Từ trước đến nay, Chiến Đế Đại Vũ chưa từng cảm thấy quẫn bách như vậy. Lúc trước, hắn hùng hổ gây sự, nhiều lần muốn đẩy La Chinh vào chỗ chết!Nhưng lúc này lại muốn cầu La Chinh nghiêm túc một chút, tuy rằng sự nghiêm túc này cũng không có tác dụng gì quá lớn…
So với ba vị Quốc chủ khác, dã tâm và dục vọng của Chiến Đế Đại Vũ có lẽ mãnh liệt nhất, cũng bởi vì thế mà hắn mong muốn phi thăng hơn bất kỳ ai! Kỳ vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, cho nên tâm trạng của hắn càng dao động mãnh liệt!
Trước đây, khi cho rằng khả năng La Chinh có thể khiến hoa nở ra bảy cánh là không lớn thì tâm tình của Chiến Đế Đại Vũ liền rơi xuống đáy. Bây giờ thấy La Chinh đã mở ra năm cánh hoa sen thì hắn lại tha thiết mong đợi…
Nhưng thù hận giữa hắn và La Chinh lại lớn như vậy nên bản thân hắn thực sự không tiện ra mặt, chỉ đành mở lời nói với Chu Hoàng.
Bởi vì chuyện trước đây nên có thể nói tình cảm giữa Chu Hoàng và Chiến Đế Đại Vũ đã sứt mẻ. Thậm chí Chiến Hoàng Thiên Phong còn vì vậy mà suýt chút nữa đánh nhau với hắn ta. Nhưng vì sự hòa thuận nhiều năm của tứ đại thần quốc nên mọi người cũng đành phải nhịn.
Thấy sắc mặt Chiến Đế Đại Vũ như vậy, Chu Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng rồi bước xuống kim tự tháp, đi về phía La Chinh.
Hắn không phải vì Chiến Đế Đại Vũ mà là vì tất cả các đại năng Thần Hải Cảnh của tứ đại thần quốc!
(*Cảm ơn bạn đọc đã luôn theo dõi và ủng hộ Waka. Bản quyền truyện Bách Luyện Thành Thần thuộc về Waka, các cá nhân, tổ chức khác đăng tải truyện đều là trái phép và sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Trân trọng!)
La Chinh còn chưa độ kiếp xong nên Chu Hoàng cũng không rõ mình có thể tới quá gần hay không. Hắn duy trì cự ly cách La Chinh khoảng mấy chục trượng, sau đó nhỏ giọng nói với La Chinh: “Thiên Hành… Hoa sen này nở ra, vậy mà ngươi chỉ ngồi thiền thì có phải… không ổn lắm hay không?”
Nghe Chu Hoàng nói vậy, lúc này La Chinh mới mở mắt, vẻ mặt kỳ quái nhìn đối phương: “Quốc chủ, cái gì mà ổn hay không ổn?”
Chu Hoàng cũng không biết nên nhắc nhở La Chinh thế nào, hắn suy nghĩ một lát mới lên tiếng: “Ý của ta là ngươi có thể nghiêm túc một chút không?” Nói xong, Chu Hoàng còn chỉ chỉ vào đóa hoa sen đang chậm rãi xoay tròn trên bầu trời.
“Nghiêm túc?” Lúc này La Chinh mới hiểu lời Chu Hoàng nói. Có lẽ là bọn họ cảm thấy mình không nên ngồi thiền vào lúc này mà nên cư xử nghiêm túc hơn…
Nhưng vấn đề là nên nghiêm túc như thế nào?
Đóa hoa sen này có thể nở ra bao nhiêu cánh, bản thân hắn hoàn toàn không thể chi phối. Lời Thanh Long nói vốn chính là như vậy, mở được bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu!
Có điều, thấy sắc mặt của Chu Hoàng, La Chinh lại hơi xấu hổ. Hắn chỉ cười hai tiếng rồi đứng lên lần nữa, nhìn chằm chằm đóa hoa sen trên bầu trời, trong lòng ngược lại vô cùng buồn bực. Ta đây khiến hoa sen nở ra bao nhiêu cánh thì liên quan cái rắm gì đến bọn họ?
Chẳng qua trước giờ Chu Hoàng vẫn luôn chiếu cố La Chinh nên hắn cũng chỉ đành làm dáng một chút. Hắn đâu hiểu rằng việc mở được bao nhiêu cánh hoa sen có liên quan chặt chẽ tới số phận của những đại năng Thần Hải Cảnh này!
