Trong Hồ Minh Châu có mấy trăm nghìn hồ nước to nhỏ đủ loại, trong đó hồ Thiên Minh ở chính giữa là to nhất, nhìn từ trên không xuống giống như một viên đá quý đẹp đẽ khảm nơi đường chân trờiLúc bên trong Hồ Minh Châu bỗng nhiên lóe ra một quả cầu sáng rực, toàn bộ sinh linh trong Hồ Minh Châu đều sợ đến sững người. Chúng đều nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng trên không trung, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vài hơi thở sau, sóng xung kích kinh khủng mới truyền lại đến trước mặt chúng.
Cùng với sóng xung kích khuếch tán ra chính là con sóng cao đến mấy chục nghìn mét.
Với hồ Thiên Minh là tâm, toàn bộ mọi thứ trong phạm vi mấy chục nghìn dặm xung quanh nó đều bị sóng nước quét sạch.
Mãi hai canh giờ sau, mặt hồ mới phẳng lặng lại.
Mặt hồ của hồ Thiên Minh hạ xuống hơn tám trăm nghìn mét, giờ chỉ còn là một đầm nước bẩn đục.
Ba chiếc thuyền đen nằm nghiêng ngả trên “đầm nước bẩn”, trên bề mặt thân tàu toàn là vết nứt như chó cắn đan xen chồng chất lên nhau, thỉnh thoảng còn có máu chảy ra từ trong các thanh gỗ của thân tàu.
Cùng với máu tươi chảy ra ồ ạt còn có tiếng rên đầy đau đớn của lão thuyền trưởng.
Mấy năm qua, Hắc Thuyền từng hứng chịu không ít thương tích, thậm chí có vài chiếc còn bị nghiền nát hoặc đốt cháy hoàn toàn.
Nhưng những chuyện đó đều xảy ra trong tình trạng lão thuyền trưởng đã chuẩn bị sẵn sàng và đầy đủ. Trong tình huống ấy, dù có bị hủy đi một, hai chiếc thuyền thì cùng lắm cũng chỉ như bị gãy một tay hay một chân, với tu vi Bất Hủ cảnh của lão thuyền trưởng thì chuyện này chẳng phải vấn đề gì to tát.
Bây giờ, mấy chiếc thuyền đen đang neo đậu ở Hồ Minh Châu chính là bản thể còn sót lại của ông ta!
Cả mấy chiếc thuyền này đều đồng loạt bị thương nặng, thậm chí chiếc thuyền chở theo Tà Thần còn tan nát thành từng mảnh vụn.
Đối với lão thuyền trưởng mà nói, đây là một sự thương tổn vô cùng nghiêm trọng.
Lúc thuyền bị nổ tung, Thần Đồ cùng Tà Thần đều ở cùng trên một chiếc thuyền. May mà lão thuyền trưởng đã phát hiện ra điểm bất ổn nên trực tiếp bắn Thần Đồ ra khỏi khoang thuyền.
Dù vậy, Thần Đồ vẫn bị sóng xung kích kinh khủng tác động tới nên bị đập mạnh vào một bên của chiếc thuyền, cả người đều khảm trên boong thuyền, cơ thể toác ra nhiều vết thương hở.
“Két, két, két…”
Lúc Thần Đồ tỉnh lại thì nghe được âm thanh Hắc Thuyền đang không ngừng trùng tu lại. Lão thuyền trưởng đang liều mạng chữa trị Hắc Thuyền…
Nếu bây giờ có một đối thủ xông tới thì ngay cả sức để trốn chạy, lão thuyền trưởng cũng chẳng còn.
“Thuyền trưởng…” Thần Đồ tỉnh lại lập tức kêu lên: “Đã xảy ra chuyện gì!”
Trận chiến Lê Sơn vừa trôi qua chưa được bao lâu, theo lý thì thế giới mẹ đang trong giai đoạn yên ổn mới đúng. Dù là Lê Sơn hay tộc Hữu Hùng thì đều không thể phát động chiến tranh gì nữa.
