AHỏa không ngờ sẽ có người khác ra tay. Trong mắt A Hỏa, ở đây ngoại trừ Thông Thiên giáo chủ và cái tên cổ thần hỗn độn kia thì chẳng ai làm được trò trống gì. Nàng ta dịch chuyển không gian, chuẩn bị lao tới đó, ban nãy Thông Thiên giáo chủ cũng rơi xuống hướng này. Ai ngờ nàng ta vừa mới chui ra khỏi đường hầm không gian thì đã bị một thanh trường thương đã lao thẳng vào mặt!“Ầm!”
Trường thương cực kỳ chắc chắn, hơn nữa sức mạnh ẩn chứa bên trong cũng không hề yếu kém. Đòn tấn công này đã đẩy A Hỏa trở về đường hầm không gian.
Đường hầm không gian không chịu nổi lực va chạm của A Hỏa, bị nàng ta đụng vỡ, quãng đường bay qua lập tức phủ đầy những khe nứt không gian chằng chịt như mạng nhện.
Tay Tà Thần vẽ một vòng, trường thương do vách tường hóa thành xoay mấy vòng giữa không trung.
“Vù vù vù vù…”
Sau khi trường thương điều chỉnh phương hướng, lại lần nữa lao về phía A Hỏa. A Hỏa bị đánh trở tay không kịp, nàng ta vừa phản ứng lại, nhìn thanh trường thương, trên mặt hiện lên vẻ hung ác.
“Vù!”
Nàng ta trở tay một vòng, La Chinh bay trở về, lao thẳng về phía trường thương.
Trường thương không gãy khiến A Hỏa thoáng bất ngờ, nhưng cũng chỉ có vậy, nếu nàng ta tập trung phòng bị thì trường thương không thể gây ra bất cứ uy hiếp nào cho nàng ta.
Nhưng khoảnh khắc A Hỏa đánh lệch trường thương thì Thông Thiên giáo chủ đã thình lình xuất hiện sau lưng nàng ta.
“Ù!”
Ánh sáng xanh bùng lên, trong ánh kiếm màu xanh còn thấp thoáng một sợi dây xích, đó chính là khóa Xuyên Tâm.
Chỉ cần trồng xuống ba sợi khóa Xuyên Tâm thì trận chiến này cũng kết thúc được rồi.
Nhưng tốc độ và sức mạnh của A Hỏa vượt xa dự tính của Thông Thiên giáo chủ, ban nãy giao thủ một trận, Thông Thiên giáo chủ hoàn toàn rơi vào thế yếu. Y đang liên tục bại lui thì một thanh trường thương đột nhiên xuất hiện trợ giúp.
Một kiếm này của Thông Thiên giáo chủ đã đâm vào cơ thể A Hỏa, trong lúc Thông Thiên giáo chủ đang định trồng xuống một sợi dây xích thì thân thể A Hỏa đột nhiên xảy ra biến hóa kịch liệt.
Tai mắt mũi miệng nàng ta phụt lên ngọn lửa, phần lớn bộ phận trên thân thể cũng biến thành lửa, ngọn lửa cuốn theo La Chinh nhanh chóng bay sang bên cạnh.
Ngọn lửa màu đỏ tươi này mới là hình thái vốn có của A Hỏa.
Sinh linh tộc Nguyên Linh không có khái niệm tuổi thọ, từ lúc sinh ra, bọn chúng sẽ không ngừng trở nên mạnh mẽ, mà quá trình trở nên mạnh mẽ thường là cắn nuốt lẫn nhau.
A Hỏa có thể trưởng thành như bây giờ thì không biết cắn nuốt biết bao nhiêu hỏa linh cùng tộc, thân thể nàng ta chính là tập hợp năng lượng của nhiều loại hình ngọn lửa.
A Hỏa cũng nhận ra sự lợi hại trong nhát kiếm của Thông Thiên giáo chủ, lập tức hóa thành bản thể để né tránh. Nhưng nàng ta lại quên mất mình còn đang mang theo cái động năng lượng không đáy là La Chinh.
“Soạt!”
Phàm là ngọn lửa tiếp xúc đến La Chinh đều bị La Chinh nhanh chóng hấp thu!
A Hỏa phát hiện ra bản thể của mình bị La Chinh hấp thu, sắc mặt trong ngọn lửa đột nhiên sa sầm xuống, nhưng nàng ta nghĩ năng lượng mà La Chinh có thể hấp thu cũng hữu hạn, cho nên mới tiếp tục nhẫn nhịn.
Nhưng ngay sau đó, nàng ta cảm nhận được tốc độ hấp thu điên cuồng của La Chinh, cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ cả người mình cũng bị La Chinh hấp thu…
Rốt cuộc thằng nhóc này bị làm sao…
Sau khi giáng lâm trong thân thể của Cơ Hiên Viên, A Hỏa vẫn áp chế một phần năng lượng của mình. Ngay cả cường giả Bất Hủ cảnh cũng không thể chịu đựng nếu năng lượng của nàng ta bùng nổ. Nhưng La Chinh lại hấp thu trực tiếp, như vậy rất kinh khủng, căn bản không hợp lý…
Rơi vào đường cùng, A Hỏa chỉ có thể vứt bỏ La Chinh, lúc này La Chinh đã hấp thu hơn một phần ba thân thể của A Hỏa.
Trong Vĩnh Hằng thần đình, hơn ba mươi cột sáng chợt nhô lên trên bản đồ xung quanh chén thánh!
Năng lượng trong những ngọn lửa đa phần là sức mạnh hủy diệt, những cột sáng dâng lên đều ở trong góc vuông hủy diệt, chỉ có rất ít cột sáng ở trong “góc vuông sáng tạo” và “góc vuông sinh mệnh”.