Bông sen vẫn từ từ chuyển động, tốc độ không nhanh không chậm, không biến mất cũng không nở ra cánh hoa tiếp theo.
Mọi người đều đang chờ đợi, cũng càng lúc càng lo lắng…
“Nở đi! Nở nhanh lên một chút đi!”
“Ài, có thể nhanh một chút hay không? Tim mọi người sắp vỡ đến nơi rồi!”
“Ta đây đợi nửa canh giờ mà cảm giác cứ như là đợi cả một năm vậy…”
Tuổi thọ của đại năng Thần Hải Cảnh được tính bằng vạn năm. Một canh giờ trong sinh mệnh của bọn họ cũng giống như bóng câu qua khe cửa*. Nhưng lần này con bạch mã lại cứ chậm chạp không chịu bước thêm một bước. Cho nên trong mắt bọn họ, một canh giờ này thật sự dài đằng đẵng!
* Bóng câu qua khe cửa: Ý chỉ thời gian trôi qua quá nhanh, như con ngựa non (câu) mới lớn còn rất sung sức chạy rất nhanh, vụt mất qua ô cửa.
Sau một canh giờ, đóa hoa sen chợt lắc lư một hồi!
“Nở, nở, nở… Có phải sắp nở hay không? Nở đi!” Thấy đóa hoa sen có động tĩnh, một vị đại năng Thần Hải Cảnh hét lên.
Nếu thật sự đại năng Thần Hải Cảnh mà kích động gào thét thì uy thế trong giọng nói tất nhiên sẽ vô cùng kinh người. Những đại năng Thần Hải Cảnh ở đây thì không sao, nhưng nhóm thiên tài cấp Thần liền đầu váng mắt hoa, ngay cả La Chinh cũng không nhịn được phải bịt kín lỗ tai.
“Chu Băng, muốn chết à?” Một vị đại năng Thần Hải Cảnh khác sợ ảnh hưởng đến La Chinh nên tức giận, lạnh lùng quát vị đại năng Thần Hải Cảnh kích động kia.
“Ta ta ta…” Ý thức được bản thân vừa thất lễ, Chu Băng cũng lắp ba lắp bắp, trên mặt hiện lên vẻ áy náy mà thấp giọng nói: “Ta… Xin lỗi, ta quá kích động…”
“Nở thật rồi! Nở thật rồi…” Chu Hoàng thì thào nói. Hắn cũng hết sức kích động, nhưng sau khi kích động vẫn đè giọng nói của mình xuống thấp.
Trên đóa hoa sen, cánh sen thứ sáu chầm chậm nở ra. Cánh hoa trắng muốt bung ra, trở thành một loại mỹ cảm không nói thành lời trong mắt mọi người!
Hỏa Doãn Nhi ngồi ở trên bậc thềm của kim tự tháp, dáng người thon dài thả lỏng, ánh mắt cũng mơ màng nhìn chằm chằm cánh hoa mà nói khẽ: “Đóa hoa sen này thật là đẹp…”
“Tốt quá rồi, con đường phi thăng có hy vọng rồi…”
“Nhịn suốt bao năm như vậy, ta còn tưởng rằng chúng ta sẽ chết tại Đại Thế Giới này rồi chứ! Không ngờ hy vọng lại đến…”
Các đại năng Thần Hải Cảnh đều dâng trào cảm xúc, giống như trong lòng có một ngọn lửa đang thiêu đốt bọn họ vậy.
Nhưng vào lúc này, bạch mi đạo nhân lại hắt một chậu nước lạnh tới: “Ta nói rồi, mở ra bảy cánh hoa sen đúng thật là có hy vọng để mở ra con đường phi thăng. Nhưng chẳng qua xác suất này cũng chỉ tầm ba phần mà thôi. Hoa sen bảy cánh đã là hiếm thấy trên thế gian, nhưng sửa chữa con đường phi thăng lên Thượng Giới cũng là một chuyện phiền toái! Ta cũng không bảo đảm đâu!”
Con đường phi thăng thông thường đều sửa chữa từ Hạ Giới. Nếu muốn miễn cưỡng sửa chữa dưới sự trợ giúp của Thượng Giới thì chính là trường hợp “sửa chữa ngược”. Độ khó của việc sửa chữa ngược còn lớn hơn cả trăm lần so với sửa chữa từ Hạ Giới, thực sự phải bỏ ra cái giá tương đối lớn mới có thể thành công.
“Ba, ba phần… Đốc công, ngài giúp chúng ta nói mấy lời, chúng ta có thể…” Chiến Đế Đại Vũ vốn đã đắm chìm trong vui mừng, nên lúc này lập tức thấy căng thẳng.
