Trong mười lăm tầng của tháp Tội Ác thì chỉ có tầng thứ 10 là có bia thiên phúThực ra La Chinh đoán không sai, tháp Tội Ác này có lẽ có tác dụng giống như Thăng Long Đài, rất có khả năng là một cái tháp lớn dùng để tu luyện của tộc nào đó, chỉ có điều là tháp Tội Ác lớn hơn Thăng Long Đài cả trăm lần mà thôi.
Còn về việc có tác dụng phi tăng như Thăng Long Đài hay không thì La Chinh cũng không rõ.
Hạ Sương dẫn La Chinh đi ngay ở phía trước, mấy Chiến Tướng Nhân tộc thì đi ở phía sau, còn sau cùng còn có một đoàn sinh linh của các tộc khác đi theo.
Hình như tất cả sinh linh đều vô cùng tò mò về thiên phú của La Chinh, thế nên đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Sau khi đi qua đấu trường, cách đó không xa có một không gian rất lớn, nơi này vốn dĩ là một khu vực sinh hoạt, có điều kết cấu của tầng này hơi khác một chút.
Trên vách tường trước mặt La Chinh được khắc chằng chịt không ít những cái tên, chúng được sắp xếp theo thứ tự từ trên xuống dưới.
La Chinh đảo mắt qua những tên này, nhanh chóng phát hiện ra tên “Hạ Sương” trong đó. Có điều cái tên Hạ Sương này lại xếp ở tầng thứ sáu.
“Những cái tên này là…”
La Chinh vừa hỏi, Hạ Sương liền cười chân thành: “Những tên này đều là thiên tài từng nhận kiểm tra của bia thiên phú!”
Nghe Hạ Sương nói vậy, La Chinh nhướng mày, đánh giá với vẻ mặt chăm chú.
Hạ Sương là thiên tài xuất thân từ thánh địa Tử Tâm, cho dù thế lực của thánh địa Tử Tâm lại nằm trong Nhân tộc yếu ớt, nhưng bên trong cũng có đại năng Thần Hải Cảnh tọa trấn. Nhìn từ góc độ này thì thực ra thực lực còn cường hãn hơn nhiều so với Trung Vực.
Nhìn chung trong toàn bộ Trung Vực cũng chưa từng xuất hiện một thế lực thánh địa chân chính nào, như Hư Linh Tông thì chẳng qua cũng chỉ là thánh địa ngũ phẩm mà thôi.
Từ điểm này mà đoán thì thiên phú của thiên tài cấp Thần Hạ Sương này, thực tế có lẽ còn mạnh hơn Tiểu Giới. Mặc dù nếu chỉ so sánh từ thực lực của tông môn thì sẽ không chính xác lắm, thế nhưng so sánh như vậy cũng không phải không được.
Với thiên phú của Hạ Sương mà lại chỉ đứng ở tầng thứ sáu?
Trên mặt La Chinh lộ vẻ kinh ngạc.
Vậy thì những cái tên chi chít bên trên tầng sáu này đều có thiên phú hơn Hạ Sương!
“Nguyệt Thủ! Tầng thứ tư!” La Chinh rất nhanh liền nhìn thấy tên của Nguyệt Thủ.
Hạ Sương gật đầu: “Trong lịch sử của đại lục Hải Thần, bọn ta chỉ có tên của sáu người có thể xuất hiện ở tầng thứ tư, trong đó có hai người đang ở tầng 10, một người là Nguyệt Thủ của Ma tộc, người còn lại chính là Mộc Thanh Dương của Yêu Dạ tộc!”
La Chinh khẽ gật đầu, xem ra mặc dù tu vi của Nguyệt Thủ là Chiến Tướng cấp mười, nhưng với thiên phú của gã thì thực lực thể hiện ra e là còn cao hơn cả mình!
Nếu thiên tài trong suốt lịch sử đại lục Hải Thần cũng chỉ có tên sáu người xuất hiện ở tầng thứ tư, vậy thì… những tên ở bên trên là của người đến từ nơi nào?
