Tài nguyên tốt nhất trong Thần vực đều tập trung trên đảo nổiỞ cửa vào cấm địa, các loại tài nguyên vẫn liên tục được đưa đến Thần vực.
Vậy nên trong vô số năm qua, cứ nhắc đến thiên tài ở Thần vực thì mọi người đều sẽ nhìn về phía đảo nổi.
“La Tiêu thật là thủ đoạn, không biết ông ta còn có kế hoạch dự phòng gì nữa” Lãnh Diệu cảm thán.
“Hừ, ông ta đã là một người chết rồi, dù có kế hoạch dự phòng gì thì cũng vô dụng thôi” Mục Hải Cực lạnh lùng nói.
Trong lúc các thánh nhân thảo luận, Đông Phương Thái Thanh lại chắp tay nói: “Thái Thanh còn muốn bẩm báo một việc kỳ quặc!”
“Nói” Đông Phương Thuần Quân lạnh nhạt lên tiếng.
“Tuy rằng thân thể của La Chinh lợi hại, nhưng nếu không gian của đại vực không bị đóng, bọn ta có thể dịch chuyển thuận lợi thì vẫn có thể bắt được hắn” Đông Phương Thái Thanh nói.
Đông Phương Thuần Quân không hiểu ý của Đông Phương Thái Thanh nên chỉ khẽ cười: “Ý của ngươi là trách ta đóng đại vực à?”
Đông Phương Thuần Quân lãng phí Thần Vũ tệ để viết quy tắc trên bảng đá thống trị nhằm không cho mục tiêu chạy thoát. Nào ngờ, ông ta lại nhận được một kết quả ngoài ý muốn là nó trói buộc cả những chân thần đại viên mãn này.
“Đương nhiên là không” Đông Phương Thái Thanh lắc đầu: “Xà Linh vực không nằm trong phạm vi bị đóng nên ta định sử dụng chuông Phù Thổ phong tỏa không gian của La Chinh, sau đó mọi người cùng ra tay. Lúc đó, mọi người có thể sử dụng dịch chuyển tự do nên La Chinh cũng không còn đáng sợ nữa… Thế nhưng lúc ta sắp vào Xà Linh vực, La Chinh lại đột nhiên ra tay đẩy lùi ta rồi đi vào Xà Linh vực trước, kế đó sử dụng dịch chuyển bỏ trốn!”
“Ý của ngươi là La Chinh đã nhìn ra tính toán của ngươi à?” Đông Phương Thuần Quân hỏi.
Đông Phương Thái Thanh lắc đầu: “Không thể nào, hắn sẽ không ngờ được rằng ta có chuông Phù Thổ, hơn nữa ta truyền âm kế hoạch bằng chân nguyên nên hắn không thể nào nghe được”
Đôi mắt Đông Phương Thuần Quân lóe sáng: “Ý của ngươi là có người lén lút nói chuyện này cho La Chinh nên hắn mới có thể biết trước tiên cơ?”
“Đúng thế! Chúng ta có nội gián!” Đông Phương Thái Thanh gật đầu, lập tức quét mắt qua mọi người rồi dừng lại ở chỗ Hoa Thiên Mệnh cách đó không xa.
Lần này mọi người đều chú ý đến Hoa Thiên Mệnh, rất rõ ràng, Đông Phương Thái Thanh nghi ngờ “Thiên Kiếm” là nội gián.
Hoa Thiên Mệnh vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Ta chưa từng gặp La Chinh, thậm chí trước đó không hề biết đến người này. Thái Thanh huynh suy đoán chủ quan rồi nói ta là nội gián thì có phải là hơi qua loa quá rồi không?”
Đông Phương Thuần Quân cũng cười nhẹ: “Thái Thanh, ta cũng biết ngươi và Thiên Kiếm xưa nay không hợp nhau, nhưng ngươi kết luận hắn ta là nội gián chỉ vì La Chinh ra tay với ngươi thì quá là võ đoán rồi”
Đường Lôn cũng cười ha ha, góp vui: “Nói đúng lắm, nếu nội gián thật sự đang nằm trong nhóm chân thần đại viên mãn các ngươi thì mỗi người đều đáng nghi, ngươi không thể kết luận là Thiên Kiếm chỉ bằng chuyện này, nó không hợp lý!”
Đông Phương Thái Thanh nhìn chằm chằm vào “Thiên Kiếm”.
Đúng vậy, chỉ hoài nghi một mình Thiên Kiếm trong số nhiều người như vậy là vô lý.
Thế nhưng trực giác mách bảo với Đông Phương Thái Thanh rằng “Thiên Kiếm” là kẻ đáng nghi nhất.
Tuy nhiên, các thánh nhân đều đã nói vậy, hơn nữa bản thân ông ta cũng có hiềm khích với Thiên Kiếm. Nếu ông ta còn kiên trì thì chắc chắn sẽ không được ủng hộ, trái lại còn biến mình thành kẻ mượn cơ hội diệt trừ đối thủ.
Vì vậy, Đông Phương Thái Thanh đành phải thôi.
“Mà thôi, không ngờ người trở về Thần vực lại là La Chinh… Các ngươi lui đi” Đông Phương Thuần Quân phất tay.
