Giá trị của ngọc chân nguyên gấp vạn lần đá chân nguyên cực phẩmBa trăm nghìn viên ngọc chân nguyên này bằng ba tỉ viên đá chân nguyên cực phẩm, tuyệt đối là một khoản tiền cực lớn.
Nghe võ giả thấp lùn báo giá, không ít võ giả ở đây lập tức hít sâu một hơi!
Quả thật Lôi Phong U Thần Kiếm này là thần khí nhất phẩm khó mà định giá, nhưng ba trăm nghìn viên ngọc chân nguyên thật sự quá chấn động!
“Cái tên Giả Hạo kia, gia tộc hắn nắm giữ tám phần mười mỏ quặng trong mấy chục Đại Giới, mở miệng như vậy thật là dọa người!”
“Nhưng nếu như đổi lại là ta, dù là ba trăm nghìn viên ngọc chân nguyên ta cũng sẽ không bán! Ngọc chân nguyên có thể từ từ kiếm, còn thần khí nhất phẩm này… vào thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng!”
Giả Hạo nhìn La Chinh chằm chằm, liền hỏi: “Thế nào? Ra một cái giá, ta liền mua lại thanh kiếm này!”
La Chinh khẽ lắc đầu một cái, “Xin lỗi, không phải là vấn đề giá cả, kiếm này ta không bán”
Trước lời từ chối thẳng thừng như vậy, Giả Hạo cũng không có cách nào, thực lực của hắn kém hơn Tất Nguyên Giáp, không có khả năng ép mua ép bán.
Ngay sau đó, La Chinh lại chuẩn bị đóng cửa lần nữa, hắn chẳng muốn lãng phí thời gian với nhóm võ giả của Lăng Vân Đường này.
Lúc La Chinh đang chuẩn bị đóng cửa lần thứ ba, đột nhiên có một viên ngọc chân nguyên ném tới, nện xuống đất cái cạch, lăn về phía La Chinh.
Lúc này lại có một giọng nói vang lên, “Tĩnh thiếu gia của Yến Vân Đường nói, muốn mua kiếm của ngươi với giá một viên ngọc chân nguyên. Giao kiếm cho hắn thì hắn sẽ bảo vệ ngươi bình yên vô sự, không ai trong thiên cung Vân Miểu này dám trêu chọc ngươi. Nếu ngươi không chịu, thì hắn khó mà bảo đảm lắm”
“Đây…”
Đáy lòng La Chinh hơi buồn bực.
Toàn mấy chuyện không đâu gì vậy, hắn lấy đi một thanh kiếm, đám người này không tự nỗ lực đi Thần Binh Đường thử đi, sao lại cứ phải dùng đủ loại thủ đoạn tranh giành với hắn? Hơn nữa, không phải là một hai người mà cứ hết tên này đến tên khác, quá đáng lắm rồi đó!
Mục đích hắn dùng một quyền đánh bay Tất Nguyên Giáp chính là để làm cho đám người này kinh sợ, không ngờ lại không có hiệu quả lắm.
Sao lại nhảy ra người của Yến Vân Đường nữa vậy?
La Chinh cũng biết đệ tử của Lăng Vân Đường này không so được với Yến Vân Đường, nhưng chắc chắn La Chinh không coi đám người Yến Vân Đường này ra gì.
Hắn lắc đầu, nhìn chằm chằm viên ngọc chân nguyên kia, rồi liền đi tới dùng chân nghiền nhẹ một cái.
“Rắc!”
Một luồng chân nguyên nồng đậm gần như là từ trong viên ngọc chân nguyên này bắn tung ra!
Chân nguyên ẩn chứa trong viên ngọc chân nguyên này ước chừng gấp hơn một nghìn lần chân nguyên chứa trong đá chân nguyên cực phẩm, đủ để thấy chân nguyên trong đó bị nén đến mức độ khá kinh khủng.
“Cho dù là ai thì cũng cút cho ta…” La Chinh nói xong liền bắt đầu đóng cửa.
Hình như người kia còn muốn nói điều gì, nhưng vừa mới mở miệng liền hứng lấy một chữ “cút” của La Chinh. Ngay sau đó, cửa chính cung điện nhỏ của La Chinh rầm rầm đóng lại.
