Trên người cô gái kia mặc một chiếc áo vải thô, bên dưới là một chiếc váy cũng được làm bằng chất liệu tương tựTuy ăn mặc sơ sài nhưng những thứ ấy không che nổi gương mặt xinh đẹp vô ngần của nàng, cảm giác như nhan sắc tuyệt trần này không nên xuất hiện trong một bộ lạc nguyên thủy như vậy.
Ánh mắt La Chinh dừng lại trên người cô gái, trong lòng bỗng nảy lên một chút cảm giác bí ẩn.
Cô gái này chẳng hề để lộ ra chút tu vi nào, nhưng trên thân thể nàng tỏa ra một luồng khí tức vừa mạnh mẽ vừa khác thường.
Dường như nàng là một người luyện thể, nhưng lại không hoàn toàn là vậy!
La Chinh cho rằng nàng không phải đối thủ của mình, nhưng thực lực của nàng hẳn phải mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Điều khiến hắn tò mò hơn cả là khí tức phát ra trên người nàng rất giống với miếng hoang cốt trên tay La Chinh!
“Tiểu Vân tỷ!”
Thấy cô gái này, trên mặt thiếu niên hiện lên vẻ vui mừng.
Những người khác nghe Tiểu Vân nói như vậy, sắc mặt thoắt cái trở nên cực kỳ khó coi.
Tiểu Vân có địa vị rất cao trong bộ lạc, quan trọng hơn là mỗi khi có tai họa ập xuống cũng chỉ có Tiểu Vân mới có thể chống lại.
Nếu nàng thực sự rời đi, lần sau tai họa lại ập xuống, sợ rằng toàn bộ mọi người trong bộ lạc đều phải chết!
Hơn nữa bộ lạc bọn họ và một bộ lạc khác có mâu thuẫn khá gay gắt, thường xảy ra xung đột, lần nào cũng là Tiểu Vân đứng ra mới chặn được bộ lạc kia ở ngoài cửa.
“Tiểu Vân, nếu ngươi đi, lại có âm nhân chạy đến thì phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy! Huống chi người của bộ lạc Vũ Phi cũng đang rục rịch!”
Nghe mấy lời này, Tiểu Vân thản nhiên nói: “Không phải các ngươi nói những tai họa này đều là do Phù Sơ mang tới sao? Nếu ta đưa Phù Sơ đi rồi, chẳng phải tai họa cũng sẽ đi theo hay sao? Các ngươi còn lo lắng cái gì?”
“Cái này…” Gã đàn ông tóc húi cua không biết phải phản bác như thế nào.
Từ khi Tiểu Vân nhặt được Phù Sơ rồi đưa về bộ lạc này, âm nhân thường xuyên chạy từ trong đồng hoang Vạn Cổ tới tập kích bộ lạc.
Nhưng trước khi Phù Sơ được nhặt về, chuyện này cũng không phải chưa bao giờ xảy ra.
Thấy gã đàn ông tóc húi cua nói không nên lời, Tiểu Vân cười lạnh một cái, đi tới trước mặt Phù Sơ rồi nói: “Về nhà cùng tỷ tỷ nào!”
Thiếu niên được gọi là “Phù Sơ” ngoan ngoãn đi theo sao Tiểu Vân.
Lúc này Tiểu Vân đột nhiên ngoảnh đầu lại, nhìn chằm chằm La Chinh hỏi: “Là ngươi cứu Phù Sơ về sao?”
La Chinh khẽ gật đầu.
Bấy giờ gương mặt vẫn luôn bình thản của Tiểu Vân mới hiện ý cười đoan trang nền nã: “Cảm ơn ngươi, nhà cửa sơ sài không có gì chiêu đãi, nhưng xin hãy đến nhà ta ngồi chơi một lát”
…
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Mức độ đơn sơ của bộ lạc này còn hơn cả những gì La Chinh tưởng tượng.
Giữa một gian nhà tranh trống trải chỉ có một đống lửa, góc tường còn treo vài miếng thịt hong khô trước gió.
Tiểu Vân đun một nồi nước, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua La Chinh. Nàng nói: “Ngươi là một chân thần đã mở ra thế giới bên trong cơ thể phải không?”
Nghe vậy, La Chinh chợt nhướng mày.
“Đúng” La Chinh thừa nhận: “Làm sao mà ngươi nhìn ra được?”
Muốn nhìn thấu tu vi của đối phương thì tu vi của bản thân cũng phải đạt đến một cấp độ nhất định.
Nếu Tiểu Vân là chân thần cấp thấp thì chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, nhưng rõ ràng là La Chinh không cảm giác được tu vi trên người nàng, đây mới là chỗ kỳ lạ.
Trên mặt Tiểu Vân hiện lên vẻ khó hiểu. Nàng nhìn chằm chằm La Chinh một lúc, sau đó khẽ cười nói: “Ngươi đến từ đâu vậy, trông có vẻ như cái gì cũng không biết?”
Phù Sơ ở bên cạnh cũng cười hì hì, nói: “Tỷ, ta cũng cảm thấy lạ. Suốt dọc đường vị đại ca này cứ hỏi ta rất nhiều thứ, có vẻ như hắn còn không biết cả đồng hoang Vạn Cổ”
Phù Sơ này thoạt nhìn có vẻ ngây thơ, nhưng thực tế lại khá nhạy bén lanh lẹ, trên đường trở về đây cậu ta đã bắt đầu nghi ngờ lai lịch của La Chinh.
