Nghe thấy Thanh Long nói vậy, khuôn mặt La Chinh hiện lộ vẻ kỳ quái. Hắn hỏi ngược lại: “Sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?”“Thứ mà oán linh niệm thú kia nói chính là ngôn ngữ của Long tộc” Thanh Long vội vàng nói.
“Ngôn ngữ của Chân Long giới sao?” La Chinh biết Chân Long tộc có chữ viết riêng của mình, nhưng mà khi giao tiếp với Long mạch tộc hồi còn ở Chân Long giới cũng không có gì khó khăn, không ngờ Long tộc lại còn có ngôn ngữ riêng của mình?
“Đúng vậy. Oán linh đó đang triệu hồi những oán linh khác trong khu Linh Thú. Nếu bây giờ không đi, e rằng lát nữa có muốn chạy cũng không thoát được đâu!” Thanh Long dặn dò.
Thanh Long vừa nói xong, La Chinh liền quay đầu lại nhìn sang bên kia. Nhìn thấy oán linh đang bị sấm sét đánh liên tục, trên mặt hắn cũng hiện ra một tia cảnh giác. Hắn liền nói với đám người Yến Vương: “Đi! Mọi người đi mau!”
Nghe thấy La Chinh thúc giục như vậy, trên mặt Yến Vương có chút tò mò. Vừa nãy La Chinh còn không vội, sao tự nhiên bây giờ lại vội vã như thế?
“Mau lên! Con oán linh niệm thú kia đang triệu tập oán linh khác đấy” La Chinh lại thúc giục.
Trên mặt Yến Vương vẫn còn chút vẻ kỳ quái, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của La Chinh, hắn cũng không hỏi gì nữa. Chỉ có điều, đúng lúc Yến Vương đang chuẩn bị đưa mọi người rời đi, vừa quay đầu thì hắn lại thấy Thái tử Chu Ninh của thần quốc Hắc Thiết.
Chu Ninh cũng đang dẫn đầu đám người Chiêm Uân, Tiêu Đạo Viễn vây quanh con oán linh niệm thú như muốn được hưởng ké chút lợi lộc vậy.
Tuy giữa hắn và Chu Ninh có mâu thuẫn rất lớn, nhưng dù sao vẫn là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Nghĩ đến đây, hắn bèn dùng chân nguyên truyền âm nói với Chu Ninh mấy câu.
Chu Ninh kinh ngạc liếc nhìn Yến Vương một cái rồi nhíu mày. Có vẻ như hắn tin lời Yến Vương nói nên cũng dẫn đám Chiêm Uân, Tiêu Đạo Viễn lặng lẽ rời đi.
Ngay khi Chu Ninh vừa mới dẫn người rời đi thì con oán linh niệm thú bắt đầu ngửa mặt lên trời mà gào thét!
“Nó sắp không chịu được nữa rồi! Mọi người nỗ lực hơn đi!” Lưu Tú kích động hô lên.
“Dù lấy được bao nhiêu Niệm Châu thì tất cả cũng sẽ chia đều cho những ai ra tay!”
“Chia đều? Ngươi nằm mơ à? Tất nhiên là thực lực của ai mạnh hơn thì sẽ lấy nhiều hơn!”
Nhưng mà cảnh tượng mọi người chờ mong không hề xảy ra bởi con oán linh niệm thú kia không hề bị sét đánh chết. Sau khi gào thét một hồi, nó chợt ngã sấp xuống mặt đất. Cùng lúc đó, những cây cỏ dại trong phạm vi mấy chục trượng xung quanh nó bắt đầu điên cuồng sinh trưởng!
“Loạt soạt…”
Bởi vì lực huyết tế nên vốn dĩ mọi người đều không thể bay, vì thế lúc này họ chỉ có thể không ngừng chạy loạn quanh con oán linh niệm thú này. Chỉ trong thời gian một nhịp thở, những cây cỏ dại đó đã mọc cao hơn một trượng, vây chặt toàn bộ võ giả trong phạm vi mười trượng lại!
Từng tầng cỏ dại trói chặt lấy bọn họ!
“A a…”
“Nhanh ra ngoài thôi!”
Mặc dù các võ giả vẫn đang liều mạng giãy giụa, nhưng thực sự không dễ thoát khỏi mấy cây cỏ dại này như vậy.
