Sức mạnh Bỉ Ngạn tích chứa trong bức tượng đầu ngựa không tính là mạnh, vẫn chưa tới một thần quân lực, nhưng đủ để coi nó như tín vật Bỉ Ngạn“Tiền bối có thể ban sức mạnh Bỉ Ngạn cho bức tượng đầu ngựa này?” La Chinh hỏi.
Vô Ưu Vương gật đầu, lại cầm lấy bức tượng đầu ngựa và nói: “Sức mạnh Bỉ Ngạn không phải do ta ban cho, chỉ là mượn tay ta đưa vào mà thôi, vốn dĩ sức mạnh này là từ bên ngoài hỗn độn dẫn vào”
Sức mạnh Bỉ Ngạn vốn là tồn tại hết sức đặc thù, nhưng trước đây không ai ngờ tới sức mạnh này không phải đến từ bản thân hỗn độn, mà là bên ngoài hỗn độn.
Vô Ưu Vương khẽ cử động tay, sức mạnh Bỉ Ngạn tích chứa trong bức tượng đầu ngựa càng ngày càng mạnh, dần dần đột phá một thần quân lực…
Thanh Ngọc Chi Linh nhìn chằm chằm bức tượng đầu ngựa ấy, hỏi: “Nếu sức mạnh Bỉ Ngạn đến từ bên ngoài hỗn độn, như vậy trong Bỉ Ngạn cũng có cánh cửa thông tới bên ngoài hỗn độn?”
Vô Ưu Vương lắc đầu, nói: “Không chắc, nhưng có khả năng cao là vậy. Chẳng qua có một vài bí mật được ẩn giấu trong chỗ sâu nhất ở Tam Thập Tam Trọng Thiên, lúc Nhân tộc chúng ta cường thịnh nhất cũng chưa từng tiếp xúc tới…”
Khi sức mạnh Bỉ Ngạn trong bức tượng đầu ngựa kia tăng đến ba mươi thần quân lực thì cuối cùng cũng ngừng lại, Vô Ưu Vương nói tiếp: “Sức mạnh Bỉ Ngạn mà ta lấy được từ thế giới Huyền Lượng bây giờ chỉ có ba mươi thần quân lực. Có điều ta đã tìm được huyền bí trong thế giới ấy, ta và các đồ nhi của ta cuối cùng sẽ đột phá, nhưng còn cần thời gian nhất định”
“Tìm kiếm ở bên ngoài hỗn độn khó khăn lắm à?” La Chinh hỏi.
Vô Ưu Vương gật đầu, nói: “Đúng là rất khó, chúng ta là sinh linh sinh ra ở bên trong hỗn độn, căn bản không thích hợp tiến vào thế giới kia. Thật sự thích hợp với thế giới đó sợ rằng chỉ có văn minh Khoảnh Khắc”
Ở thế giới Huyền Lượng, tất cả thời gian và không gian đều không tồn tại. Văn minh Khoảnh Khắc nghe nói chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, đối với bọn họ mà nói, thời gian và không gian cũng đều không có ý nghĩa.
La Chinh nhớ Thanh Ngọc Chi Linh từng nói với mình về đặc tính liên quan đến văn minh Khoảnh Khắc, bây giờ nghĩ lại mới thấy giữa hai bên đúng là tồn tại mối liên hệ mật thiết. La Chinh bật thốt lên: “Vậy có khi nào văn minh Khoảnh Khắc đến từ thế giới Huyền Lượng hay không?”
Ai ngờ Vô Ưu Vương cười nói: “Không phải “có khi nào”, mà bọn họ chắc hẳn thuộc về thế giới Huyền Lượng”
Mức độ phức tạp của toàn bộ hỗn độn bây giờ đã vượt xa tưởng tượng của La Chinh, muốn vén lên toàn bộ huyền bí trong đó gần như là chuyện không thể. Có điều Vô Ưu Vương đã nói cho La Chinh biết được kha khá chuyện rồi…
“Không biết tiền bối cần vãn bối làm gì?” La Chinh hỏi.
Khi bị trục xuất vào trong không gian này, mục tiêu đầu tiên của hắn là nhanh chóng trở về, nào ngờ hắn lại gặp được cơ duyên cỡ này.
Nếu hắn đã đến đây rồi thì nhất định Vô Ưu Vương sẽ có chuyện cần nhờ vả.
Vô Ưu Vương nhìn chằm chằm La Chinh, nói: “Nếu ngươi muốn trở về thì cần có một điều kiện tất yếu”
“Điều kiện gì?” La Chinh hỏi.
“Đầu tiên là tu thành chân ý Tam Linh Kiến Vật, đợi đến khi ngươi trở về hỗn độn rồi, ta cần ngươi tìm Nhân tộc Bỉ Ngạn” Vô Ưu Vương lại nói.
Vô Ưu Vương chờ đợi lâu như vậy mới chờ được La Chinh, sao có thể dễ dàng để hắn chạy mất?
Mặc dù ở trong không gian này ông là chúa tể tuyệt đối, bất cứ một cổ thần Hỗn Độn nào nắm giữ chân lý không gian cũng không làm gì được ông, thậm chí còn chẳng nhìn trộm được, thế nhưng bản thân Vô Ưu Vương lại không thể rời đi!
Ông muốn La Chinh tu thành chân ý Tam Linh Kiến Vật, như vậy hắn có thể tự do ra vào vùng không gian này.
