa rơi thì cũng không thể đánh bại hắn!
Khí tức màu xám tro kia vô cùng đặc biệt, chắc hẳn Mạc Xán cũng có kỳ ngộ của chính mình.
“Mạc Xán cố lên!”
“Tuyệt đối không thể thua thằng nhãi Thiên Nhất Phong này!”
“Bảo vệ tôn nghiêm của Phong đứng đầu Thanh Vân Tông chúng ta!”
Nghe thấy tiếng mọi người hò hét, La Chinh cũng mỉm cười, không ngờ lại là Thiên Nhất Phong!
Hồi đó, sau khi La Chinh đánh bại Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu thì Tiểu Vũ Phong cũng được xếp thứ nhất, còn Hoa Thiên Mệnh xuất phát từ Thiên Nhất Phong đành phải xếp thứ hai, không ngờ cách sắp xếp này vẫn giữ nguyên đến bây giờ…
“Bịch!”
Sau khi ngăn cản vô số lần công kích của đối thủ, cuối cùng có một chiêu đánh trúng Mạc Xán, trực tiếp đánh bay Mạc Xán ra ngoài, lăn đến sát mép lôi đài.
Đệ tử mặc trường bào đen kia cười lạnh đi về phía Mạc Xán, giương vũ khí trong tay lên: “Ngươi tự lăn xuống hay để ta phế đây?”
Mạc Xán cắn răng, trên mặt liền là vẻ quật cường, bắt đầu tập hợp chân nguyên trong thân thể. Đã rơi vào tình huống này mà Mạc Xán vẫn muốn phản kích!
“Chưa từ bỏ ý định? Vậy để ta phế ngươi đi!” Đệ tử mặc trường bào đen của Thiên Nhất Phong cười lạnh nói, ngay sau đó liền giương vũ khí trong tay lên, muốn đập xuống.
Đúng lúc này, bên tai mọi người bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Đủ rồi!”
Một nữ tử liền đi ra từ giữa đám đông, cô gái kia mặc một chiếc áo có vạt màu vàng tơ, phối cùng một cái váy dài cũng màu vàng nhạt, phác họa nên vóc người yểu điệu. Dung nhan kia vẫn xinh đẹp như tiên tử, chẳng qua sau bốn năm thì trên mặt nàng đã bớt đi mấy phần ngây ngô, lại nhiều thêm một chút chín chắn…
“Tô… đạo sư” Ánh mắt của La Chinh lóe lên.
Tất nhiên Tô Linh Vận không phát hiện ra La Chinh, nàng đi thẳng về phía lôi đài, nói với Mạc Xán: “Ngươi đã làm đủ tốt rồi, nhận thua đi, Mạc Xán”
“Nhưng Tô đạo sư…” Trên mặt Mạc Xán lộ ra vẻ không phục.
Tô Linh Vận lại cười khẩy một cái: “Nghị lực không phải là một con đường phải đi vào tuyệt vọng như vậy, nếu như vậy thì không còn là nghị lực nữa mà là đần độn”
Nhìn Mạc Xán, tâm tư của Tô Linh Vận vẫn hơi lay động. Dù sao thì không phải ai cũng sở hữu thiên phú như La Chinh, dĩ nhiên nghị lực là phẩm chất quan trọng nhất, nhưng chỉ khi phối hợp với thiên phú mới có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất.
Nhưng cuối cùng, Mạc Xán vẫn cắn răng một cái, xoay người đứng lên, chạy thẳng về phía đối thủ.
“Ha ha, đâm đầu vào chỗ chết! Đã không chịu thua, vậy ta đây liền phế ngươi!” Vị đệ tử nội môn kia cười lạnh một tiếng, đột nhiên tốc độ nhanh hơn mấy lần, chân nhảy một cái nhanh như chớp, quét Mạc Xán ngã trên mặt đất. Ngay sau đó hắn liền giương một quyền lên đập về phía đan điền của Mạc Xán.
Tô Linh Vận nhíu mày, muốn ngăn cản nhưng tốc độ vẫn chậm hơn một chút.
Đúng vào lúc này, đột nhiên lại có một bóng người lướt xuống từ giữa không trung, đứng ở lôi đài, nhẹ nhàng dùng tay đẩy một cái, dễ dàng cản vị đệ tử nội môn kia lại.
Chẳng qua dưới cái đẩy nhẹ nhàng này, đệ tử nội môn liền cảm nhận được một sức mạnh không thể chống cự. Sau khi lui hơn mười bước về phía bên kia lôi đài, hắn mới ngừng lại được, liền nhìn chằm chằm La Chinh với ánh mắt u ám.
Còn Mạc Xán, vốn cho là mình sẽ thảm rồi, nhưng đột nhiên lại có một bóng trắng xuất hiện, hắn ngẩng đầu nhìn lại thì trên mặt lập tức là vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“La… La…” Trong chốc lát, Mạc Xán cũng không biết nên xưng hô với La Chinh như thế nào.
Mà lúc này, trong đám người lại xuất hiện mấy vị đệ tử nội môn, cũng là đám người