Bốn pho tượng đồng đã chết lặng với việc cứ chốc chốc lại có một cột sáng nhô lên, thằng nhóc trong chén hiển nhiên không giống bất cứ một sinh linh nào trước đây. Nhưng bây giờ đột nhiên mọc lên hơn ba mươi cột sáng, điều này khiến bọn họ thật sự chấn động.
“Người này là yêu quái hả…”
“Hắn như vậy là muốn tạo ra kỳ tích sao?”
“Ngay cả người trong cột cũng không thể đạt tới mức này!”
Trong cơn khiếp sợ liên hồi, bọn họ cũng ngày càng kỳ vọng vào La Chinh.
…
“Vù…”
Tránh được một kiếm của Thông Thiên giáo chủ, A Hỏa lại ngưng kết thành hình, thân thể vừa ngưng tụ chợt lóe lên, nhắm vào La Chinh, lao thẳng xuống dưới.
Làm sao Thông Thiên giáo chủ có thể để cho A Hỏa dễ dàng đạt được mục đích, kiếm Thanh Bình rung nhẹ một cái, như rắn độc vươn đầu, một mũi nhọn lao thẳng về phía A Hỏa.
A Hỏa muốn bắt lấy La Chinh một lần nữa, nhưng mũi kiếm kia lại đâm thẳng vào giữa nàng ta và La Chinh một cách chuẩn xác.
A Hỏa khẽ cắn môi, không thể không lùi lại, nàng ta lập tức thi triển dịch chuyển không gian, sau đó xuất hiện ở một hướng khác bên cạnh La Chinh.
Nhưng Thông Thiên giáo chủ lặp lại chiêu cũ, kiếm Thanh Bình run lên một cái, lại một ánh kiếm lao về phía A Hỏa.
Trong quá trình hai người tranh đoạt, La Chinh đã nhanh chóng rơi xuống.
Khoảnh khắc La Chinh chuẩn bị rơi xuống mặt đất thì một bóng người chợt nhô đầu ra từ đường hầm không gian, hai tay đột nhiên xuất hiện ôm lấy La Chinh, kéo vào trong đường hầm không gian.
Thấy cảnh này, Thông Thiên giáo chủ và A Hỏa đều sửng sốt.
“Phục Hy!”
Sắc mặt Thông Thiên giáo chủ sa sầm.
Tại A Hỏa nên y chưa kịp lấy đi tính mạng của hai tên giả mạo này, xem như cho bọn họ một con đường sống. Không ngờ bọn họ chẳng những không bỏ chạy mà còn nhân lúc hai hổ giao tranh mà ra tay!
Đúng là to gan lớn mật!
Ban nãy Thông Thiên giáo chủ và A Hỏa còn đang đánh nhau ngươi chết ta sống, bây giờ lại đồng lòng tấn công Phục Hy.
Sau khi lôi La Chinh về đường hầm không gian, Phục Hy nhanh chóng di chuyển trong đó. Với tốc độ của hắn ta, Bất Hủ cảnh bình thường tuyệt đối không thể đuổi kịp, có lẽ chỉ cổ thần hỗn độn mới sánh bằng. Nhưng A Hỏa và Thông Thiên giáo chủ đều là tồn tại vượt qua lẽ thường, thân hình hai người lóe lên một cái rồi chui vào đường hầm không gian, đuổi sát đằng sau Phục Hy.
“Soạt!”
Những con rắn lửa dài nhỏ ùn ùn lao ra từ tay A Hỏa, những con rắn lửa này có linh trí, nhanh chóng lao về phía Phục Hy trong đường hầm không gian.
Thông Thiên giáo chủ ở bên kia cũng phóng ra từng đường ánh kiếm xanh biếc.
Thấy đại thần thông của hai người đã nhanh chóng tới gần mình, Phục Hy lộn nhào một cái, đưa “La Chinh” lên chặn trước người.
“Tách tách tách…”
Cả ánh kiếm sắc bén đến cực điểm và rắn lửa hung mãnh dị thường vừa chạm vào La Chinh đã biến mất sạch sẽ, hiện tại La Chinh đúng là món pháp bảo hộ thân thuận tay nhất.
Sau khi đuổi theo một khoảng thời gian, trên mặt hai người đều đầy vẻ kinh ngạc. Truy đuổi như vậy một hồi, khoảng cách giữa bọn họ và Phục Hy chẳng những không được kéo gần mà còn càng lúc càng xa.
“Sao có thể nhanh như vậy?”
“Hình như có thứ gì đó lôi hắn ta đi…”
Thông Thiên giáo chủ và A Hỏa đều bắt đầu nghi hoặc, Phục Hy không thể dịch chuyển với tốc độ như vậy được, bọn họ nhạy cảm phát hiện ra giống như có thứ gì đó kéo hắn ta đi.
Trong đường hầm không gian, một luồng năng lượng nhỏ bé quấn quanh eo Phục Hy. Năng lượng màu đỏ này chính là Oa Ảnh của Nữ Oa.
Oa Ảnh có một đặc tính là có thể kéo dài vô tận, hiện tại Nữ Oa đang ở cách xa trăm dặm kéo Phục Hy bay nhanh về phía trước.
Trước mặt Nữ Oa có một cánh buồm ánh sáng khổng lồ, để đạt tới tốc độ này, Nữ Oa đã dốc hết tất cả mọi thứ, đưa phần lớn Oa Ảnh vào trong buồm sáng, buồm sáng cũng sinh ra tốc độ cực nhanh kéo lấy nàng, Phục Hy và La Chinh cùng nhau bỏ chạy.