Chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì Thiên Hoàn Trượng không có chỗ nào thần kỳ. Chẳng qua chỉ là một cọc gỗ thô sơ, có điều những tán cây lộn xộn xòe ra trên đỉnh trông có vẻ vừa to mập vừa phức tạp, có cảm giác tinh xảo mà thần bíLa Niệm vươn bàn tay thô to vừa bành trướng gấp mấy lần của mình ra, bắt lấy Thiên Hoàng Trượng kéo lên, nhưng vẫn không thể rút cây gậy ra khỏi cột đá thạch anh tím.
La Niệm cũng sợ kéo đứt, lại tung mấy cú đấm vào phần dưới cây cột, đập vỡ rồi mới rút Thiên Hoàn Trượng ra.
“Thiên Hoàn Trượng này thật sự có năng lực xoay chuyển thế cục?”
Cậu nhìn trái nhìn phải, lại thử đưa một luồng ý thức vào trong đó, vừa đưa vào đã biến mất như giọt nước biến mất giữa biển cả.
“Không có tác dụng?”
La Niệm sửng sốt một chút, sau đó cầm lấy Thiên Hoàn Trượng đi tới cửa, cô bé vẫn đứng ở đó.
Thiên Hoàn Trượng bị lấy đi, tháp Liệt Duy đã không còn ý nghĩa tồn tại, rồi nàng cũng sẽ biến mất, đương nhiên có lẽ đó sẽ là một khoảng thời gian không ngắn cho lắm.
“Này, Thiên Hoàn Trượng này dùng thế nào?” La Niệm hỏi.
Cô bé vẫn lắc đầu như thường lệ: “Ta không biết”
“Cái gì cũng không biết…” Mục tiêu của La Niệm là mang Thiên Hoàn Trượng về cho La Chinh, cậu cũng không vội vàng tìm kiếm đáp án: “Ta phải làm sao để rời khỏi nơi này?”
Lúc này, trong Thiên Hoàn Trượng truyền đến một luồng lực hấp dẫn khó hiểu, rút lấy một phần sức mạnh trong cơ thể La Niệm.
“Vù vù…”
Một vầng sáng tím xoay quanh Thiên Hoàn Trượng, lập tức lao thẳng về phía nóc tầng chóp của tháp Liệt Duy.
Khoảnh khắc tia sáng tím này bắn đi, đỉnh tháp Liệt Duy bắt đầu sinh ra biến hóa!
Các chủng tộc Thâm Không dưới chân tháp Liệt Duy đã nhìn thấy đốm sáng xanh kia đi lên tầng chóp, ngay khi bọn họ còn đang lo lắng bất an thì ánh sáng lại đột nhiên vụt tắt. Bình thường ánh sáng xanh tắt có nghĩa là sinh linh trong tháp đã chết. Một nhóm chủng tộc Thâm Không hoan hô một trận, chúng nó không lấy được, cũng không hy vọng Hung tộc lấy được. Nhưng một phần nhỏ chủng tộc Thâm Không khác thì trong lòng tràn đầy tiếc nuối, chúng không muốn chết trong tháp Liệt Duy, hy vọng có người sẽ kết thúc cục diện tàn khốc này.
Nhưng sau khi ánh sáng xanh tắt được một lúc, một đốm sáng tím bỗng nhiên xuất hiện, từ từ bùng lên từ đỉnh tháp Liệt Duy, giống như một đóa hoa nở nộ phóng ra khắp bốn phương tám hướng, sau đó một thân hình cao lớn bước ra.
“Ù…”
Lúc này, toàn bộ đường nét trên quảng trường đều hóa thành màu xanh biếc.
La Niệm nhìn thoáng qua những đường xanh đó: “Ý là hạn chế trên quảng trường đã bị hủy bỏ?”
Sau đó cậu nhảy xuống khỏi đỉnh tháp Liệt Duy, bay giữa không trung một lúc rồi đáp xuống sát góc bên phải cửa kiến trúc hình bầu dục. Con quái vật nhỏ của Hung tộc đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn La Niệm bay xuống trước mặt mình, nhất thời còn chưa kịp hoàn hồn. Chờ khi nó phản ứng lại thì lập tức lẩm bẩm liên hồi, sau đó quỳ rạp xuống, bái lạy La Niệm.
“Ê, không cần đại lễ như vậy…” La Niệm thấy hơi cạn lời.
Tư duy của những chủng tộc Thâm Không này đúng là đơn giản. Thật ra Tiết trưởng lão đã dạy chúng rất nhiều đạo lý, nhưng chúng vẫn thờ phụng lối sống của bộ lạc nguyên thủy, Tiết trưởng lão không thể làm được gì hơn mới “ngụy trang” bản thân thành thần linh của chúng, như vậy mới có thể lãnh đạo người Hung tộc một cách hiệu quả.
Những chủng tộc Thâm Không này thấy La Niệm cầm một cây gậy bay xuống, trong mắt ai nấy đều giăng kín tơ máu.
Sau khi hạn chế trên quảng trường rộng lớn được giải trừ, chúng không hỏi han gì nhau mà đã lập tức lao thẳng về phía La Niệm.
Vừa nâng “quái vật nhỏ” dậy, La Niệm đã nhìn thấy cả đám người dị tộc bổ nhào về phía mình.