Sắc mặt người kia trở nên lạnh lẽo, nhưng La Chinh đã đóng cửa, gã cũng không dám đẩy cửa, song gã liền đốt một phù truyền âm ngay tại chỗ.
Một số võ giả xem náo nhiệt muốn giải tán, nhưng càng nhiều người ở lại chỗ này hơn, bởi vì bọn họ nghe được ba chữ Tĩnh thiếu gia.
Cho dù là thực lực hay thiên phú, võ giả của Yến Vân Đường đều cao hơn Lăng Vân Đường một cấp độ.
Chắc là Tĩnh thiếu gia này sẽ không từ bỏ ý đồ, sợ rằng lại có trò hay để xem rồi.
La Chinh đóng cửa lại, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ. Xem ra thiên cung Vân Miểu này rất loạn, hình như không có quy củ gì, mọi người đều cướp đoạt công khai…
Khi hắn vừa mới phi thăng tới mỏ quặng trong thánh địa Linh Vũ kia, tốt xấu cũng sẽ có một chút quy củ, ít nhất người ta không dám ra tay ở trong khu dân cư. Nhưng trong thiên cung Vân Miểu, đám người này lại bừa bãi như vậy, đây là vì sao? Không có ai quản việc này ư?
Có cơ hội sẽ hỏi Vân Lạc xem sao.
Nhưng…
Lúc này, La Chinh nhìn Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay, trong con mắt liền lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Vừa mới lấy được thanh kiếm này, hắn còn chưa thử nghiệm uy lực của nó. Đột nhiên khóe miệng hắn hơi nhếch một cái, rồi để Lôi Phong U Thần Kiếm ở ngang trước ngực của mình!
Hắn không biết Tĩnh thiếu gia gì đó, nhưng nếu như dám đến tìm phiền toái, hắn có thể dùng tên đó để thử kiếm.
“Vù…”
Nhìn thấy La Chinh đóng cửa lại, bóng dáng của Huân bỗng nhiên bắn ra.
“Ra ngoài làm gì?” La Chinh ngồi ngay ngắn ở trên mặt đất, đặt thanh kiếm này nằm ngang trên hai đầu gối của mình.
Huân cũng ngồi ở bên cạnh hắn, khẽ mỉm cười, “Không làm gì cả, nhìn xem thực lực của ngươi tăng đến mức nào thôi”
“Chưa chắc bọn họ sẽ đến” La Chinh nói.
“Nhất định sẽ đến” Huân vừa cười vừa nói, La Chinh ngồi xếp bằng, nàng lại ôm đầu gối ngồi một bên, đôi chân dài kinh người co lại, ngoẹo đầu dán một bên mặt lên trên đầu gối, nhìn chăm chú vào La Chinh.
“Vì sao lại khẳng định như vậy?” Bị Huân nhìn chằm chằm như vậy, La Chinh hơi mất tự nhiên, nhưng hắn vẫn chú ý tình hình bên ngoài hơn.
Huân liền nói: “Ngươi là người đến từ bên ngoài, lại cầm đi đồ tốt nhất trong này của người ta, bọn họ không tìm ngươi mới là lạ!”
La Chinh bĩu môi, hắn không tán thành quan điểm của Huân. Nếu như ngay cả chút độ lượng ấy mà đám thiên tài của này cũng không có thì cũng chớ xưng là nơi hội tụ thiên tài của ba nghìn Đại Giới.
Thiên tài siêu cấp thật sự sao có thể đi ghen tỵ với người khác?
Quả nhiên giống như lời Huân nói, chỉ sau khoảng thời gian một nén nhang, có vài vị võ giả phi độn đến.
Vị võ giả dẫn đầu vừa mới hạ xuống, võ giả lúc trước uy hiếp La Chinh liền gật đầu rồi mới lên tiếng: “Tĩnh thiếu gia, thằng nhóc kia ở trong điện này, song hắn nói là hắn không gặp ai hết!”
