La Chinh nhìn lại theo ánh mắt chàng trai thanh tú kia, đương nhiên thấy cái tên bên dưới pho tượng“Tên của sư tôn hai vị chính là Vô Ưu Vương?” La Chinh hỏi.
“Ừ!”
Chàng trai thanh tú và cô gái yêu mị gật đầu, vẻ mặt đầy sùng kính.
Từ lời nói của chàng trai thanh tú, La Chinh đã thu được một vài tin tức mấu chốt.
Nhân tộc đã từng cường thịnh trong hỗn độn, hơn nữa văn minh Nhân tộc cũng không thể hoàn thành Đạo Chung Yên giống với các văn minh khác, cuối cùng buộc phải trốn vào Bỉ Ngạn.
Nhưng dường như trong vô số năm qua, Nhân tộc cũng không có tiếng tăm gì ở Bỉ Ngạn, chắc họ cũng ẩn núp như văn minh Thanh Ngọc.
Bây giờ Nhân tộc ra đời trong vòng hỗn độn này không phải là trùng hợp, có lẽ vì Nhân tộc Bỉ Ngạn đã dùng thủ đoạn gì đó nên Nhân tộc mới sống lại và quay về trong hỗn độn, hơn nữa nhờ mấy đại tộc như Cửu Lê, Hữu Hùng, Thần Nông, Thiên Cung mà dần dần hưng thịnh lại.
Đôi nam nữ này bảo rằng họ chờ hắn đến, không bằng nói là chờ một “con người” đến.
Lúc La Chinh xuất hiện có nghĩa kế hoạch của “văn minh Nhân tộc” xa xưa kia đã bắt đầu tiến hành…
“Hai vị có đồng ý với suy đoán của ta không?” La Chinh dùng ý thức liên lạc với 9527 và Thanh Ngọc Chi Linh.
Thanh Ngọc Chi Linh và 9527 đều là thể linh hồn có đại trí tuệ, suy đoán lần này trong lòng La Chinh quả thật rất đầy đủ và chặt chẽ, tuy nhiên 9527 lại nói: “Nhưng Nhân tộc bây giờ không hề thống nhất, dù có đúng như suy đoán của ngươi là thật ra Nhân tộc được sinh ra trong vòng hỗn độn này là do “văn minh Nhân tộc” sáng tạo, nhưng Hữu Hùng, Thiên Cung, thậm chí Lê Sơn Phục Hy… bọn họ không hề đoàn kết mà thậm chí còn đối lập”
Nghe vậy, trên mặt La Chinh cũng có vẻ nghi hoặc. Nếu “văn minh Nhân tộc” muốn thực hiện mục đích nào đó thì Nhân tộc mà họ sáng tạo ra phải là một tập thể đoàn kết chứ, tại sao lại sinh ra mấy nhánh quá hùng mạnh, thậm chí mỗi nhánh còn hướng theo một lập trường bất đồng, lựa chọn Đạo khác nhau?
“Có lẽ là đã xảy ra biến cố nào đó” Thanh Ngọc Chi Linh nói: “Bởi vì tính đặc thù của Bỉ Ngạn nên sinh linh Bỉ Ngạn không thể nào tự nhiên giáng lâm trong hỗn độn, chỉ có thể chọn một người phát ngôn và phát động chiến tranh giữa những người phát ngôn. Nhưng lực kiểm soát của chủng tộc Bỉ Ngạn chúng ta đối với sinh linh Bỉ Ngạn quá yếu…”
“Vật các ngươi cũng từng có người phát ngôn?” La Chinh tò mò hỏi một câu.
“Đương nhiên…” Thanh Ngọc Chi Linh nói: “Từ văn minh số 750 lúc mỗi một vòng văn minh bắt đầu, văn minh Thanh Ngọc cũng có người phát ngôn, cho tới sau này chúng ta tháo chạy ẩn nấp trong Thập Tam Trọng Thiên mới dừng lại. Đã từng có mấy kẻ đảm nhiệm người phát ngôn phản bội chúng ta, loại chuyện này rất thường gặp ở Bỉ Ngạn”
Sinh linh trong hỗn độn tiến vào Bỉ Ngạn là vì truy tìm sức mạnh lớn hơn, được chọn làm người phát ngôn của một văn minh phải là người có cơ duyên lớn, có nghị lực phi thường, mà người như vậy thường không thỏa mãn với thân phận “người phát ngôn”, cuối cùng vì lựa chọn Đạo khác nhau mà phản bội nền văn minh do mình đại diện, loại chuyện này thường xuyên xảy ra.
Số vòng hỗn độn mà Thanh Ngọc Chi Linh trải qua nhiều hơn 9527, về mặt này đương nhiên Thanh Ngọc Chi Linh có quyền lên tiếng hơn.
Sau khi tiến hành trao đổi tạm thời trong đầu, La Chinh lại hỏi chàng trai thanh tú kia: “Vô Ưu Vương có thể nắm giữ thế giới này đúng là một nhân vật tài giỏi, cũng không biết ông ấy tính toán thế nào?”
Ai ngờ một nam một nữ đồng loạt lắc đầu: “Sư tôn có tính toán gì, chúng ta đều không biết. Người chỉ bảo chúng ta ở lại canh giữ nơi này, đến khi gặp được Nhân tộc bị trục xuất đến”
“Nếu là những sinh linh bị trục xuất khác thì sao?” La Chinh hỏi.