Các chân thần đại viên mãn như trút được gánh nặng, nhanh chóng rời khỏi Thần Loan điện.
Đợi đến khi các chân thần rời đi, Đông Phương Thuần Quân mới lên tiếng: “La Chinh chỉ là một sự cố nho nhỏ, người ngoại vực mới là phiền toái nhất!”
Nghe thế, sắc mặt của các thánh nhân đều trở nên nghiêm túc.
“Người có thể đi lại trong hỗn độn, hoặc là thánh nhân, hoặc là cường giả Bỉ Ngạn cảnh” Lãnh Diệu phân tích.
“Đừng quên còn có tên nhóc La Chinh kia nữa” Đường Lôn bổ sung.
“Hừ, đừng nói tới tên đó!” Mục Hải Cực không vui.
Nhát chém của ông ta trong vũ trụ Đại Diễn không thể lấy đi tính mạng của La Chinh.
Đông Phương Thuần Quân đã tự mình ra tay tại cửa cấm địa biển Thời Gian mà La Chinh vẫn trốn thoát.
Hơn mười chân thần đại viên mãn vây bắt mà hắn vẫn an toàn chạy trốn!
Hiện giờ Mục Hải Cực vừa nghe đến cái tên “La Chinh” thì đầu lại đau.
“Tạm không thảo luận La Chinh sinh tồn trong hỗn độn như thế nào, bây giờ chúng ta cần phải biết những người ngoại vực đó là ai và thăm dò lập trường của bọn họ” Đông Phương Thuần Quân bình tĩnh nói.
“Đi xem là biết thôi” Đường Lôn nói.
Tần Nguyện – thánh nhân của Tần gia – cười khà khà: “Ai đi? Ngươi đi à?”
“Ta? Ta không đi!” Đường Lôn vội vàng lắc đầu.
Nếu người ngoại vực là thánh nhân thì chắc chắn chỉ có một khả năng là Cố Bắc đã quay về.
Tuy nhiên, theo những gì Mục Hải Cực nói thì người ngoại vực đã tạo ra một lối đi không gian không thể phá hủy trong vũ trụ Đại Cực của ông ta.
Bất kể người có bản lĩnh này là Cố Bắc hay ai đi nữa, nếu người nào tùy tiện ra ngoài đó thì đều xem như tự tìm chết.
Đúng lúc này, một ông lão lưng còng bỗng nhiên đi vào cửa chính của Thần Loan điện.
Ông lão trông mặt mày dễ gần, trên người còn có mùi dược liệu.
Một số thánh nhân vừa ngửi liền biết những dược liệu đó đều là hàng rẻ tiền.
Thế nhưng bọn họ không hề tỏ ra khinh thường khi nhìn thấy ông lão, bởi vì bọn họ không cách nào nhìn thấu tu vi của ông lão gầy gò đó!
Ông lão gầy gò chậm rãi bước vào Thần Loan điện, thản nhiên chắp tay cười với các thánh nhân: “Nhất định phải có người đi. Các ngươi dựa vào vũ trụ nên bất tử bất diệt, qua mấy năm sau là sống lại rồi mà còn sợ cái gì nữa?”
“Lão Hốt” Các thánh nhân như Đông Phương Thuần Quân và Mục Hải Cực đều hành lễ với ông lão gầy gò.
“Vị này chính là lão Hốt tiếng tăm lừng lẫy đó à?”
Tần Nguyện và mấy thánh nhân khác cũng chắp tay cúi đầu.
Các thánh nhân từ liên minh các gia tộc quyền thế đều biết đến sự tồn tại của lão Hốt nhưng không phải ai cũng từng gặp ông.
“Các ngươi còn chưa ý thức được nguy cơ lớn của chúng ta, nếu bọn họ đã đưa La Chinh về thì nhất định sẽ tìm cách vào Thần vực. Hàng rào Thần vực này… khi xưa chúng ta không thể phá hủy nên có lẽ bọn họ cũng sẽ gặp khó khăn với nó, nhưng chuyện dùng bạo lực phá hủy lối đi không gian chỉ là sớm muộn thôi. Năm xưa chúng ta chỉ tốn hai mươi năm, đến lúc đó các ngươi định đối đầu với bọn họ như thế nào?” Lão Hốt hỏi.
Lời nói của lão Hốt làm nội tâm các thánh nhân trở nên nặng nề.
Ngay cả Bỉ Ngạn cảnh như lão Hốt mà còn kiêng kỵ người ngoại vực thì những thánh nhân như bọn họ càng khó có thể may mắn tránh khỏi.
Trong lúc các thánh nhân im lặng, thánh nhân của Triệu gia – Triệu Vô Ý – bỗng nhiên lên tiếng: “Vậy hãy để Triệu Vô Ý ta đi đi!”
Triệu gia vừa mới gia nhập vào liên minh không lâu thì đã được Đông Phương Thuần Quân dìu dắt nên không ngừng phát triển trên đảo nổi. Tuy nhiên, do nền móng của Triệu Vô Ý còn chưa ổn nên cần làm gì đó để chứng minh bản thân với Đông Phương Thuần Quân.
Triệu Vô Ý thấy các thánh nhân khác không muốn ra mặt nên đành phải tự ra nghênh đón khó khăn thôi.