Con oán linh niệm thú kia chậm rãi đi về phía một võ giả. Vị võ giả này đang bị hàng nghìn hàng vạn cây cỏ dại trói lấy nên không thể nào tránh thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chậm rãi giơ tay lên, đánh thật mạnh vào người mình!
Tuy con oán linh niệm thú này di chuyển rất chậm chạp, nhưng sức mạnh lại lớn kinh người. Chỉ một đòn đánh mà nó đã trực tiếp chém người nọ thành hai khúc, sau đó lập tức đi về phía võ giả tiếp theo.
Chu Ninh đã mang theo đám Tiêu Đạo Viễn và Chiêm Uân rời đi nên vừa kịp thoát khỏi phạm vi sinh trưởng của những cây cỏ dại kia. Nhưng dù thế nào thì cũng may là có đệ đệ Chu Tri Hoa của hắn nhắc nhở, nếu không thì bản thân hắn cũng sẽ bị rơi vào trong đó.
“Bùng!”
Những võ giả bị bao vây bên trong cũng sẽ không ngồi chờ chết. Một vài võ giả thông thạo quy tắc hệ Hỏa chợt phóng lửa, thiêu cháy những cây cỏ dại đáng chết kia!
“Đừng đốt! Bỏng chết ta!”
“Không đốt? Không đốt thì chúng ta ra ngoài kiểu gì?”
“Con oán linh niệm thú kia đang tới chỗ ta, ai tới cứu ta với…”
Trong đám cỏ dại chằng chịt là một khung cảnh hỗn loạn, ai cũng muốn thoát ra ngoài cho bằng được. Võ giả có sức mạnh cường đại hay các võ giả có vũ khí sắc bén trong tay thì đúng là cũng đã thoát được ra ngoài, nhưng vì không kịp phòng bị nên bọn họ hầu hết vẫn bị lôi trở lại.
Đúng lúc còn đang giãy giụa ở bên trong, mọi người bỗng nhiên nghe thấy từng tiếng thét chói tai đầy thê lương truyền đến ngay bên tai, một đám oán linh đen kịt nơi chân trời đang bay đến phía bên này!
Trên mặt những võ giả bị bao vây trong đám cỏ dại đều hiện lên vẻ tuyệt vọng.
“Đừng nhìn, đi nhanh đi!” Lúc La Chinh rời đi, hắn cũng vỗ vai Hỏa Doãn Nhi một cái. Lúc trước nàng lo lắng cho con oán linh niệm thú, còn bây giờ lại lo lắng cho sự an nguy của những võ giả kia…
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc lo lắng cho người khác, chỉ sợ số lượng oán linh trong đám đen kịt kia cũng lên tới nghìn con vạn con. Nếu bị cuốn vào trong đó thì đoán cũng biết được kết cục rồi.
Đoàn người nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Tuy nhiên, sau khi La Chinh đi được khoảng sáu bảy dặm đường thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng chấn động rất lớn truyền đến từ phía sau!
“Ầm ầm ầm!”
La Chinh quay đầu lại thì thấy một tia sét hết sức khổng lồ được phóng lên không trung!
Tiếng vang lớn đó đã gây chấn động toàn bộ thảm cỏ trong khu Linh Thú, còn những oán linh quanh quẩn trên không gian đã biến mất dạng chỉ trong khoảnh khắc.
“Tia sét này!” La Chinh nhìn thấy ánh sáng lóa mắt kia thì trái tim cũng đập nhanh hơn.
Sau khi Yến Vương nhìn thấy tia sét khổng lồ kia, trên mặt hắn lại hiện ra nụ bất đắc dĩ rồi nói: “Là Lưu Tú”
“Thực lực của hắn mạnh đến vậy sao?” La Chinh hỏi. Lực của tia sét vừa rồi, chỉ sợ có thể so với một cú tấn công toàn lực của đại năng Thần Hải Cảnh!
Yến Vương lắc đầu, rồi cười ha ha: “Ai bảo hắn là Thái tử của thần quốc Đại Vũ chứ?”
Tổng bộ của Mật Giáo được xây dựng trong thần quốc Đại Vũ, ngay cả thánh nữ Bạch Nguyệt Dung cũng ở trong thần quốc Đại Vũ, thế nên công lao của Mật Giáo trong việc thần quốc Đại Vũ có thể trở nên nổi bật trong tứ đại thần quốc không thể không lớn.