Da của Tĩnh thiếu gia này mềm mại mịn màng, tóc cũng chải vuốt ra đằng sau một cách kỹ lưỡng, nhìn qua vô cùng ẻo lả, hắn hơi mỉm cười, thậm chí còn có chút diêm dúa loè loẹt. Nghe thấy lời người kia nói, Tĩnh thiếu gia liền bước lên trước hai bước, thản nhiên nói: “Lời của ta đã truyền đến, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội, một viên ngọc chân nguyên, bán kiếm của ngươi cho ta, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Mặc dù nói rất bình thản, nhưng sự bá đạo trong đó lại lộ ra rõ ràng. Ra giá một viên ngọc chân nguyên chính là ép mua ép bán, ngươi chịu bán, ta đây bảo vệ ngươi bình yên, không chịu bán, vậy dĩ nhiên là không bình yên rồi!
La Chinh nhắm chặt hai mắt, không ngừng rót khí hỗn độn cuồn cuộn trong cơ thể vào trong Lôi Phong U Thần Kiếm.
La Chinh cũng kỳ vọng vào uy lực của thần khí nhất phẩm này. Đợi đến khi Tĩnh thiếu gia ở ngoài cửa cách đó không xa nói xong, hắn liền hờ hững nói một chữ.
“Cút!”
Tính tình của Tĩnh thiếu gia này cũng cực kỳ cao ngạo, thân là một thành viên trong rất nhiều thiên tài siêu cấp, thường ngày hạng người nào dám bảo hắn cút?
Nghe thấy một chữ này, sắc mặt của Tĩnh thiếu gia lập tức trầm xuống, trong con mắt càng lộ ra từng luồng sát khí, song sát khí nọ chỉ thoáng qua rồi biến mất, ngay sau đó lại mỉm cười nói: “Tĩnh Hiên ta là một kiếm khách, bình sinh yêu thích thu thập các loại danh kiếm, đồng thời xem kiếm như người bạn của mình! Tu vi của ngươi không xứng với thanh kiếm này, tin rằng thanh kiếm kia cũng không vui, khuyên ngươi bán kiếm này cho ta, để nó có một kết cục tốt!”
La Chinh nghe được lời này thì suýt nữa ói ra, ngươi thích kiếm này thì ta phải tặng cho ngươi? Đây là đạo lý gì?
Tuy rằng La Chinh có một vạn lý do để bác bỏ, nhưng hắn thực sự lười nói chuyện. Muốn dừng chân ở thiên cung Vân Miểu này, lựa chọn duy nhất của hắn chính là giết gà dọa khỉ, ở Hạ Giới là như thế, tại Thượng Giới cũng là như vậy!
Nhìn thấy La Chinh mãi lâu sau vẫn không trả lời, Tĩnh thiếu gia kia liền lắc đầu, “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nếu như Tĩnh Hiên ta ra tay, chỉ sợ ngươi phải cụt tay gãy chân rồi…”
Nói xong, Tĩnh thiếu gia này liền đi về phía cung điện nhỏ của La Chinh.
Mọi người đều biết, hẳn là hôm nay được xem trọn vẹn vở kịch rồi. Với tính cách của La Chinh kia thì chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn giao kiếm, còn Tĩnh thiếu gia này cũng là sự tồn tại không thể coi thường trong Yến Vân Đường, sợ là La Chinh phải chịu khổ sở rồi.
Tĩnh thiếu gia càng lúc càng tới gần, chỉ cách một cánh cửa chính, hai mắt vốn đang nhắm chặt của La Chinh liền mở ra. Thân hình hắn chưa nhúc nhích, vẫn ngồi xếp bằng, nhưng Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay lại chĩa thẳng về phía trước, cánh tay khẽ nâng lên.
Huân ở bên cạnh nhìn khí thế của La Chinh, trên mặt mơ hồ mang ý cười, ánh mắt của người này càng ngày càng sắc bén.
Khi Tĩnh thiếu gia ở cách cửa điện của La Chinh năm trượng, cánh tay của La Chinh hơi hơi run lên, thân kiếm dài năm thước đột nhiên chấn động một hồi. Khí thế của Lôi Phong hòa vào với kiếm ý của La Chinh, một đường chấn động vô hình đột nhiên đâm ra!
Một kiếm này, La Chinh không hề dùng hết sức, suy cho cùng hắn mới vừa tiến vào thiên cung Vân Miểu, không hiểu rõ quy tắc trong đó lắm, song dạy bảo thằng nhãi này một chút thì vẫn có thể, nhưng không được thực sự hạ sát thủ!
Thế nhưng một đường chấn động vô hình kia lại khiến La Chinh giật nảy mình!