“Sao vậy?” Vũ Thái Bạch hỏi“Ở kia!”
La Chinh chỉ tay, phía trước hắn là một lớp đá gân màu xám trắng. Vừa dứt lời, hắn đã lập tức đi thẳng tới đó.
Ngay khi La Chinh vừa tới gần, thế giới trong cơ thể hắn tức khắc truyền ra cảm giác đói bụng cồn cào, giống như những món ăn tươi ngon nhất đang được ẩn giấu trong lớp đá gân này.
“Chính là chỗ này, ta cảm nhận được loại ‘bùn’ đó ở phía sau” La Chinh chắc như đinh đóng cột.
Vũ Thái Bạch gật đầu.
Dù là hắn thì muốn phá lớp đá gân này cũng không phải chuyện đơn giản.
Chỉ thấy cơ bắp toàn thân hắn bắt đầu phồng lên, trong chớp mắt mà bờ vai đã rộng ra gấp đôi, hai cánh tay bỗng trở nên mất cân xứng với toàn bộ thân thể.
Căn bản không thể dùng vũ lực để phá vỡ lớp đá gân này.
“Rắc!”
Mười ngón tay của hắn thình lình cắm vào trong đá gân, sau đó tách ra hai bên. Không ngờ hắn lại dùng tay xé ra một cái khe giữa lớp đá gân!
Ngay giây phút đó, La Chinh lập tức nhìn thấy một không gian rộng lớn thông qua khe hở ấy!
Nương theo tia sáng ảm đạm, thậm chí La Chinh còn thấy được chiếc bàn đá hình tròn kia!
“Là hang động đó! Quả nhiên nó có thể di chuyển trong lòng đất!”
Vẻ mặt La Chinh đầy phấn khích, hắn đang muốn nhảy vào thì bị Vũ Thái Bạch cản lại.
“Ta đi vào trước” Vũ Thái Bạch thản nhiên nói.
Đã xuống đến nơi cực sâu trong lòng đất, nói không chừng sẽ đụng phải thứ kỳ lạ gì đó, đương nhiên Vũ Thái Bạch phải lo lắng vấn đề an toàn.
Nói xong, hắn bò qua khe hở, còn La Chinh thì theo sát phía sau.
Tiến vào hang động này rồi, La Chinh mới chợt nhìn thấy cách đó không xa có một vật màu nâu đang chạy loạn xạ, nó đang chuẩn bị chui vào khe nứt bên cạnh hang động.
“Đừng cho vật kia chạy!” La Chinh vội la lên.
Vật màu nâu đó chính là thứ “bùn” mà La Chinh cần, cũng chính là “Linh Ô” mà mẹ đã nói.
“Không đâu!”
Vũ Thái Bạch hờ hững đáp lại, sau đó chợt thấy tay hắn vươn ra giữa không trung.
Con “Linh Ô” đang diên cuồng bỏ chạy đột nhiên dừng bước, liên tục phát ra tiếng kêu “chít chít chít”. Có một luồng sức mạnh vô hình đang giữ chặt lấy nó, cho dù nó có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sức mạnh vô hình này.
Vũ Thái Bạch giật mạnh về phía ngực mình, con Linh Ô kia chợt phóng ngược tới đây, ngã lăn quay trước mặt hai người.
Cùng lúc đó…
Trên vách tường xung quanh hang động này lại xuất hiện những bóng người kỳ quái với cánh tay và đôi chân dài ngoằng!
“Hang động này là một cái bẫy” Sau khi nhìn thấy những bóng người kia, trên mặt Vũ Thái Bạch cũng hiện lên vẻ cảnh giác.
Lần trước La Chinh cũng gặp phải tình cảnh này, nhưng hắn đã bỏ chạy trước khi những bóng người kia kịp bò ra từ trong tảng đá.
Vũ Thái Bạch nói rất có lý, có lẽ hang động này là một cái bẫy do mẹ đặt ra. Nếu có người xông tới, kẻ đó nhất định sẽ rơi vào trong hang động này, sau đó sẽ chạy trốn hoặc ở lại đối phó với những bóng người kỳ quái bên trong tảng đá!
Lần này La Chinh có chuẩn bị mà đến, hơn nữa bên cạnh hắn còn có Vũ Thái Bạch nên đương nhiên không hề hoảng loạn.
Hắn đưa tay tóm lấy con “Linh Ô” kia, ngón tay vuốt ve không ngừng trên người con “bùn” này và nhanh chóng mò ra được một hạt châu!
La Chinh vội nói với hạt châu kia: “Mẫu thân, là con, con là La Chinh!”
Đám Linh Ô này đều bị Lê Lạc Thủy khống chế, mà những hạt châu này chính là trung tâm của Linh Ô, lần trước cũng nhờ thông qua hạt châu này La Chinh mới gặp được mẫu thân của mình!