Những tài nguyên được truyền xuống từ con đường Nghịch Linh cơ bản đều sẽ ưu tiên cho thần quốc Đại Vũ chọn trước. Lưu Tú là Thái tử của thần quốc Đại Vũ, tất nhiên trong tay hắn có rất nhiều bảo bối không tồi.
Yến Vương nói tiếp: “Nếu ta đoán không nhầm thì đòn vừa rồi hắn đã phải dùng hết Thiên Lôi Chiến Kích rồi. Mà Thiên Lôi Chiến Kích chỉ có thể sử dụng một lần, cấp bậc lại là bán thần khí!”
Bảo vật chỉ dùng một lần, hơn nữa còn là bảo vật cấp bán thần khí? La Chinh cũng thấy kinh ngạc, thảo nào lại có được uy lực như thế!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu hắn không vận dụng chiêu này thì e rằng bản thân hắn đã biến thành một thi thể. Chính xác thì người trong hoàng tộc có không ít thứ tốt trong tay, nhưng nếu vậy thì trong tay Hỏa Thần, Hỏa Doãn Nhi và Yến Vương, ít nhiều cũng sẽ có thứ gì đó hộ mệnh nhỉ?
Tia sét vừa đánh ra ban nãy gần như đã tiêu diệt toàn bộ oán linh trong khu Linh Thú, nên cũng đã giảm bớt áp lực cho mọi người.
Mọi người vẫn duy trì một tốc độ nhất định, đi dọc theo đồng cỏ trong khu Linh Thú. Lúc này Hỏa Doãn Nhi mới hỏi: “Đi hết khu Linh Thú là có thể đi vào bí cảnh sao?”
Yến Vương nghe thấy Hỏa Doãn Nhi hỏi vậy thì gật đầu, sau đó bèn nói: “Trên lý thuyết thì đúng là như thế. Sau khi đi qua khu Linh Thú này thì chúng ta sẽ đến mảnh đất trung tâm của đảo, tìm ra lối vào của bí cảnh Vũ Hoàng là được!”
Lộ trình sau đó, mọi người không hề gặp phải phiền phức gì. Sau khi ra khỏi khu Linh Thú, mọi người liền nhìn thấy từng cảnh sắc xa hoa lộng lẫy dần xuất hiện ngay trước mắt!
Ánh sáng từ các loại ngọc thạch tạo thành đường cong, phác họa ra một thế giới giống như tiên cảnh. Mỗi một đình đài lầu các đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Thông thường, sắc thái quá mức đậm nét như vậy sẽ khiến người ta có cảm giác hơi dung tục, tầm thường, tuy nhiên những màu sắc trước mắt lại được phối hợp vô cùng hoàn mỹ, quả thật không khiến người ta cảm thấy chói mắt hay không thoải mái chút nào!
“Đẹp quá!” Nhìn thấy cảnh sắc như vậy, Hỏa Doãn Nhi là người đầu tiên lao vào. Trong đôi mắt của nàng lóe lên ánh sáng rực rỡ. Trong suốt quãng đường đi tới đây, tâm trạng mọi người đều rất căng thẳng, bỗng nhiên nhìn thấy cảnh sắc mỹ lệ này, tâm tình mọi người đều thư thái hẳn lên.
La Chinh cũng chậm rãi đi vào trong, ánh mắt cẩn thận đánh giá những kiến trúc trước mắt này. Các kiến trúc của Long mạch tộc đúng là rất tinh tế. Trong những vật liệu của kiến trúc này còn có điểm xuyết cát Dạ Minh đang tỏa ra những màu sắc khác nhau.
Vào ban ngày, những hạt cát Dạ Minh này hấp thu ánh sáng mặt trời, đến tối sẽ phát ra những ánh sáng có màu sắc khác nhau. Cho dù trải qua mấy nghìn năm thì chúng cũng vẫn luôn rực rỡ, lóa mắt.
“Lối vào ở chỗ này” Đây không phải lần đầu tiên Yến Vương tới nơi này nên nhìn cũng đã quen rồi. Sau khi hắn nhìn lướt qua thì vội mang mọi người đi tìm kiếm lối vào của bí cảnh Vũ Hoàng.