Sau khi biểu diễn xong một bộ kiếm pháp, La Chinh mới đút trọng kiếm Đại Thiên vào trong baoMặc dù đầu óc Luyện Thần Tử có hơi không tỉnh táo, nhưng không thể phủ nhận tài hoa của lão trong việc luyện khí. Trong tình huống số lượng đá Vô Lượng Tăng Trưởng không đủ mà lại có thể nghĩ ra được biện pháp này.
Suy nghĩ dùng kiếm đập người của Luyện Thần Tử đương nhiên không thể thực hiện được, nhưng thanh trọng kiếm Đại Thiên này lại hợp với sở thích của La Chinh.
Dường như thanh kiếm này không hề linh hoạt.
Nhưng lại vô cùng phù hợp với thuật Dịch Kiếm của La Chinh.
Dù sao thì thần đạo Đoạn Tình cũng chú trọng vào một đòn chết chắc, đã ra tay thì sẽ không có đường lùi, vốn cũng không phải kiếm pháp linh hoạt gì!
Lợi dụng sức nặng của thanh trọng kiếm Đại Thiên, còn có thể khiến cho uy lực của thật Dịch Kiếm tăng gấp bội.
“Thanh trọng kiếm Đại Thiên này không tệ, thích hợp cho ta dùng” La Chinh thản nhiên cười nói.
La Chinh vốn có thể sử dụng thanh trọng kiếm này một cách nhẹ nhàng vốn đã khiến cho Luyện Thần Tử mắt chữ O mồm chữ A. Bây giờ nghe thấy lời khen của La Chinh, đương nhiên hắn vô cùng vui mừng: “Vài năm gần đây ta không hề nhàn rỗi, cuối cùng cũng có được món bảo vật…”
Luyện Thần Tử giống như một đứa trẻ, cứ thế đem ra toàn bộ những thứ mà bản thân chuyên tâm chế tạo được.
Lão nói, một giây cũng không nhàn rỗi thì thực sự là không có lúc nào lão nghỉ ngơi.
Thân thể con rối của Luyện Thần Tử mặc dù xấu xí, nhưng có một ưu điểm. Chỉ cần có đá chân nguyên là có thể hoạt động được. Trong trường hợp có đủ đá chân nguyên, Luyện Thần Tử căn bản không phân biệt ngày đêm là gì, không hề có thời gian nghỉ ngơi. Lão không ngừng tìm hiểu đặc tính của vật liệu trong phường luyện khí, lại căn cứ vào những vật liệu đó để tạo thành bảo vật tương ứng. Nếu như có chỗ nào không hiểu, chỉ cần chạy một chuyến vào Tàng Thư Các là được.
Chỉ là Luyện Thần Tử khá ích kỷ, thời gian vài năm này lão thậm chí còn chẳng thèm để ý đến đám người hay ra vào trong Tiên Phủ rốt cuộc đến từ đâu. Lão chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
“Đây là Minh Vương Bát! Thần khí nhất phẩm!”
“Đây là Hòa Khí Như Ý. Mặc dù chỉ là một cái móc treo, nhưng lại có thể dựa vào khí để dưỡng đan…”
“Đây là sáo Bích Vân..”
Dường như những món pháp bảo Luyện Thần Tử chế tạo đều là trang sức và pháp bảo phòng ngự.
Với cường độ thân thể của La Chinh bây giờ, cộng thêm bộ quần áo đồng tâm mà Cưu Thánh dùng thần cách gốc tạo cho hắn thì đã là một món pháp bảo hộ thân thần kỳ rồi. Đống đồ bên cạnh Luyện Thần Tử không có tác dụng quá lớn với La Chinh.
Mặc dù không có tác dụng với La Chinh, nhưng không thể phủ định giá trị của những pháp bảo này.
Thực ra dựa vào tay nghề của Luyện Thần Tử, cộng thêm những vật liệu hiếm thấy đến từ Thần Vực trong phường luyện khí này, những pháp bảo mà lão vừa bày ra đây, dù là món nào thì cũng sẽ dẫn đến tranh đoạt nếu để truyền đi trong vũ trụ.
“Những món này ngươi cầm hết đi!” Luyện Thần Tử hi hi cười nói.
Lão căn bản không cần những pháp bảo này, chuyện lão quan tâm nhất là quá trình luyện khí. Hơn nữa, những vật liệu này cũng không thuộc về Luyện Thần Tử, yêu cầu duy nhất của lão chính là La Chinh đừng đuổi hắn ra khỏi phường luyện khí.