Một đáp án rất nhanh đã xuất hiện trong đầu La Chinh. Tháp Tội Ác chắc chắn không phải là thứ được tạo ra ở Hạ Giới mà có lẽ là do Nhân tộc hoặc tộc nào đó khác đến từ Thượng Giới, nếu không thì chắc chắn không thể nào sản sinh ra nhiều thiên tài như vậy, hơn nữa độ thiên phú còn mạnh hơn thiên tài cấp Thần rất nhiều!
“Lẽ nào bao nhiêu năm nay mà đại lục Hải Thần không một người nào có thiên phú mà có thể xuất hiện ở tầng trên?” La Chinh hỏi.
“Có!” Hạ Sương trả lời: “Tên đầu tiên hàng thứ hai, thiên tài siêu cấp 200 năm trước của Yêu Dạ tộc – Lưu Vũ!”
Ánh mắt La Chinh quét một lượt, tầm mắt liền chú ý tới hàng thứ hai, sau đó liền nhìn thấy hai chữ Lưu Vũ.
Danh sách những cái tên này, có lẽ là dựa theo thứ tự xuất hiện để sắp xếp. La Chinh nhìn thấy cái tên Nguyệt Thủ cũng đứng đầu hàng thứ tư, còn Mộc Thanh Dương lại xếp thứ hai ở hàng thứ tư, bởi vì thời gian hai người bọn họ vào tháp Tội Ác không dài, sau khi qua kiểm tra của bia thiên phú thì đương nhiên sẽ xếp tiếp vào hàng.
Còn về Lưu Vũ, có lẽ sau khi tháp Tội Ác xuất hiện một thiên tài siêu cấp như vậy thì không có người thứ hai nữa…
Số lượng các sinh linh tiến vào tháp Tội Ác mỗi năm nhiều tới mức nào? Thiên tài của bao nhiêu tộc cứ như vậy mà được đưa vào tháp Tội Ác, Chiến Tướng có thể lên tới tầng mười thì không phải là thiên tài cấp Thần cũng là cấp Thánh hoặc cấp Thiên.
Nhưng cho đến tận bây giờ cũng chỉ có một sinh linh bò lên được tới hàng thứ hai trong danh sách xếp hạng, còn Nguyệt Thủ và Mộc Thanh Dương lại chỉ có thể ở hàng thứ tư!
Ánh mắt của La Chinh đưa dần lên trên, cái tên nằm ở hàng đầu tiên…
“Vân Miểu Hinh!”
“Cổ Hà Xa!”
“Nha!”
“Hỏa!”
“Nỗ Nhĩ Ninh Tháp!”
Hai cái tên đầu tiên La Chinh còn nhìn ra được là có thể từ Nhân tộc mà ra, nhưng cũng không chắc chắn, bởi cũng có khả năng các sinh linh khác cũng có tên họ như vậy.
Còn về cái tên phía sau thì hơi cổ quái, cái tên “Nha”, “Hỏa” này nhìn có vẻ giống một tên hiệu mà thôi.
Hơn nữa trong hàng thứ nhất cũng vỏn vẹn chỉ có năm cái tên này!
Tháp Tội Ác này đã tồn tại bao nhiêu năm nay, có lẽ vốn đã được một tộc lớn nào đó ở Thượng Giới sử dụng vô số năm, nhưng trong thời gian đó cũng chỉ có năm cái tên được khắc lên…
Không biết thiên phú của năm người này khủng bố cỡ nào?
“Tại sao không có tên của Vân Lạc?” La Chinh đột nhiên hỏi.
Hạ Sương khẽ cười: “Rất đơn giản, Vân Lạc chưa từng vào trong”
Vân Lạc vẫn luôn đứng ở trong đám người cách đó không xa, mặt không biểu cảm, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn trần nhà, không ai hay biết cô gái bí ẩn này đang nghĩ gì.
Không ngờ rằng đôi tai của nàng lại nhạy cảm như vậy, nghe được La Chinh nói về mình thì lê đôi guốc mộc “lộc cộc” lắc lư đi tới, lạnh lùng nói: “Xem ra thử một chút cũng không tệ…”
Vân Lạc vừa dứt lời thì mọi người liền dùng ánh mắt vô cùng kì lạ nhìn nàng.
