So với tâm tư phức tạp của La Chinh, La Yên đơn giản hơn nhiềuDường như giữa nàng và Lê Lạc Thủy không có cảm giác xa lạ hay ngăn cách, hành vi thân thiết hơn La Chinh rất nhiều.
Thật ra La Chinh vẫn còn nghi vấn về La Yên.
Việc mẫu thân nói hắn và La Yên là huynh muội ruột nhưng có huyết thống khác nhau làm hắn rất hoang mang.
Có điều, hình như mẫu thân cũng có thể điều khiển cái bóng có hình thù đặc biệt và uy lực to lớn như của La Yên.
E rằng vấn đề huyết thống bắt nguồn từ đây.
La Chinh không hỏi tiếp vì đã biết đủ nhiều.
Ba người cùng đi đến dưới tấm bia đá xanh.
Nam Lang Hoa vẫn ngơ ngác trốn một bên, vừa thấy Lê Lạc Thủy liền sợ hãi, đồng thời tự giác lùi qua một bên khác.
Lê Lạc Thủy bước về phía tấm bia đá xanh rồi dùng ngón tay vuốt nhẹ.
“Vù…”
Phạn văn trên bia đá bắt đầu lóe ánh sáng nhạt.
“Ầm ầm…”
Sau đó, nó bỗng nhiên lung lay.
Cùng lúc đó, Lê Lạc Thủy lên tiếng: “Bởi vì phụ thân không đi cùng chiếc thuyền này nên thực ra Thần vực không có người điều khiển”
Xi Vưu sáng lập nên thế giới này và chế tạo nó thành một chiếc thuyền chạy trong hỗn độn, thế nhưng lại không đi theo mà ở thế giới mẹ để dẫn dắt người còn sống sót trong bộ tộc chống chọi đến cùng.
Đương nhiên, Lê Lạc Thủy gọi Thần vực là thuyền cũng chỉ là một dạng hình dung thôi, bởi suy cho cùng thì Thần vực vẫn là một thế giới thực.
Xi Vưu đã đưa tu vi cả đời của mình vào Thần vực nhằm giúp Lê Dân có thể tu luyện tốt hơn.
Bởi vì Thần vực không có người kiểm soát và quản lý nên ông đã để lại rất nhiều phiến đá rỗng. Các Lê Dân có thể lập ra quy tắc và viết quy tắc lên đó bằng cách sử dụng Thần Vũ tệ.
Thực ra đó chính là một cách sử dụng quyền lợi của người kiểm soát.
Nếu như không có Hiên Viên Vệ đuổi giết thì hiện giờ cả Thần vực đều là đất của Thánh tộc, cũng tức là của Lê Dân!
Vậy thì những thần dân này đâu được sinh ra, Thần vực cũng không có các gia tộc quyền thế, tất cả thánh nhân đều là thiên tài trong Lê Dân.
“Chẳng qua phụ thân không mở quyền điều khiển chiếc thuyền này mà là giao cho Lão Viên trung thành với mình nhất” Lê Lạc Thủy bổ sung.
“Vậy thì Lão Viên là thuyền trưởng” La Chinh tiếp lời.
“Ừ” Lê Lạc Thủy gật đầu.
“Lão Viên còn sống không?” La Chinh hỏi.
La Chinh hơi nghi hoặc về chuyện cường giả Bỉ Ngạn cảnh đã chết mà vẫn có thể tỏa ra chân ý của đạo mạnh mẽ đến vậy nên mới hỏi như thế.
“Chưa chết” Lê Lạc Thủy trả lời.
La Chinh nghi ngờ: “Nếu Lão Viên không chết thì tại sao không cứu Thần vực?”
Mẫu thân nói Lão Viên là người trung thành nhất nên chắc ông sẽ không trơ mắt nhìn Thần vực rơi tan nát đâu nhỉ?
“Mặc dù ông ấy không chết nhưng cũng không thể điều khiển hướng thuyền bằng hình dạng đó nữa, do vậy ông ấy cần giao việc đó cho người kế tiếp” Lê Lạc Thủy nói.
Truyền thừa vùng đất Đạo Tranh này cũng là chuyện đầu tiên Vũ Thái Bạch cần làm.
Nếu như cứ mặc cho Thần vực rơi xuống thì mọi người đều sẽ xong đời, bởi thế bước đầu tiên là thay đổi quỹ đạo của thuyền.
Tất nhiên bản thân Lão Viên cũng nhận ra điều đó. Ông gần như ép hết năng lực cả đời mình để xây dựng vùng đất Đạo Tranh nhằm sàng lọc một người có thể tiếp nhận truyền thừa của mình.
Có điều, người phù hợp vẫn không xuất hiện trong nhiều thần kỷ nguyên qua, Lão Viên cũng đang phân vân.
Thật ra ông cũng đang rơi vào trạng thái bi quan như Lê Lạc Thủy vậy.