Năng lượng quy mô như vừa rồi không thể nào là…
Thần Đồ vừa mới nảy ra suy đoán này, lão thuyền trưởng đã nói: “Là năng lượng dung đạo”
“Năng lượng dung đạo? Làm sao có thể!” Thần Đồ khó mà tin nổi.
Nếu Tà Thần tiến hành dung hợp thần đạo, hắn ta sẽ không sử dụng quá nhiều năng lượng. Mặc dù năng lượng dung đạo vô cùng bất ổn, uy lực cũng lớn đến lạ thường, nhưng quá ít năng lượng thì dù uy lực có dọa người đến mấy cũng không thể nào gây ra đợt hủy hoại kinh khủng đến vậy.
“Ta tận mắt nhìn thấy” Lão thuyền trưởng vô cùng khẳng định.
“Vậy Tà Thần hắn…” Con ngươi Thần Đồ hơi run lên.
“Không biết…”
Lúc quả cầu ánh sáng vừa nổ tung là đã lập tức nuốt trọn hết toàn bộ thân thể Tà Thần, lão thuyền trưởng hoàn toàn không kịp cứu hắn ta, thậm chí còn chẳng kịp tự vệ nữa là.
Thần Đồ chật vật gượng đứng lên, sau đó bay lên giữa không trung, bước vài bước trên mặt hồ. Thần thức của nàng ta nhanh chóng khuếch tán ra.
Diện tích hồ đã thu nhỏ đi vô số lần, thần thức của Thần Đồ chỉ mới tỏa ra đã bao trùm khắp cả hồ.
Trong phạm vi dò xét của thần thức, nàng ta hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng Tà Thần.
“Biến mất rồi…” Thần Đồ thì thào.
“Năng lượng kia quá mạnh, chắc đã bị bốc hơi luôn rồi” Lão thuyền trưởng nói.
Năng lượng khủng bố cỡ đó mà muốn hủy diệt một người là chuyện hết sức đơn giản.
Bây giờ không tìm ra Tà Thần, vậy khả năng lớn nhất chính là hắn ta đã bị bốc hơi hoàn toàn, không còn sót lại bất cứ gì cả.
“Hắn sẽ không chết như vậy đâu!” Thần Đồ hơi kích động.
Lão thuyền trưởng thoáng do dự một chút, cuối cùng chỉ nói: “Chúng ta chờ xem”
Tộc Vô Không đã đầu tư không ít vốn liếng vào Tà Thần, nếu Tà Thần chết như thế thì đối với tộc Vô Không, đây là một tổn thất cực lớn.
Trong lúc Thần Đồ tiếp tục nổi lên giữa không trung, định mở rộng phạm vi tìm kiếm thì bỗng cảm giác được một luồng sức mạnh truyền đến từ đằng trước. Nàng ta định né tránh theo phản xạ có điều kiện, nhưng sức mạnh kia ập tới quá hung hăng, trong nháy mắt đã hóa thành một bàn tay to túm chặt lấy nàng ta. Ngay sau đó, một bóng dáng khổng lồ liền hiện ra trước mặt Thần Đồ.
Đó chính là Tà Thần.
“Tà… Thuyền, thuyền trưởng! Ngươi không bị gì hết!” Thần Đồ reo lên đầy ngạc nhiên và vui mừng.
“Sao ta có thể chết như thế?” Tà Thần cười lạnh, nói.
Hắn ta nâng Thần Đồ lên và đặt trên vai mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Trong thế giới mẹ, Tà Thần có năng lực cảm nhận phi phàm. Hắn ta có thể phát hiện ra trên không trung của Hồ Minh Châu có điểm khác lạ, ở đó có hai lối đi nổi lơ lửng, như ẩn như hiện. Đồng thời, có người đang thông qua lối đi ấy mà theo dõi bên dưới.