“Thứ cho ta không thể trả lời” La Chinh lắc đầu, đáp.
Lúc trước, khi La Chinh tiến vào Thần vực, ít nhiều gì Tinh Vĩ còn nói cho hắn biết một vài kiến thức cơ bản về Thần vực. Còn lần này, hắn bị mẹ mình đẩy thẳng ra khỏi Thần vực, rơi xuống nơi này, có thể nói là hoàn toàn không biết gì về thế giới dưới đáy Hỗn Độn!
“Mỗi người đều có bí mật của riêng mình” Tiểu Vân cũng không gặng hỏi, dù sao La Chinh cũng là ân nhân của Phù Sơ. Nàng nói: “Sở dĩ ta có thể nhìn ra tu vi của ngươi là vì ta là một hoang thần”
“Hoang thần?” La Chinh sửng sốt, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghe tới khái niệm này, chí ít thì lúc còn ở trong Thần vực hắn vẫn chưa biết cái gì gọi là hoang thần.
Tiểu Vân gật đầu: “Ở chỗ chúng ta, chân thần tu chân thuần túy rất ít, cho nên ta cũng nghi ngờ rằng ngươi là thiếu gia của một thế lực lớn nào đó, từ trước đến nay chưa bao giờ ra khỏi cửa nên mới không hề biết gì cả”
Theo lẽ thường, đáng lẽ La Chinh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tu vi của Tiểu Vân, nàng chỉ là một hoang thần cấp thấp mà thôi.
Nhưng trước nay La Chinh chưa bao giờ biết đến nói chi là nhìn thấy “hoang thần”, hắn chỉ có thể cảm nhận được một luồng khí tức đặc biệt từ trên người nàng nên đương nhiên không nhìn thấu tu vi của nàng.
“Hoang thần mà ngươi nói có liên quan đến hoang cốt sao?” La Chinh liên tưởng đến khúc hoang cốt kia, dù sao khí tức phát ra từ trên người Tiểu Vân cũng giống hệt như năng lượng trong hoang cốt. Hắn vừa nói vừa đưa tay lấy khúc hoang cốt kia ra.
Vừa nhìn thấy khúc hoang cốt kia, ánh mắt Tiểu Vân chợt bừng sáng. Nàng gật đầu nói: “Đúng, sức mạnh của hoang thần chúng ta đều đến từ những khúc hoang cốt như thế này!”
Hoang thần hoàn toàn là một hệ thống tu luyện khác.
Ở dưới đáy Hỗn Độn, mọi tài nguyên đều vô cùng thiếu thốn. Sinh linh tầm thường căn bản không có tài nguyên để tu luyện chân nguyên, càng không thể tạo ra một “Thần vực nhỏ” giống như La Chinh.
Nhưng thế giới này cũng rất công bằng, dưới đáy Hỗn Độn tồn tại một lượng xương cốt khổng lồ.
Những khúc xương này giống như biển rộng mênh mông, số lượng nhiều đến mức không tài nào đếm xuể, chỉ có thể dùng từ vô số để hình dung.
Hơn nữa, có nhiều bộ xương cốt là do các đại năng cực mạnh để lại.
Trải qua vô số năm tháng, những khúc xương này vẫn không bị ăn mòn gì cả, cuối cùng chúng biến thành hoang cốt.
Những sinh linh dưới đáy Hỗn Độn hấp thu năng lượng từ trong hoang cốt để tu luyện, nhờ đó thực lực tăng vọt và cuối cùng trở thành hoang thần!
Có điều, tuy số lượng hoang cốt khá lớn, nhưng dù sao vẫn có hạn.
Giống như bộ lạc của Tiểu Vân, bọn họ kiếm sống bằng việc tìm kiếm hoang cốt. Cứ một thời gian lại có cường giả đến đây thu mua, họ dùng chúng để đổi lấy một ít vật tư cần thiết.
Đương nhiên, một phần hoang cốt trong đó nhất định phải để lại cho Tiểu Vân tu luyện.
Nửa năm qua, số lượng hoang cốt bộ lạc khai thác được càng lúc càng ít, tới tận lúc này cả bộ lạc cũng chỉ tích lũy được chưa tới hai mươi miếng.
Nếu bán hết những miếng hoang cốt này đi, Tiểu Vân sẽ không còn hoang cốt để tu luyện nữa.
Phù Sơ biết tỷ tỷ mình cần rất nhiều hoang cốt để đột phá cảnh giới hiện giờ nên đành cắn răng mạo hiểm đi sâu vào đồng hoang Vạn Cổ. Những nơi càng nguy hiểm thì xác suất đào được hoang cốt lại càng lớn.
Không ngờ cậu ta may mắn đào được ba miếng hoang cốt, song lại bị một đám âm nhân truy sát, cuối cùng được La Chinh cứu.
“Thì ra là thế!”
Lúc này La Chinh mới sực hiểu ra, trong lòng thầm cảm thán một hồi.
Dựa vào những bộ xương nằm chi chít khắp nơi kia, các sinh linh có thể tạo ra một hệ thống tu luyện khác!