“A a a a…”
“Cục cục, cục cục…”
“Ư ư, ư ư…”
Các chủng tộc Thâm Không liên tục phát ra tiếng kêu gào, La Niệm nghe không hiểu, có lẽ cũng chỉ có một mình Tiết trưởng lão mới hiểu được ngôn ngữ của cả sáu chủng tộc Thâm Không.
Tuy nghe không hiểu, nhưng La Niệm có thể đoán được chúng đang nói gì. Không gì ngoài mấy câu vô nghĩa như “giao Thiên Hoàn trượng ra đây”, “bằng không ta giết ngươi”.
Quái vật nhỏ ở bên cạnh lẩm bà lẩm bẩm, sau đó trên mặt hiện lên một chút dũng khí. Nó tiến lên chắn trước mặt La Niệm muốn bảo vệ cậu, nhưng nó vừa mới đứng vững, La Niệm đã vươn tay nhấc nó sang một bên.
“Ta đã không còn như lúc vừa mới tiến vào Thâm Không, không cần ngươi bảo vệ…” Sau khi đạt được ban thưởng linh hồn, trong lòng La Niệm vô cùng mừng rỡ. Đây chính là một bước lên trời, đáng tiếc thân thể vẫn yếu ớt như trước. Nhưng hiện tại thân thể cậu đã mạnh mẽ đến mức đáng sợ, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều có thể cảm nhận được sức mạnh cường đại đang lưu chuyển trong cơ thể, cậu đang lo sức mạnh này không có chỗ để phóng thích.
“Vù!”
La Niệm vung Thiên Hoàn Trượng lên như một cây gậy gỗ, chỉ về phía các chủng tộc Thâm Không.
Ba con Hàn Viên cầm đầu nhảy lên trước, lao về phía La Niệm với tốc độ cực nhanh.
Đầu óc những chủng tộc Thâm Không này tuy đần độn, nhưng dù sao cũng là chủng tộc sinh ra trong Thâm Không, thiên phú về sức mạnh của chúng vượt xa sinh linh Chủ Giới, sinh linh hỗn độn càng không có cửa để so.
Nhưng nói một cách chuẩn xác thì hiện tại La Niệm chẳng khác nào một người Dưỡng tộc, một cường giả đứng đầu Dưỡng tộc!
Hàn Viên tuy nhanh nhẹn ngoài sức tưởng tượng, nhưng trong mắt La Niệm lại chỉ là những động tác rề rà chậm chạp.
Cậu giơ Thiên Hoàn Trượng lên, xông tới đập, đập, đập.
Ba con Hàn Viên còn chưa xác định được chuyện gì đang diễn ra đã cảm thấy hoa mắt, lưng đau nhói, một luồng sức mạnh không thể kháng cự nện xuống, rồi sau đó đã nằm trên mặt đất lúc nào chẳng hay.
Các chủng tộc Thâm Không khác nhìn thấy cảnh này đều nhốn nháo cả lên, chỉ là không ai dám xông tới.
La Niệm sợ đập hư Thiên Hoàn Trượng nên còn giữ lại một phần sức mạnh, bằng không đám Hàn Viên đó làm sao giữ được mạng?
“Tuy biết các ngươi ngu ngốc, nhưng không đến mức tự tìm đường chết chứ?” La Niệm trừng mắt nhìn các chủng tộc Thâm Không khác.
Những chủng tộc Thâm Không này thấy kết cục của Hàn Viên, ý chí chiến đấu mất sạch… Cái trừng mắt của La Niệm khiến chúng đồng loạt lùi lại vài bước, không ai dám xông lên.
“Chúng ta đi!”
La Niệm xoay người nhấc con quái vật nhỏ lên lưng mình, tung người nhảy lên, bay ra ngoài quảng trường.
Sau khi lướt qua ngoại vi quảng trường, La Niệm đưa mắt nhìn ra xa, lúc này mới phát hiện mình đang ở nơi cao nhất của thành Thiên Luân.
Lúc trước những con nhện đó đã cõng cậu leo lên bậc thang rất lâu, leo lên từ nơi thấp nhất.
“Ọc ọc, ọc ọc ọc…”
Quái vật nhỏ ở trên lưng La Niệm vừa phát ra âm thanh vừa chỉ dẫn phương hướng.
Tuy La Niệm và nó không có cách nào nói chuyện nhưng vẫn hiểu được đại ý, phương hướng mà nó chỉ nhất định là nơi ở của Hung tộc.
La Niệm bay một đoạn về phía Tây Nam của thành Thiên Luân, chợt nhìn thấy những vùng đất khổng lồ lơ lửng giữa không trung. Mỗi một vùng đất đều có đường kính hàng trăm dặm, những vùng đất khổng lồ đó có lẽ đã từng là một đại lục hoàn chỉnh.
Theo chỉ dẫn của con quái vật nhỏ, La Niệm bay về phía một vùng đất khổng lồ trong đó. Cậu còn chưa kịp tới gần, con quái vật nhỏ đã liên tục phát ra tiếng kêu chói tai đầy kích động. La Niệm đưa mắt nhìn theo, liền thấy những cột khói màu đen bốc lên ngay chính giữa những vùng đất khổng lồ.
(Hết tập 214)