Các thần trong đảo nổi đương nhiên khác với các thần trong thần thành Lục NhâmDựa vào điểm tích lũy, bọn họ có thể không ngừng thăm dò cấm địa, kiếm được Thần vũ tệ, giá trị con người của những người này lớn hơn thần bên ngoài rất nhiều.
Cho dù như vậy, mấy trăm Thần vũ tệ La Chinh ném ra cũng không phải là một khoản nhỏ đối với bọn họ.
Nơi này nằm trong đảo nổi của Hàm gia, La Chinh biết những người này sẽ không dám làm bậy. Để nhanh chóng nhận được tin tức của Vũ Thái Bạch và La Yên, chút Thần vũ tệ này đã tính là gì?
“Nói cho ngươi những tin tức này thì những Thần vũ tệ này đều là của ta ư?” Đối phương liếm môi.
Các vị thần thấy cảnh một võ giả chứng thần có thể dễ dàng vung tay bỏ ra mấy trăm Thần vũ tệ như vậy cũng tới tấp đoán thân phận của La Chinh. Dù sao, thu hoạch trong một lần thăm dò cấm địa của bọn họ, thường chỉ là mấy chục Thần vũ tệ mà thôi. Cho dù vận may đặc biệt tốt thì cũng chỉ được một trăm Thần vũ tệ, lại còn phải mạo hiểm cả tính mạng.
Hiện tại, chỉ cần cho thằng nhóc này biết một tin tức là có thể thu được một khoản lớn như thế, đổi lại ai mà lại không động lòng cho được?
“Không phải là chuyện đối đầu giữa Vũ Thái Bạch và Khương gia sao? Ta cũng biết, ta nói cho ngươi được không?” Bên cạnh có một thần sáp tới gần.
“Ha ha, bây giờ, Vũ Thái Bạch đã nắm trong tay núi Bất Chu, đã có vốn liếng để chống lại thánh nhân. Vài ngày trước, bọn họ đã tìm Khương gia gây rắc rối…” Một vị thần khác cũng chen lời vào, nhưng ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Thần vũ tệ dưới chân La Chinh.
Mặc dù số lượng Thần vũ tệ này không ít, nhưng không đến mức khiến những thần này nhào lên cướp. Tuy rằng trên đảo nổi không có bảng đá quy định quy tắc, nhưng không có ai dám làm bừa. Hơn nữa, La Chinh ném ra nhiều Thần vũ tệ như vậy, mọi người cũng hoài nghi là hắn có lai lịch không nhỏ!
Chuyện của Vũ Thái Bạch không phải là bí mật lớn gì. Vị thần cấp trung kia nhắc nhở mọi người như vậy, chẳng qua là để khi mọi người đi núi Bất Chu thì cẩn thận một chút, không ngờ bỗng nhiên lại đưa tới một cơ hội phát tài. Thấy mấy vị thần khác muốn tranh với mình, hắn liền biến sắc, đột nhiên nhìn chằm chằm La Chinh nói: “Đừng nghe bọn họ, tin tức ta nhận được là mắt thấy tai nghe, người bình thường hoàn toàn không biết sự tình trong đó…”
“Cầm lấy Thần vũ tệ, chúng ta đi qua một bên nói” La Chinh thản nhiên nói. Hắn cũng không muốn khiến người khác quá chú ý. Mặc dù hắn dùng tên giả “La Thiên Hành”, nhưng xét cho cùng vẫn là họ La, gióng trống khua chiêng hỏi thăm chuyện của đồ đệ La Tiêu như vậy, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Mặc dù La Chinh mới chỉ là võ giả chứng thần, nhưng khí thế lại không thua những vị thần cấp trung này chút nào. Đúng là có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ. Thái độ của hắn như vậy, vị thần cấp trung lại không dám có chút bất mãn nào, trái lại còn tươi cười rạng rỡ nhanh chóng thu nhặt Thần vũ tệ trên đất, rồi theo La Chinh đi sang một bên.
Mấy vị thần còn lại thì lộ vẻ mất hứng, mất đi một cơ hội phát tài, bèn nhao nhao oán giận.
“Có phải tên nhóc kia bị bệnh hay không vậy?”