Trong một vòng hỗn độn, lượng không gian mà một cổ thần Hỗn Độn xóa bỏ e rằng không ít, chắc hẳn có không ít dị tộc bị vứt vào trong không gian này.
“Giết sạch” Chàng trai thanh tú trả lời với vẻ ung dung.
Cô gái yêu mị cũng cười nói: “Rất rất lâu trước kia có một không gian khổng lồ bị đưa tới nơi này, khi đó có rất nhiều cường giả tới nhưng đều bị sư huynh giết từng người một, ta cũng không kịp ra tay…”
Nghe thấy câu trả lời thờ ơ hờ hững này, La Chinh đứng tại chỗ run sợ một lúc lâu.
Có thể trở thành đối thủ của cổ thần Hỗn Độn, ai không phải là tồn tại hùng mạnh trong hỗn độn chứ? Những tồn tại mạnh mẽ như vậy lại bị hai người trước mắt tùy ý đánh chết?
Một đôi trai gái này canh giữ ở đây vô số năm tháng rồi mà không có chút mưu tính nào cả, bọn họ không giống như nói dối.
“Vậy Vô Ưu Vương đã từng thông báo nếu có Nhân tộc đến thì sẽ sắp xếp thế nào chưa?” La Chinh lại hỏi.
Cô gái yêu mị nhìn La Chinh, cười nói: “Đương nhiên là ở đây đợi sư tôn trở về!”
“Phải đợi bao lâu?” La Chinh nhướng mày.
Nếu thời gian quá lâu, Hồn Nguyên Đại Thế Giới kết thúc thì rắc rối lắm.
Chàng trai thanh tú lắc đầu nói: “Không biết… Thời gian sư tôn trở về không cố định. Lần trước ông ấy trở về trong vòng tám trăm đơn vị thời gian, lần này chắc sẽ không vượt quá khoảng này”
“Tám trăm đơn vị thời gian là bao lâu?” La Chinh chớp mắt hỏi.
“Nếu tính theo thời gian của hỗn độn thì một đơn vị thời gian là mười nghìn năm” Chàng trai thanh tú bình tĩnh nói.
“…”
La Chinh nghe vậy lập tức cạn lời.
Vô Ưu Vương đi một lần là tám triệu năm, hắn không thể ở mãi ở nơi quỷ quái này, ngây ngốc chờ tám triệu năm được!
“Hình như ngươi rất vội?” Cô gái yêu mị chú ý tới biểu cảm của La Chinh bèn cười hỏi.
“Đúng vậy, trong hỗn độn có một số việc cần xử lý gấp, các ngươi có cách rời khỏi nơi này không?” La Chinh hỏi họ, vẻ mặt phức tạp.
Cô gái yêu mị lắc đầu: “Có lẽ sư tôn có thể làm được…”
“Có cách nào thông báo cho sư tôn của các ngươi không?” La Chinh lại hỏi.
Cô gái yêu mị và chàng trai thanh tú nhìn nhau, chàng trai thanh tú lên tiếng: “Cái này thì được. Sư tôn cũng đã nói, nếu thật sự có Nhân tộc bị trục xuất tới đây thì có thể gọi ông ấy về sớm”
Trên mặt La Chinh lộ vẻ vui mừng, hắn nói: “Vậy bây giờ đi thông báo được không?”
Chàng trai thanh tú suy nghĩ một lát rồi bảo: “Ngươi đi theo ta”
Phía sau cung điện này có một cánh cửa phong cách cổ xưa, hai người dẫn La Chinh vào cửa và đi thẳng tới biên giới của thế giới này, cũng chính là vách tường trông như tấm vải nhung màu đen kia.
Cả trên dưới lẫn hai bên vách tường đều không nhìn thấy được điểm cuối. Khi đứng trước vách tường, cho dù là sinh linh khổng lồ đến đâu cũng cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng.
Ngay ở phía trước cách La Chinh không xa có một hang động nho nhỏ hình tròn.
“Ở đây không thể nào truyền âm, muốn thông báo cho sư tôn chỉ có thể ra bên ngoài hỗn độn, nơi này chính là lối đi ra bên ngoài hỗn độn” Chàng trai thanh tú giới thiệu.
La Chinh tò mò nhìn quanh lối đi này và hỏi: “Cái động này là do sư tôn các ngươi đào ra à?”
“Đúng” Chàng trai thanh tú gật đầu: “Trước khi chúng ta ra đời, sư tôn vẫn luôn đào ở đây, đào khoảng tám triệu đơn vị thời gian mới xuyên qua được… Sư tôn là người vô cùng nghị lực!”
Tám triệu đơn vị thời gian chính là tám mươi tỷ năm, đúng là một khoảng thời gian dài đến đáng sợ!
“Thật không dám tin trên thế giới này thật sự có người có thể đào xuyên hỗn độn…” Thanh Ngọc Chi Linh ở trong cơ thể La Chinh lẩm bẩm nói.
“Ta cũng không tin…” 9527 cũng bày tỏ.
Hiểu biết của họ về hỗn độn hơn xa La Chinh nên biết rõ đây là chuyện không thể.