Trong đôi mắt già nua của lão Viên, bộ tộc Lê Dân đã xong rồi, dù giãy giụa thế nào cũng vô nghĩa thôi.
Có thể nói, nếu như Lê Lạc Thủy không vô tình được triệu hồi đến vùng đất Đạo Tranh thì Đạo Tranh lần này sẽ khó có kết quả lắm.
“Răng rắc…”
Tấm bia đá xanh không ngừng rung động, cuối cùng một vết rạn xuất hiện ở giữa bia.
Sau đó, Lê Lạc Thủy vươn ngón tay mảnh dài nhấn nhẹ lên vết rạn của tấm bia.
“Rầm rầm…”
Tấm bia đá cao nghìn mét lập tức ngã sang hai bên, để lộ một chiếc ô giấy dầu nổi lơ lửng ở giữa.
“Ô Thanh Dương này chính là truyền thừa trong vùng đất Đạo Tranh” Lê Lạc Thủy nói.
Ngay khi ô giấy dầu đó xuất hiện, bọn Kiếm Ngao và gã mắt đậu đều tập hợp lại.
Bọn họ không ngờ vật quan trọng của vùng đất Đạo Tranh lại được giấu bên trong bia đá xanh.
“Đây chính là thứ mà Kiếm tộc bọn ta muốn lấy được trong vô số năm qua!”
“Không ngờ nó lại nằm giữa tấm bia đá này!”
“Biết vậy ta đã mở bia đá ra luôn rồi…”
Nghe thế, Lê Lạc Thủy chỉ thản nhiên nói với La Chinh: “Các con không mở được tấm bia này đâu. Chinh Nhi, mang ô Thanh Dương xuống đi”
“Vâng!”
La Chinh gật đầu.
Ô Thanh Dương trôi lơ lửng trên cao tầm ba trăm mét.
Tuy La Chinh không biết bay nhưng chỉ cần nhảy lên và vươn tay là có thể bắt lấy nó dễ như chơi rồi.
“Chiếc ô này có thể đổi hướng Thần vực sao?” Gương mặt La Chinh lộ vẻ kỳ quái.
Hình như ô Thanh Dương này không có gì đặc biệt cả.
“Không phải như con nghĩ” Lê Lạc Thủy mỉm cười: “Con mở chiếc ô này ra đi”
La Chinh mở ô Thanh Dương ra theo đề nghị của mẹ.
“Bụp!”
Ngay khi ô Thanh Dương được mở ra, quanh người La Chinh hiện lên một lá chắn ánh sáng màu vàng kim.
Dường như lá chắn ánh sáng này cũng là một dạng kết giới, song hắn không cảm nhận được sức mạnh quá lớn từ nó.
“Kết giới Thanh Dương của ô Thanh Dương có thể giúp con tránh bị lửa mặt trời đốt cháy” Lê Lạc Thủy nói.
“Lá chắn ánh sáng này có thể chống lại lửa mặt trời…” La Chinh khiếp sợ.
Trong Thần vực có một mặt trời to lớn treo trên cao, ngày ngày mọc từ thần mộc Phù Tang và lặn tại ranh giới của Nhược Mộc vực.
Nó đã mọc rồi lặn không biết bao lần và trong không biết bao nhiêu kỷ nguyên thần, chưa từng có ngoại lệ.
Quả cầu lửa to lớn này có thể đốt cháy mọi vật, đến thánh nhân cũng không dám đến quá gần là đủ để thấy mặt trời ấy chứa đựng uy lực khủng bố cỡ nào.
Thế mà ô giấy dầu nho nhỏ này có thể chịu được.
“Chiếc ô này có thể mang con vào Thiên Luân điện bên trong mặt trời. Khi ấy, con chính là thuyền trưởng và sẽ có khả năng thay đổi hướng của chiếc thuyền Thần vực này” Lê Lạc Thủy lại nói.
“Vào trong mặt trời…” Ánh mắt của La Chinh trở nên chăm chú hơn.
“Ca ca sẽ bị nướng chín đó!” La Yên cười nói.
Dường như Lê Lạc Thủy đã đoán được suy nghĩ của La Chinh nên nói tiếp: “Cho dù con tu luyện ‘Thái Thượng Luyện Khí Pháp’ để rèn luyện xác thịt không bị dị hỏa xâm nhập nhưng cũng không thể chịu nổi nhiệt độ của mặt trời đâu. Tuy nhiên, chỉ cần con cầm chiếc ô đặc biệt này thì sẽ bình an, con có thể xem nó như chìa khóa vậy. Chẳng qua ta còn cần dẫn bọn con đi gặp Lão Viên trước khi làm điều đó”
Dứt lời, bà quay đầu nhìn bọn Kiếm Ngao và nói với giọng điệu hơi lạnh nhạt: “Các ngươi có thể rời khỏi vùng đất Đạo Tranh rồi, ta sẽ đưa La Chinh và La Yên về sau”