“Tìm Nhân tộc Bỉ Ngạn…” Trong mắt La Chinh lộ ra vẻ hoang mang: “Ta phải đi đâu tìm?”
Vẻ mặt Vô Ưu Vương thâm sâu khó lường, ông nói: “Chuyện đó thì phải dựa vào bản thân ngươi. Nhân tộc các ngươi ra đời trong vòng hỗn độn này không phải tình cờ, các ngươi ra đời có nghĩa Nhân tộc Bỉ Ngạn đã bắt đầu hành động”
Dứt lời, Vô Ưu Vương xoay người khẽ đưa tay ra, từng khối gạch vàng không ngừng rơi xuống. Chúng chồng lên nhau và nhanh chóng xây thành một vách tường cao lớn, bao vây kín kẽ quanh người La Chinh.
Mỗi khối gạch vàng đều có một chữ, toàn bộ vách tường quanh người hắn vừa vặn thể hiện ra trọn bộ “ chân ý Tam Linh Kiến Vật”!
“Chờ ngươi lĩnh hộ hoàn toàn chân ý Tam Linh Kiến Vật, ta sẽ tự đưa ngươi trở về” Giọng nói của Vô Ưu Vương truyền tới từ bên ngoài tường.
Vách tường màu vàng cũng ngăn cách 9527 và Thanh Ngọc Chi Linh ở bên ngoài.
Mặc dù sau khi La Chinh tu thành chân ý Tam Linh Kiến Vật cũng có thể truyền thụ lại cho bọn họ, nhưng Vô Ưu Vương cực kỳ căm ghét dị tộc. Ông có thể nhịn xuống không trừ khử hai người đã là tốt lắm rồi, đương nhiên không cho phép bọn họ trực tiếp học hỏi chân ý của đạo.
“Ta còn chưa biết mình có phù hợp hay không nữa…” La Chinh ở bên trong tường lẩm bẩm.
“Một năm chưa tu thành thì dùng mười năm, mười năm chưa tu thành thì trăm năm. Ta có thể cho ngươi đủ thời gian lĩnh ngộ, dù ngươi không có chút phù hợp nào cũng có thể tu thành” Giọng nói của Vô Ưu Vương lại truyền từ bên ngoài vào.
La Chinh bĩu môi, ánh mắt lập tức chuyển sang nhìn những chữ trên bức tường.
Xem ra, mình không tu thành chân ý Tam Linh Kiến Vật, Vô Ưu Vương sẽ không thả mình ra.
Cũng may Vô Ưu Vương có thể điều khiển giao điểm thời gian trong không gian này, ít nhất thời gian đối với La Chinh mà nói không hề cấp bách!
Thanh Ngọc Chi Linh và 9527 cứ thế chờ ở bên ngoài, hai người cũng đang lặng lẽ trao đổi.
“Một khi tu thành chân ý Tam Linh Kiến Vật là có thể tiếp nhận tín vật Bỉ Ngạn ở bên trong không gian này, nếu Vô Ưu Vương có thể tự đưa sức mạnh Bỉ Ngạn vào bản thân mình vậy chẳng phải là có thể giáng lâm xuống Hỗn Độn hay sao?” 9527 dùng ý thức trao đổi.
“Có thể, nhưng người cao ngạo như Vô Ưu Vương sao có thể trở thành một món tín vật Bỉ Ngạn của người khác?” Thanh Ngọc Chi Linh lắc đầu.
Những vật còn sống ở Bỉ Ngạn đều coi việc trở thành tín vật Bỉ Ngạn là một sự sỉ nhục, tồn tại cường địa như Vô Ưu Vương đương nhiên là không muốn. Có lẽ bản thân Vô Ưu Vương cũng đang nghĩ cách vượt qua chân lý, thử trở về hỗn độn.
“Nói cũng phải…” 9527 gật đầu.
Trước đây hai vị Chân Lý Chi Tử này gần như không trao đổi gì, mặc dù 9527 là một phân hồn nhưng đại diện cho cổ thần Hỗn Độn, mặc dù Thanh Ngọc Chi Linh từng là cổ thần Hỗn Độn nhưng nó lại đại biểu cho một nền văn minh trong Bỉ Ngạn. Tuy mục tiêu của cả hai đều là Chung Yên, về căn bản thì không có mâu thuẫn, nhưng giữa cả hai vẫn tồn tại lòng cảnh giác.
Lần này hai người trao đổi với nhau, ngược lại kéo gần khoảng cách giữa hai bên.
Vô Ưu Vương dẫn hai vị đệ tử của mình trở lại một nơi khác trong cung điện.
“Sư tôn, với ngộ tính thiên tư trác tuyệt của con, muốn thấu hiểu thông suốt chân ý Tam Linh Kiến Vật cũng phải tốn thời gian hai năm, tên nhóc kia mà lĩnh ngộ hoàn toàn thì sợ rằng phải mất mấy chục năm?” Chàng trai thanh tú nói, mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
Chân ý Tam Linh Kiến Vật là chân ý của đạo hoàn chỉnh, độ khó để lĩnh ngộ nó đương nhiên cao hơn chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng đã bị cắt xén.
Chàng trai thanh tú là thiên tài mà Vô Ưu Vương nghìn chọn vạn chọn từ thế giới trong cơ thể, y lĩnh ngộ được chân ý Tam Linh Kiến Vật trong hai năm coi như là rất nhanh rồi.