“Phải nhanh lên một chút!” Ánh mắt Vũ Thái Bạch dính chặt trên vách tường trong hang động.
Những bóng người trên vách tường càng lúc càng rõ ràng, khí thế phát ra vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn tỏa ra cảm xúc thù địch mãnh liệt…
Trong một không gian khác, cái đầu của Lê Lạc Thủy đột nhiên mở to hai mắt.
Khi bà nhìn thấy La Chinh lần nữa, trong đôi mắt màu đỏ chợt lóe ra một tia sáng: “Là nó, nó đã trở về!”
Lần trước thông qua Linh Ô, bà từng thấy con trai của mình, nhưng bà còn chưa kịp nói xong thì hạt châu kia đã vỡ nát…
Lê Lạc Thủy không ngờ La Chinh sẽ trở về hang động này một lần nữa!
Ngay khi Lê Lạc Thủy đang định đáp lại thì bà chợt phát hiện giữa trán La Chinh có một thứ gì đó rất quen thuộc, đó là một luồng ký ức mà bà để lại.
“Mình để lại ký ức ở giữa trán thằng bé từ lúc nào?” Lê Lạc Thủy cảm thấy kỳ lạ, nhưng theo ánh sáng màu đỏ trong mắt bà lóe ra, ánh sáng màu bạc giữa trán La Chinh cũng lập tức bắn vào tròng mắt Linh Ô rồi nhập vào não Lê Lạc Thủy.
Bà thu được ký ức của hóa thân nỗi sợ của chính mình.
Sau khi dung hợp ký ức trong đó, bà mới hoàn toàn hiểu ra: “Thì ra là mình bảo nó tới đây, hơn nữa nó đã lấy được truyền thừa của vùng đất Đạo Tranh!”
“Xoạt xoạt xoạt…”
Đầu của Lê Lạc Thủy từ từ bay lên khỏi cái vạc, đám Linh Ô kia nhanh chóng hóa thành thân thể của bà.
“Các ngươi dừng lại cả đi!”
Nghe được mệnh lệnh của bà, những bóng người khổng lồ trong hang động lập tức ngừng di chuyển, đứng bất động trong tảng đá.
“Thành công rồi, mẹ đã biết rồi” La Chinh nhìn chằm chằm vào hạt châu, nói.
Tuy hắn không nhìn thấy Lê Lạc Thủy, nhưng ký ức mà Lê Lạc Thủy gieo vào đầu hắn đã bị thu về.
Vũ Thái Bạch gật đầu: “Vậy là tốt rồi!”
Thực ra Vũ Thái Bạch vẫn lo lắng chuyện ở rừng Lang Tuyền.
Tuy hắn tin tưởng vào năng lực của Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong, nhưng cấm địa là nơi dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhất. Hắn hy vọng có thể nhanh chóng đưa La Chinh tới chỗ sư nương, sau đó sẽ trở lại rừng Lang Tuyền.
Hai người đứng trong hang động này chờ đợi một nén nhang.
“Rắc rắc…”
Bên trái hang động đột nhiên truyền đến một loạt tiếng nứt vỡ.
Nham thạch bên trái nứt ra một lỗ hổng, giống như một con quái vật há to miệng.
“Xoạt!”
Ngay sau đó, một bóng người với mái tóc dài buông xõa chợt lướt qua, đứng trước mặt La Chinh.
Chính là Lê Lạc Thủy mà La Chinh đã gặp ở vùng đất Đạo Tranh.
Nhưng người hắn gặp ở Đạo Tranh chỉ là hóa thân của bà mà thôi, người trước mặt hắn đây mới là thân thể thực sự của bà.
“Sư nương!”
Vũ Thái Bạch cung kính thi lễ một cái.
Lê Lạc Thủy thản nhiên nhìn Vũ Thái Bạch: “Vất vả cho ngươi, phải tự mình đưa Chinh Nhi tới đây!”
“Nên làm ạ” Vũ Thái Bạch nói.
Lê Lạc Thủy gật đầu, nhìn về phía La Chinh.
Dù đã hấp thu toàn bộ ký ức của hóa thân nỗi sợ, nhưng đối với bản thân Lê Lạc Thủy thì đây vẫn là lần đầu tiên bà thực sự gặp con trai mình.
Lê Lạc Thủy kiễng chân sờ lên mặt La Chinh, nở nụ cười mê người: “Chinh Nhi, đi theo ta đi!”
“Vâng, thưa mẫu thân!” La Chinh gật đầu.
Trước khi đi theo Lê Lạc Thủy, La Chinh cũng không quên kích hoạt Cấn Tự Lệnh để đưa Vũ Thái Bạch quay về Tiên phủ, sau đó hắn mới cất Cấn Tự Lệnh đi rồi theo Lê Lạc Thủy tiến vào khe nứt bên vách hang động.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!