Vân Lạc là một bí ẩn không chỉ đối với Nhân tộc mà còn cả các tộc khác nữa. Cô gái cường hãn này thực tế đã thoát ly khỏi định nghĩa “thiên tài”, vậy mà hành động lại vô cùng quỷ dị, khiến tất cả các sinh linh đều bối rối khó hiểu.
Thế nhưng cho dù có thế nào thì sự tồn tại của Vân Lạc cũng có lợi cho Nhân tộc. Ít nhất thì nàng cũng sẽ tích lũy một lượng lớn ánh sáng tạo hóa rồi tặng cho những người khác trong tộc. Vì nguyên nhân này nên Ma tộc cũng từng phái người đi ám sát nàng. Vân Lạc làm như vậy đã giúp cho Nhân tộc rất nhiều, mà đây lại không phải thứ Ma tộc muốn thấy.
Nhưng ám sát ba lần đều thất bại, ở trong tầng mười, cô gái bí ẩn này căn bản chính là sự tồn tại không thể thắng nổi…
Cũng may Vân Lạc không đi lên, chứ nếu nàng đi lên tầng trên thì chắc chắn sẽ là một phiền phức lớn đối với Ma tộc, tương đương như La Chinh.
Bởi vì trong tầng mười có bia thiên phú, nên đương nhiên không chỉ là một hai người bàn tán về thiên phú của Vân Lạc, không biết sau khi nàng vào bia thiên phú kiểm tra thì sẽ là dạng tồn tại như thế nào?
Lúc trước Nhân tộc cũng có không ít người khuyên Vân Lạc tham gia kiểm tra, bởi vì cho dù xếp hạng không cao thì cũng có thể tăng thêm không ít thiên phú. Đối với mỗi một võ giả bước vào được tầng thứ mười, thì bia thiên phú là cửa bắt buộc phải vào, chỉ có kẻ ngốc mới từ bỏ.
Nhưng Vân Lạc căn bản lại không nghe lời. Hoặc nên nói là nàng vốn dĩ không nghe lệnh của bất kì tộc nào, đương nhiên cũng không nghe mệnh lệnh của Nhân tộc, mà cao tầng của Nhân tộc cũng không dám đắc tội với Vân Lạc, thế nên cuối cùng cũng chỉ có thể mặc kệ mà thôi.
Ai ngờ đột nhiên Vân Lạc lại thay đổi suy nghĩ, đồng ý vào bia thiên phú cơ chứ?
Trong đôi mắt ôn hòa của Hạ Sương tràn đầy vẻ kỳ lạ. Tại sao La Chinh vừa tới thì nàng ta liền thay đổi suy nghĩ? Nếu nói không có ẩn tình gì trong này thì Hạ Sương dĩ nhiên không tin.
Từ trước đến giờ chưa từng nghe Vân Lạc nói ai có mùi dễ ngửi, đa phần thời gian Vân Lạc đều không có biểu cảm gì, giống như một con rối sống do ai đó tạo thành vậy. Nếu không phải nàng ấy cần ăn cơm thì đại khái có thể dùng từ “xác không hồn” để hình dung.
“Vậy ngươi lên trước đi” La Chinh giơ tay khẽ cười nói.
Vân Lạc cũng không khiêm nhường gì mà tiến tới rồi ngửi ngửi áo La Chinh giống như một con thú ngửi đồ ăn. Nàng hít hít mũi, trên mặt thậm chí còn lộ ra biểu cảm thỏa mãn, sau đó mới quay đầu đi vào trong cánh cửa.
Sau khi Vân Lạc bước vào trong, cả vách tường đột nhiên hơi chấn động, sau đó cánh cửa mới từ từ đóng lại.
“Kiểm tra trong bia thiên phú mất bao lâu?” La Chinh đột nhiên hỏi.
“Có dài có ngắn. Ngắn thì một nén nhang, dài thì khoảng một canh giờ” Hạ Sương cười nói.
Sau đó trên bức tường đột nhiên phóng ra từng luồng ánh sáng, những cái tên trên đó đều đang chuyển động, rất nhanh cái tên Vân Lạc đã xuất hiện trên bức tường.
“Hàng cuối cùng?” Vẻ mặt La Chinh ngưng đọng.
Lúc này tên của Vân Lạc quả thực xuất hiện ở hàng cuối cùng.