“Chỉ một mẩu tin tức không đáng giá, mà đồng ý trả mấy trăm Thần vũ tệ…”
“Ôi, đáng tiếc không tìm ta”
Khó khăn lắm La Chinh mới dẫn vị thần cấp trung kia tìm được một chỗ yên tĩnh, hắn lên tiếng: “Bây giờ ngươi có thể nói rồi”
Vị thần cấp trung cười khà khà: “Ta rất tò mò, ngươi chỉ là võ giả chứng thần, làm sao lại có nhiều Thần vũ tệ như vậy? Ngươi là người thuộc dòng chính của Hàm gia?”
“Không nên hỏi thì đừng hỏi” La Chinh khẽ cau mày.
“Thuận miệng hỏi vậy thôi, thuận miệng thôi” Hắn sợ chọc La Chinh mất hứng, dẫu sao cũng đã lấy tiền của La Chinh rồi, vì vậy lúc này bèn mở miệng nói: “Lần trước, Vũ Thái Bạch đã từng ra tay một lần, thật ra ta cũng cảm thấy rất khó hiểu. Vũ Thái Bạch là đại đệ tử của La Tiêu, cho dù muốn báo thù thì cũng nên tìm Mục gia mới đúng. Nhưng trước đây không lâu, Vũ Thái Bạch lại ra tay nhằm vào Khương gia… Chỉ có điều, hắn cũng không giết người. Khi đó, Khương gia đang phái sứ giả đi các vũ trụ lớn, nhưng những người đó lại bị Vũ Thái Bạch cứng rắn ép trở về”
La Chinh gật đầu, chuyện này hắn biết.
Tinh Vĩ giúp hắn và đám người Hoa Thiên Mệnh lén vào Thần Vực, chính là để tránh sự giám sát của Mục gia. Chừng nào Khương Ngọc Nhi còn ở vũ trụ Đại Diễn thì hắn sẽ không thể trốn thoát khỏi người của Khương gia. Sau đó, chẳng biết Khương Ngọc Nhi đã trở về Thần Vực lúc nào, chỉ biết là sau này không thấy nàng ta xuất hiện nữa.
Khi La Chinh lén vào, Tinh Vĩ mới nói cho hắn, là Đại sư huynh đã chặn người của Khương gia.
“Bây giờ, thực lực Vũ Thái Bạch đủ để chống lại thánh nhân rồi ư?” La Chinh hỏi.
Trên mặt vị thần cấp trung kia lộ vẻ mơ ước, ngay sau đó lắc đầu: “Nếu bàn về thực lực chân chính, dĩ nhiên là không bằng thánh nhân. Dẫu sao thánh nhân tạo ra vũ trụ, mà vũ trụ bất diệt thì thánh nhân bất tử, cho dù là La Tiêu đã như vậy cũng chưa chết!”
“Vậy nếu như thánh nhân của Khương gia ra tay thì chẳng phải là Vũ Thái Bạch không thể đối phó được sao?” La Chinh hỏi.
Vị thần cấp trung lộ nét mặt kỳ lạ, nhìn chằm chằm La Chinh tiếp tục nói: “Ngươi là thật sự không biết, hay giả vờ không biết?”
La Chinh đang định lắc đầu, Cực Ác lão nhân đã lên tiếng trong đầu: “La Chinh, nếu như Vũ Thái Bạch thật sự nắm trong tay núi Bất Chu thì hắn không cần sợ thánh nhân. Giống như Thi Tiểu Xảo vậy, nàng ta nắm trong tay Hồn Hoang, dựa vào Hồn Hoang nên không sợ thánh nhân”
“Thi Tiểu Xảo?” La Chinh ngạc nhiên nói.
“Người phụ nữ ở tầng hai của địa lao…” Cực Ác lão nhân cực kỳ không muốn nhắc tới người phụ nữ kia. Ba người bọn họ làm bạn ở địa lao mấy kỷ nguyên thần, nhưng nhắc tới người phụ nữ kia, Cực Ác lão nhân vẫn rất sợ hãi.
Thi Tiểu Xảo không chỉ không sợ thánh nhân, ngược lại thậm chí thánh nhân còn phải sợ nàng ta.
Từ sau khi Thi Tiểu Xảo làm chủ Hồn Hoang và có được pháp trượng “Sự im lặng của các vị thần”, tất cả thánh nhân đều không dám làm liều nữa.
Khi vừa mới lấy được cây pháp trượng này, Thi Tiểu Xảo đã từng sử dụng một lần. Cũng chính lần đó đã khiến thế giới trong cơ thể của tất cả mọi người ở Thần Vực, từ thánh nhân đến thần dân đều bị niêm phong trong một nhịp thở!