“Trên trời có cái gì?” Thần Đồ hỏi.
“Có người đang quan sát ta” Tà Thần đáp.
“Là ai?” Thần Đồ nhướng mày.
“Không biết…” Tà Thần bình tĩnh nói: “Vả lại không chỉ có một mà hình như là hai…”
Dứt lời, hắn ta vươn tay lên trên.
Phía trước nắm đấm của hắn ta hình thành một cơn lốc năng lượng.
“Soạt!”
Cơn lốc năng lượng tựa như một con rồng khổng lồ phóng lên trời cao, chui vào trong một lối đi và khuấy đảo khiến lối đi này vỡ nát.
Trong Ngọc Thanh Thiên, Thân Thần Cương bóp nát tấm gương, mảnh vỡ của nó rơi xuống mặt nước.
Ngay lúc hắn ta đang định rời đi, cô gái Nhân tộc bỗng “A” lên một tiếng và nói: “Phủ chủ, ngài nhìn kìa!”
Hình ảnh trong gương vốn rất mờ ảo, bây giờ còn vỡ thành hàng trăm mảnh nên càng khó quan sát.
Thân Thần Cương vươn tay phẩy nhẹ về phía mảnh gương vỡ, mấy trăm mảnh vụn như có linh hồn mà nhanh chóng ghép lại với nhau, trở thành một thể hoàn chỉnh.
Khi tấm gương vừa mới được vá lại, cô gái Nhân tộc liền nói: “Người kia không chết, hình như hắn còn phát hiện ra đường quan sát của đám Xà Chủ. Đúng là một tên nhạy cảm…”
“Hắn muốn phá hư con đường này” Thân Thần Cương nói.
“Ầm!”
Sau đó, họ chợt trông thấy nắm đấm của Tà Thần đập tung lên trên.
Sau cú đấm vừa rồi, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Mặc dù hình ảnh trong gương rất mờ nhưng vẫn luôn tồn tại.
“Cú đấm này đấm trượt à?” Cô gái Nhân tộc hỏi.
Thân Thần Cương nhìn chằm chằm mặt gương và suy tư một lúc, cuối cùng lắc đầu nói: “Không giống đấm trượt. Hắn đã phá hủy một con đường khác. Chắc hẳn ngoại trừ đường quan sát của Xà Chủ, còn có một đường quan sát khác nữa”
“Một đường quan sát khác? Đám chim kia cũng đang dõi theo hắn ư?” Cô gái Nhân tộc hỏi.
“Khả năng này rất ít” Thân Thần Cương lại lắc đầu.
Đám chim kia khống chế tộc Vô Không, mà tộc Vô Không thì khống chế Hắc Thuyền.
Bây giờ, Tà Thần và Hắc Thuyền là cùng một ruột, thông qua Hắc Thuyền quan sát Tà Thần còn đơn giản hơn, đám chim kia vốn không cần phải sợ hãi hay e ngại gì.
“Nhưng ngoại trừ chúng ta và đám chim kia thì còn ai theo dõi hắn nữa?” Cô gái Nhân tộc thấy rất lạ.
Trong Bỉ Ngạn còn có thế lực thứ ba nữa ư?
“Giờ vẫn chưa biết…”
Trong lúc Thân Thần Cương đang nói chuyện, nắm đấm của Tà Thần lại đấm lên trên một lần nữa.
Một cơn lốc năng lượng phóng thẳng lên trời, cuối cùng cũng phá hỏng con đường quan sát của đám Xà Chủ.
Trong thành Thiên Phương, hình ảnh trong cả hai mươi mấy tấm gương to nhỏ khác nhau đều đồng loạt biết mất.
Thân Thần Cương nhìn tấm gương trống rỗng không còn gì, sâu trong đôi mắt lóe lên ý vui mừng khó hiểu, trong đó còn hơi xen lẫn chút sung sướng.