Bạch mi đạo nhân cười nhạt nói: “Các ngươi có thể làm gì? Trong đại lục thần quốc này có cái gì đáng cho Thượng Giới để ý? Nhiều năm như vậy mà các ngươi cũng không lấy được trứng rồng tổ, cái Đại Thế Giới này thực tế cũng không đáng để Thượng Giới coi trọng!”
“Cái này…” Chiến Đế Đại Vũ lập tức bị á khẩu bởi lời của bạch mi đạo nhân.
Sự khác biệt giữa Hạ Giới và Thượng Giới giống như thủ đô với xóm núi nhỏ. Bọn họ sẽ quan tâm cái gì ở trong Hạ Giới này? Cho dù là thần khí thì có khi người ta cũng nhìn không thuận mắt!
Nhưng bạch mi đạo nhân lại nói thêm: “Nhưng yên tâm đi, ta sẽ giúp các ngươi nói chuyện. Với lại, việc truyền đạt tin tức này đến Thượng Giới vẫn phải dựa vào thánh nữ!”
Lời này vừa nói xong, đông đảo các đại năng Thần Hải Cảnh liền đồng loạt nhìn về phía Bạch Nguyệt Dung. Bạch Nguyệt Dung nghiêm túc gật đầu nói: “Ta cũng sẽ nỗ lực hết mình…” Thật ra thì Bạch Nguyệt Dung cũng hiểu, bản thân mình chỉ là một cái loa truyền lời mà thôi, người thật sự có thể quyết định việc này chính là lão đốc công kia.
“Cánh thứ bảy nở rồi!”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì cánh hoa thứ bảy cũng đã nở ra.
Đóa hoa sen này nở rộ theo số cánh lẻ. Nên nếu cánh thứ sáu mở ra thì chắc chắn cánh thứ bảy cũng sẽ nở. Do đó chuyện này không nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Đúng lúc ấy, một vị đại năng Thần Hải Cảnh lại thở dài một hơi: “Ài, nếu đã nở bảy cánh thì dứt khoát nở luôn cánh thứ chín đi…”
Bạch mi đạo nhân cũng gật đầu, cười hừ một tiếng, “Ừm, nếu như La Thiên Hành này có thể mở ra cánh hoa sen thứ chín thì Thượng Giới không lý gì lại không coi trọng. Cho dù phải trả cái giá lớn hơn nữa thì cũng phải phục hồi con đường phi thăng này!”
Vừa nghe thấy lời này, trên mặt các đại năng Thần Hải Cảnh lại bắt đầu hiện lên vẻ mong đợi.
Không thể nói bọn họ có lòng tham không đáy được. Chẳng qua là con đường phi thăng kia quá mức quan trọng. Mở ra bảy cánh hoa thì chỉ có ba phần khả năng, mở ra chín cánh thì chính là chuyện ván đã đóng thuyền, bọn họ không thể không trông đợi.
Có điều, bạch mi đạo nhân lại nói thêm: “Đáng tiếc, hoa sen chín cánh… Xác suất này… Khà khà… Chuyện này có xác suất một phần triệu tỉ, là chuyện ngay cả ở Đại Giới cũng không xuất hiện, hơn nữa ta cũng chưa từng nghe qua. Ý ta không phải cứ là võ giả Hạ Giới thì chắc chắn sẽ kém hơn Thượng Giới, nhưng ít ra ta cũng chưa hề nghe nói Hạ Giới có võ giả sở hữu hoa sen chín cánh”
Nói đến mức này thì rốt cuộc tâm tình các đại năng Thần Hải Cảnh cũng bình tĩnh lại.
Tất nhiên bọn họ vẫn trông đợi, nhưng xác suất nhỏ như vậy thì cũng khiến cho cảm giác mong đợi này không còn quá mãnh liệt nữa, thay vào đó là một cảm giác chấp nhận số mệnh!
Ngay cả một Đại Giới cũng không thể sinh ra võ giả mở được hoa sen chín cánh thì làm sao Hạ Giới này có thể?
Sắc mặt của rất nhiều đại năng Thần Hải Cảnh cũng dần bình tĩnh lại, khôi phục phong thái mà đại năng Thần Hải Cảnh đáng phải có, hờ hững nhìn đóa hoa sen chậm rãi xoay tròn.
Chẳng mấy chốc lại một canh giờ nữa trôi qua, đóa hoa sen bỗng nhiên nhẹ nhàng rung động một cái!