La Chinh cũng không khách khí. Mặc dù những món đồ này hắn không dùng được, nhưng đám người Ninh Vũ Điệp lại có thể.
Thế là hắn đem tất cả vật liệu đưa cho Ninh Vũ Điệp, để sau khi nàng đánh giá đặc tính của những bảo vật này rồi phát cho người thích hợp nhất.
Sau khi Luyện Thần Tử giao ra những vật này, hình như lại tiến vào trong kho vật liệu ở phường luyện khí, bắt đầu nghiên cứu một loại vật liệu hiếm có chưa từng nhìn thấy rồi, không để ý đến La Chinh nữa…
La Chinh ở trong Tiên Phủ hai ngày.
Khê Ấu Cầm không ở trong Tiên Phủ, mấy cô gái cũng hòa đồng một cách bất ngờ.
Đương nhiên Ninh Vũ Điệp cũng có tính ích kỷ của con gái, nhưng nàng thân là Điện Chủ, dù sao cũng có vài phần tư thái phóng khoáng. Còn Tô Linh Vận lại là người có trí thức, an tĩnh. Giữa nàng và Ninh Vũ Điệp luôn bình yên, thậm chí còn có vẻ lịch sự.
Mà tư thái của Mộ Minh Tuyết lại càng thấp hơn. Nghiêm túc mà nói, thực lực của nàng được coi là cao nhất trong số những người ở lại Tiên Phủ, nhưng nàng lại giống như một nha đầu trong phủ, trước sau chỉ làm một vài việc vụn vặt.
Những việc nhỏ xảy ra vài năm nay của mọi người ở trong Tiên Phủ, La Chinh chưa từng hỏi, chỉ có lúc Ninh Vũ Điệp tâm sự với La Chinh thì thuận tiện nhắc đến.
Trong hai ngày này, Tiên Phủ chầm chậm bồng bềnh trong không gian mà Na Di Lệnh tạo ra.
Ngày thứ ba…
Tiên Phủ lại hướng về Đại Giới trung tâm của Thiên Vị tộc, cuối cùng đáp xuống biên giới thánh địa Xung Tiêu.
Tiên Phủ chầm chậm xoay quanh, dừng lại ở bên cạnh núi Xung Tiêu.
Những người thân nhất của La Chinh đã ở trong Tiên Phủ vài năm, nay lại hy vọng được trông thấy thế giới bên ngoài. Cho dù là Ngọc bà bà hay La Niệm thì đều hơi mất kiên nhẫn.
Nhưng đến khi Tiên Phủ đáp xuống, vững vàng dừng trên mặt đất, La Chinh lại cấm họ ra ngoài. Chỉ đưa Ninh Vũ Điệp và Mộ Minh Tuyết ra.
Nguyên khí trời đất giữa Thượng Giới và Hạ Giới có sự chênh lệch nhất định, cho nên cần phải dựa vào giếng phi thăng. Trong số những người ở đây, chỉ có Ninh Vũ Điệp và Mộ Minh Tuyết là đã trải qua giếng phi thăng mà thôi. Một đám võ giả Hạ Giới tùy tiện xâm nhập Thượng Giới, bản thân bọn họ sẽ không thể chịu đựng được sự chênh lệch này.
Nhưng nhờ Thiên Vị tộc quyết vấn đề này chắc cũng không khó.
La Chinh vừa rời Tiên Phủ thì từ trên đỉnh núi Xung Tiêu đã có mấy chục luồng ánh sáng bay đến, đương nhiên người đến là võ giả Thiên Vị tộc.
Người đi đầu chắp tay vái La Chinh: “Đạo Tử La Chinh, Lão tộc trưởng đã đợi lâu rồi”
Những người đến trước nghênh đón La Chinh có hơn một nửa sở hữu tu vi Giới Chủ. Họ được xem là võ giả tinh anh của Thiên Vị tộc. Mặc dù tu vi tương đương với La Chinh, nhưng những võ giả này bây giờ nhìn thấy La Chinh thì không kìm được mà có vẻ cung kính.
Dường như sự cung kính này đến từ trong nội tâm, chứ không phải là do thực lực của La Chinh.
Lúc La Chinh rời khỏi vũ trụ Đại Diễn, tu vi mới chỉ là Thần Cực Cảnh, sau khi quay lại cũng chỉ là vừa vào Giới Chủ mà thôi.
Sự cung kính của họ với La Chinh đến từ bài “hịch chiến đấu” của hắn.