Trong một nhịp thở đó, các thánh nhân kinh ngạc phát hiện, mối liên hệ chặt chẽ giữa bản thân và vũ trụ biến mất một cách kỳ lạ!
Một nhịp thở, nói dài thì không dài, nhưng ở thời điểm mấu chốt lại đủ để mất mạng.
Thông thường, thực lực giữa thánh nhân và thánh nhân luôn đạt đến sự cân bằng vi diệu. Nếu hai thánh nhân đánh nhau, vào thời điểm quan trọng nhất Thi Tiểu Xảo lại tung chiêu “Sự im lặng của các vị thần” thì kết quả là điều có thể tưởng tượng được!
Cho nên, phần lớn thánh nhân đều rất kiêng kỵ Thi Tiểu Xảo, còn một số thánh nhân thì muốn hàng phục người phụ nữ kỳ lạ này. Tiếc rằng, Thi Tiểu Xảo đã biến mất chín kỷ nguyên thần, ấy mà gần đây nàng ta lại bỗng nhiên xuất hiện ở vũ trụ Đại Diễn. Điều này đã khiến rất nhiều người cảm thấy bất ngờ.
Đã được Cực Ác lão nhân nhắc nhở, La Chinh lại hỏi: “Nếu Vũ Thái Bạch thật sự không sợ Khương gia, vậy vì sao lần này lại muốn tìm Vũ Thái Bạch gây phiền phức?”
Vị thần cấp trung cười khà khà: “Đây mới là chỗ mấu chốt, người bình thường chỉ biết tin tức bề nổi thôi. Theo ta được biết, mặc dù Vũ Thái Bạch đã hoạt động ở núi Bất Chu nhiều năm, nhưng chưa hoàn toàn khống chế được ngọn núi kia. Khương gia cũng biết được bí mật này, cho nên mới ra tay vào thời điểm mấu chốt! Cứ như vậy, có thể Vũ Thái Bạch sẽ phải chết. Không chỉ có hắn phải chết, đám con cháu La gia đi theo hắn cũng sẽ phải chết!”
“Cái gì…” La Chinh hơi kinh hãi.
Thấy vẻ mặt này của La Chinh, vị thần cấp trung lắc đầu: “Việc này rất bình thường, đối nghịch với các Thánh Đường sẽ không có kết quả tốt. Lúc trước, sau khi La gia suy tàn, Vũ Thái Bạch nên biết chọn cây mà đậu. Với thiên phú của hắn, có lẽ bây giờ đã có thể được phong thánh rồi, đâu phải rơi vào tình cảnh như vậy…”
Chắc là vị thần cấp trung này cảm thấy hơi áy náy khi thu của La Chinh nhiều Thần vũ tệ như vậy, nên còn phát biểu cảm tưởng thêm về chuyện này. La Chinh đã quay đầu chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa bước đi, hắn lại quay đầu hỏi: “Đi vào núi Bất Chu cần bao nhiêu điểm tích lũy?”
“Điểm tích lũy để vào núi Bất Chu? Ngươi muốn đi vào?” Vị thần cấp trung này liền vui vẻ.
“Đúng vậy” La Chinh gật đầu.
“Ha ha, núi Bất Chu là cấm địa cấp sáu, bình thường cần hơn tám nghìn điểm tích lũy. Hơn nữa, có lẽ thần cấp trung giống như chúng ta chỉ có thể lảng vảng ở rìa núi Bất Chu thôi, căn bản không dám bước vào trong đó. Cho dù thần cấp cao có thể phi hành trên không, cũng khó có thể giữ được tính mạng khi ở trong núi Bất Chu. Về phần ngươi… cứ ngoan ngoãn làm võ giả chứng thần trước đi!” Vị thần cấp trung khuyên bảo.
La Chinh không để tâm đến lời khuyên của hắn.
Dường như, cha hắn đưa hắn vào Thần Vực mà không có quá nhiều sự sắp xếp, mà cứ để mặc cho La Chinh tự phấn đấu, trong quá trình này đầy tính ngẫu nhiên.
Ở thời điểm mấu chốt, La Chinh cần phải lựa chọn con đường mà bản thân muốn đi. Nếu vào núi Bất Chu mà có thể gặp được La Yên thì hắn sẽ không do dự chút nào mà lựa chọn con đường này.