Bài “hịch chiến đấu” của La Chinh dẫn tới sự đồng cảm của các cường giả tầng cao, nhiều Thiên Tôn cũng mượn cơ hội này để cùng La Chinh tuyên chiến với Thánh tộc. Nhưng thực tế, kích động nhất lại không phải là những Thiên Tôn này, mà là hàng ngàn vạn võ giả dưới Thiên Tôn.
Những võ giả tầng thấp này tương đối không vừa lòng với chính sách bình định của các Thiên Tôn tầng trên, thậm chí đến lúc muốn nhịn cũng không thể nhịn được. Họ thà chiến đấu đến chết cũng không muốn để mặc Thánh tộc hung hăng càn quấy trong vũ trụ như vậy.
Nhưng sự trở lại của La Chinh đã thay đổi triệt để cục diện này, giúp họ nâng cao sĩ khí hẳn lên.
Trong thời gian vài ngày này, La Chinh đóng cửa ở trong Tiên Phủ nên không biết được tình hình thế giới bên ngoài.
Võ giả của các chủng tộc lớn trong vũ trụ, người người đều phấn khởi. Chủng tộc nhỏ, thế lực nhỏ lúc trước giữ thái độ trung lập và im lặng cũng ào ào bày tỏ thái độ. Họ muốn đứng bên cạnh Nhân tộc, cùng chống lại Thánh tộc xâm lược vũ trụ.
Về phần bản thân La Chinh, hắn lại một lần nữa trở thành trụ cột tinh thần cho tất cả các võ giả trong vũ trụ Đại Diễn.
Cho nên những người này trông thấy La Chinh cũng khó tránh khỏi kích động.
“Mời dẫn đường” Ngược lại, tâm tình của La Chinh vẫn bình lặng như trước.
Những võ giả Thiên Vị tộc đi trước dẫn đường, còn La Chinh dẫn theo Ninh Vũ Điệp và Mộ Minh Tuyết đi theo sau.
Sau khi vượt qua núi Xung Tiêu, La Chinh bị đưa vào trong một tòa đại điện đằng sau núi, mà trong tòa đại điện này, lão tộc trưởng và các Thiên Tôn của Thiên Vị tộc đều đã tập trung.
Sau khi La Chinh vào điện, liền chắp tay với Thiên Tôn của Thiên Vị tộc: “Để lão tộc trưởng chờ lâu rồi!”
Phong lão đầu luôn đánh giá La Chinh, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ mừng vui: “Ngươi là Đạo Tử đầu tiên quay về”
Ba năm trước, bọn họ đã từ bỏ hy vọng, bây giờ chính là lúc hy vọng được thực hiện. Điều này có liên quan đến Thiên Vị tộc, liên quan rất lớn đến vũ trụ, liên quan đến cả vận mệnh của “Tiêu Thánh”.
“Tình hình những người khác thế nào?” La Chinh hỏi. Bây giờ hắn mới ý thức được, ngoài bản thân ra thì những người khác đều không thuận lợi trở về như vậy.
“Đã tính ra vị trí của bọn họ rồi, đều an toàn” Phong lão đầu trả lời.
Mỗi vị Đạo Tử đều là của cải vô giá của vũ trụ Đại Diễn. Thiên Vị tộc càng muốn gửi gắm tất cả mọi hy vọng trên người những Đạo Tử này, đương nhiên bọn họ không cho phép bất kỳ Đạo Tử nào xảy ra sơ suất.
Ngay từ giây phút biết các Đạo Tử đã quay về, Phong lão đầu liền bắt đầu tính toán vị trí của Đạo Tử trong vũ trụ.
Trong đó, Hoa Thiên Mệnh rơi xuống địa bàn của Ma tộc, Khổ Đăng may mắn nhất, về thẳng địa bàn của thánh vực Vạn Phật.
Liệt Thiên Hàn, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, Lạc Tích Huyên và Giang Chính Nghĩa… đều rơi xuống vài chủng tộc nhỏ trong Đại Giới. Hoàn cảnh của họ tương đối an toàn, chỉ cần phái người đón là được.
Phiền phức duy nhất là Cơ Lạc Tuyết và Hiên Viên Thần Phong. Hai người lại rơi vào trong Hỏa Nham giới mà Thánh tộc chiếm cứ.
Phong lão đầu nói với La Chinh tình hình của các Đạo Tử. Nói xong, Phong lão đầu lại mỉm cười: “La Chinh ngươi tu luyện ba năm trong cấm địa Luyện Thần, bây giờ đã là Giới Chủ, không biết thực lực thực sự thế nào?”
Nói rồi, đột nhiên ông thò ra một ngón tay, không hề giải thích gì mà lập tức điểm về phía La Chinh.